Hộ Hoa trạng Nguyên Tại Hiện Đại

Chương 375: Cuộc đời cháu không bao giờ vứt bỏ đồng đội!

Chương 375: Cuộc đời cháu không bao giờ vứt bỏ đồng đội!Chương 375: Cuộc đời cháu không bao giờ vứt bỏ đồng đội!
kh Y C—
Trận kịch chiến dừng lại, một sự im lặng chết chóc dâng lên.
Mọi người dường như đều chấn động trong lòng, ánh mắt không tự chủ tập trung lên thi thể cháy đen nằm trên mặt đất...
- Đó là...
Hình dáng đã cháy đen, hơi khó nhận dạng.
Lúc này, trong bóng đêm, áo trắng phiêu nhiên đáp xuống, tay cầm lợi kiếm, kiếm quang màu bạc lóe lên rồi biến mất. Ánh mắt hờ hững ngẩng đầu nhìn võ sĩ Thần điện Đảo quốc dày đặc bốn phía, lạnh lùng nói,
- Đệ nhất Thần tướng Thiên Bảo Sơn thần điện Kitano Kawa đã chết! Kẻ nào rút lui tha cho tội chết!
Nghe vậy, ánh mắt các thành viên Thiên Tử Các Viêm Hoàng không khỏi chấn động, trong đó có một người biết tiếng Đảo Quốc, đột nhiên đứng dậy, hét lớn phiên dịch.
Phe Thần điện Đảo quốc lập tức hoảng sợi
Hình tượng đệ nhất Thần tướng Kitano Kawa là tồn tại bất khả chiến bại trong lòng các võ sĩ Thần điện!
Hôm nay, lại thành một khối thi thể cháy đen lạnh băng.
Dường như cả tập thể vô thức lui ra sau mấy bước, ánh mắt hoảng sợ nhìn bóng áo trắng đang đứng sừng sững giữa trời đất.
Lúc này, một tay cầm kiếm của Tiêu Dương từ từ giơ lên, chỉ thẳng phía trước...
Không biết là ai hô lớn một tiếng, lập tức, hầu hết võ sĩ Thần diện đều sụp đổ, chật vật lui vê phía sau.
Chen lấn nhau.
Tên khủng bố đó có thể giết chết Đệ nhất Thần tướng, muốn giết đám người mình chẳng phải quá dễ dàng sao?
Để toàn mạng, lúc này không còn ai có tâm tư nghĩ đến nhiệm vụ nữa.
Khi hầu hết các võ sĩ Thần điện Đảo quốc đều rút lui, phía bức tường, vài thân ảnh đang lao đến.
Tiêu Dương liếc mắt nhìn, thần sắc không khỏi ngẩn ra,
- Mọi người... sao mọi người lại đến đây?
Tiểu đội Xích Hỏa đang bị thương, lúc này lại chạy đến đây.
- Tiêu huynh đệ.
Phú Xuyên Long mỉm cười,
- Ở đây xảy ra chuyện lớn như vậy, anh em chúng tôi dù có trọng thương, thì cũng làm sao ngồi yên được.
- May là chúng tôi tới kịp, nếu không đã không được chứng kiến thời khắc mang tính lịch sử này rồi.
Sử Phúc Long cười ha hả, đi tới vỗ vai Tiêu Dương,
- Tiêu huynh đệ, không ngờ Đệ nhất Thần tướng Thiên Bảo Sơn thần điện nổi tiếng Kitano Kawa lại chết trong tay anh.
Thân ảnh Tiêu Dương bị vỗ như vậy có chút lảo đảo. Mấy người nhất thời cả kinh, vội hỏi.
- Tiêu huynh đệ, anh bị thương à?
Tiêu Dương cười khổ,
- Với thực lực của tôi, sao có thể đấu lại với Đệ nhất Thần tướng của Thiên Bảo Sơn thần điện! Không giấu gì mọi người, lúc nãy tôi cũng suýt chết trong tay Kitano Kawa. May là sư tôn của tôi xuất hiện kịp thời, đánh chết Kitano Kawal
Cây to đón gió lớn. Đạo lý này Tiêu Dương rất rõ.
Lúc này ở đây không chỉ có tiểu đội Xích Hỏa, còn có tiểu đội La Thiên và ba tiểu đội khác, nhiều người nhiều miệng, nếu truyên ra ngoài rằng thực lực của mình giết được Kitano Kawa, e rằng sẽ trêu phải không ít phiên toái.
- Sư tôn của Tiêu huynh đệ?
Phú Xuyên Long cũng ngẩn ra, nhưng không hỏi nhiều, cười nói,
- Tiêu huynh đệ tuổi trẻ mà đã có thực lực siêu quần như vậy, chắc chắn sư tôn anh cũng là một kỳ nhân, tiếc là anh em chúng tôi không may mắn được gặp.
- Tiêu Dương...
Lúc này Chu Niệm Hoa và Chu Hùng từ trong bước ra.
- Mọi người không sao là tốt rồi.
Tiêu Dương quay sang nhìn tiến sĩ Chu Hùng, lúc này ánh mắt mới đảo sang những thành viên Thiên Tử Các kia. Vốn có khoảng năm mươi người, giờ còn có thể đứng đây đã không quá mười người, có thể thấy trận chiến hôm nay ác liệt nhường nào.
Lúc này trong đám người tụ tập lại, Tiêu Dương cũng không thấy Âu Tử Lôi.
Tuy nhiên, Tiêu Dương cũng không để ý lắm, chỉ châm chậm nói,
- Tuy kẻ địch đã tạm lui rồi, nhưng bất cứ lúc nào cũng có thể phát động tấn công lại, nơi này không an toàn, chúng ta phải mau di chuyển thôi.
- Mang thi thể các anh em đã chết đi, rời khỏi nơi này!
Mọi người mau chóng tản đi, không ai dám chất vấn Tiêu Dương nửa lời, trải qua trận chiến sinh tử như vậy, ai còn không phục Tiêu Dương? Nếu không có Tiêu Dương, tối nay e là toàn quân đã bị tiêu diệt rồi.
Còn về La Thiên Phách, mấy tiểu đội kia sao không hiểu, mình bị La Thiên Phách coi là vật hy sinhI Chẳng ai cảm thấy thương xót trước cái chết của La Thiên Phách cả.
Sau khi đám người Tiêu Dương rời khỏi Biệt thự Kim Than không lâu, quả nhiên có mấy đạo khí tức cường giả xuất hiện, lao xuống biệt thự Kim Than.
- Bên dưới không có ai, đặc công Viêm Hoàng đi cả rồi.
- Viêm Hoàng dưới Thực khí tứ vân, còn có người có thể đánh bại Kitano Kawa?
- Chẳng lẽ Viêm Hoàng phá vỡ quy củ, cử cường giả Thực khí tứ vân ra...
- Có lẽ không đâu, ở đây không cảm nhận được khí tức đó.
Mấy đạo thân ảnh quan sát xung quanh, cuối cùng đáp xuống bên cạnh thi thể Kitano Kawa.
- Bị liệt hỏa Thuộc tính giả "Hỏa" đốt cho đến chết!
- Tôi vê bẩm báo với Thần điện trước, các anh đưa người phong tỏa tất cả những con đường có thể quay về Viêm Hoàng đi, phải ngăn bọn chúng thuận lợi đem thứ kia vê nước.
- Bọn chúng trốn không thoát đâu!
Máy móc vận chuyển lớn như vậy, thiên la địa võng dày đặc, cho dù mất tin tức về đám đặc công Viêm Hoàng, nhưng Thần điện cũng không để họ dễ dàng đưa người đi.
Lúc này, đám Tiêu Dương đã di chuyển đến một căn nhà không bắt mắt cách biệt thự Kim Than chừng ba mươi dặm.
Trận huyết chiến tối nay khiến cho tất cả mọi người đều vô cùng uể oải. Sau khi sắp xếp vài người thể lực còn tốt phụ trách thay nhau trực gác, những người còn lại thay phiên nghỉ ngơi. Dù sao tình hình lúc này, chỉ còn cách tự giữ chiến lực mạnh nhất của phe mình, mới có thêm chút cơ hội hoàn thành nhiệm vụ lân này.
Tiêu Dương cùng mấy người Xích Hỏa ngồi với nhau.
- Tình hình thế nào rồi?
Tiêu Dương lập tức đặt câu hỏi.
Ngụy Thân Kim đã liên lạc với một số mối quan hệ ở Đảo quốc để nắm tình hình mới nhất, nghe vậy lập tức trầm giọng nói:
- Hiện nay tất cả các con đường về nước theo đường biển và đường hàng không đều bị Đảo quốc bố trí phòng vệ chu đáo! Nếu muốn về nước mà không động đến phòng tuyến của Đảo quốc, e rằng gân như không có khả năng!
- Đặc biệt là đường hàng không, mỗi sân bay đều có người của Thần điện canh giữa nghiêm ngặt, còn lắp không ít dụng cụ tiên tiến, có thể nói, chỉ cần tiến sĩ Chu Hùng xuất hiện, dù bằng phương thức nào, cũng có thể bị họ phát hiện ngay!
Thần sắc mọi người không khỏi ngưng trọng.
- Lúc nãy tôi vừa mới liên hệ với Bộ chỉ huy Thiên Tử Các.
Phú Xuyên Long trầm giọng nói:
- Bộ chỉ huy nói đã cử tàu ngầm đến tiếp ứng chúng ta. Có thể tối mai sẽ tới. Có điều, với tình hình hiện tại, muốn đưa tiến sĩ Chu Hùng đến chỗ tàu ngầm, cũng cực kỳ khó khăn!
- Có tàu ngầm đến tiếp ứng...
Tiêu Dương trầm tư, vừa thảo luận, nội khí trong cơ thể Tiêu Dương không ngừng vận chuyển, từng chút từng chút khôi phục thực lực của bản thân, một lát sau, cất tiếng nói:
- Tàu ngầm sẽ cập bến ở nơi nào?
- Tuyến phòng ngự bờ biển của Đảo quốc rất nghiêm ngặt, chỉ có một nơi tương đối lỏng lẽo, đó là chỗ dựa sau Thiên Bảo Sơn thân điện...
Giọng Phú Xuyên Long nói đến đây thì ngừng lại, không nói thêm nữa.
Dựa sau Thiên Bảo Sơn thần điện, nhìn thì có vẻ lỏng lẽo, nhưng trên thực tế lại là phòng ngự hung hiểm nhất, chặt chẽ nhất!
Từ đó đột phá vòng vây, cũng là một tử lội
- Suy nghĩ của kẻ địch có lẽ cũng giống với chúng ta, chắc chắn cho rằng chúng ta sẽ không lựa chọn đột phá vòng vây sau lưng Thiên Bảo Sơn thần điện.
Giọng Tiêu Dương đột nhiên nhẹ nhàng vang lên. - Ý của Tiêu huynh đệ là...
- Đêm mai, đợi thời cơ, phá vòng vây từ Thiên Bảo Sơn thần điện!
Tiêu Dương đứng dậy, mở miệng nói.
Mấy người Xích Hỏa sửng sốt nhìn nhau, một lúc sau, cùng đứng dậy, nhất loạt gật đầu.
- Chúng tôi nghe theo Tiêu huynh đệt!
Tiêu Dương mỉm cười gật đầu, trao cho mọi người ánh mắt tràn đầy tự tin, khoát tay nói:
- Không còn sớm nữa, nghỉ ngơi thôi.
Sau khi đám Xích Hỏa tản ra về phòng, tâm mắt của Tiêu Dương nhìn sang một bên, mỉm cười,
- Tiến sĩ Chu, ông vẫn chưa đi nghỉ sao?
Căn phòng đóng chặt cửa đột nhiên mở ra, ánh mắt tiến sĩ Chu Hùng nhìn Tiêu Dương, dường như đang do dự, bảo Tiêu Dương tiến vào phòng.
Tiêu Dương giật mình, nhưng cũng không suy nghĩ nhiều cất bước đi vào trong.
Cửa phòng đóng chặt.
Dưới ngọn đèn yếu ớt, bóng lưng của tiến sĩ Chu Hùng thoáng có chút già cỗi. Dù thế nào, ông cũng chỉ là một tiến sĩ ngoài bảy mươi tuổi, cả ngày căng thẳng như vậy, xương cốt của ông đúng là không thể nào chịu nỗi, tuy nhiên. So ra, đôi mắt lo lắng của tiến sĩ Chu Hùng càng khiến người ta bất an hơn.
- Tiêu Dương, lần này trở về, rất khó nhỉ?
Tiến sĩ Chu Hùng khẽ thở dài nói.
Tiêu Dương hơi sửng sốt, mỉm cười nói:
- Chỉ cần có niềm tin, không có bất kỳ ai có thể ngăn cản được chiến sĩ Viêm Hoàng chúng tai
- Đều tại tôi cải
Chu Hùng thở dài lắc đầu, ngồi trên ghế:
- Vốn kế hoạch của tôi rất kín kẽ, không ngờ cuối cùng lại bị lộ, mới dẫn đến tai nạn này! Vì tôi mà phải hy sinh nhiều tinh anh của Viêm Hoàng như vậy!
Tiêu Dương định mở miệng, nhưng chẳng biết nên nói gì. Hắn biết, tiến sĩ Chu Hùng bảo hắn vào chắc chắn không phải để hắn an ủi ông.
- Tiêu Dương, tôi biết sở dĩ nhiệm vụ của các cậu nguy hiểm hơn nhiều, là vì lúc đột phá vòng vây còn phải mang theo lão già vô dụng như tôi.
Lúc này, ánh mắt tiến sĩ Chu Hùng dừng trên người Tiêu Dương, lên tiếng nói,
- Tôi muốn cầu xin cậu một việc.
Nghe vậy, Tiêu Dương vội vàng bước đến, cười khổ nói,
- Có chuyện gì xin tiến sĩ Chu cứ nói, dùng chữ "cầu xin" tổn thọ cháu mất.
- Cậu biết, vì sao Đảo quốc nhất định phải bắt tôi lại không?
Tiêu Dương chần chừ,
- Là vì thành quả nghiên cứu của ông ạ...
- Đúng, là một hạng mục kỹ thuật! Đề cập đến chuyện này, trong đôi mắt tiến sĩ Chu Hùng lóe lên ánh sáng, về lĩnh vực này, ông rất tự hào!
- Là một hạng mục, bất cứ quốc gia nào sau khi đạt được, cũng có thể có được kỹ thuật hùng mạnh!
Tiến sĩ Chu Hùng nắm chặt tay, hít sâu một hơi, đưa tay vào trong ngực, châm chậm lấy ra một thứ giống CD, thần sắc trịnh trọng,
- Tất cả tâm huyết của tôi, đều ở đây...
Chu Hùng đưa tay về phía Tiêu Dương.
Tiêu Dương ngạc nhiên.
- Tiến sĩ Chu, ông...
Chu Hùng thần sắc trịnh trọng nói,
- Tiêu Dương, thứ này nên để chỗ cậu, để cậu mang về, dù sao vẫn tốt hơn một lão già như tôi mang về. Tôi chỉ cầu xin cậu một việc...
Chu Hùng không đợi Tiêu Dương mở miệng, nhấn mạnh từng chữ nói tiếp,
- Giúp tôi, đưa Niệm Hoa về nước an toàn.
Lúc này, trong đầu Tiêu Dương không khỏi chấn động!
Thần sắc biến đổi.
Hắn hiểu lựa chọn của Chu Hùng, bảo tôn thành quả nghiên cứu, bảo tôn thứ Viêm Hoàng cần, lấy mạng mình làm mồi giữ, bảo tồn tính mạng cháu gái Chu Niệm Hoal
Hai mắt Tiêu Dương nhìn chằm chằm ông cụ này.
Lát sau, đưa tay nhận lấy món đồ của ông, chuyển sang bàn tay khác, mở lòng bàn tay ra, trịnh trọng thả vật này vào tay Chu Hùng.
- Tiêu Dương, cậu...
Đôi mắt Tiêu Dương không chút gợn sóng, thần sắc kiên định, mỉm cười với tiến sĩ Chu Hùng,
- Thứ này, cứ để chủ nhân nó giữ là thỏa đáng nhất, hơn nữa, không chỉ Viêm Hoàng cần ông, Chu cô nương cũng cần ông.
- Quang trọng hơn là...
Giọng nói bình tĩnh.
- Trong đời cháu, không bao giờ vứt bỏ đồng đội!
Bạn cần đăng nhập để bình luận