Hộ Hoa trạng Nguyên Tại Hiện Đại

Chương 1070: Không sợ ác thú hung tàn, chỉ sợ ác thú có văn hóa

Chương 1070: Không sợ ác thú hung tàn, chỉ sợ ác thú có văn hóaChương 1070: Không sợ ác thú hung tàn, chỉ sợ ác thú có văn hóa
Tiêu Dương có cảm giác giống như bị chùy gỗ nện xuống. Quan hệ địch ta thay đổi quá nhanh. Một giây trước hắn còn trên danh nghĩa là người của Liên minh thần thánh, là địch của ác thú Hỏa Tê, đảo mắt hắn đã trở thành thống soái của chúng.
Tiêu Dương không có lý do từ chối.
Hắn vất vả lắm mới chinh phục được thú vương ác thú Hỏa Tê, kế tiếp chỉ cân thông qua thú vương Man là có thể khiến cho toàn bộ chủng tộc ác thú Hỏa Tê nhận chủ.
Đây chính là một thu hoạch khó lường.
Nếu để cho đại quân vạn người của Liên minh thần thánh đánh tới, ác thú Hỏa Tê tuyệt đối sẽ lọt vào tai nạn hủy diệt.
Gánh nặng bảo vệ gia viên thật lớn.
Tiêu Dương nhìn Đường Hạo, ánh mắt đột nhiên sáng lên, đang định mở miệng nói chuyện, Đường Hạo đã đoạt trước một bước, không che giấu được sự tán thưởng:
- Tiêu huynh, không nghĩ đến huynh lại thành công khiến cho thú vương Hỏa Tê thần phục ngươi. Lợi hại, lợi hại.
Đường Hạo cười:
Đến đột ngột, đi tiêu sái.
Đường Hạo không để cho Tiêu Dương cơ hội nhờ y hỗ trợ.
Đường Hạo cao giọng cười, quay người biến mất trong đêm tối.
Đường Hạo khoát tay chặn lại, tiện đà nói tiếp:
Thanh âm thô ráp của thú vương Man truyền vào tai Tiêu Dương:
Đường Hạo dựng ngón tay cái, cười ha hả:
Tiêu Dương suy nghĩ một lát, sau đó tâm niệm rơi vào người thú vương Man:
- Nói thật, mười ba thế lực Thân Minh, mặc dù con nối dòng Thần Minh vượt qua con số hai mươi, nhưng trình độ lại không đứng đầu. Thực lực Tiêu huynh chưa chắc ứng phó không được. Ta còn có việc gấp, xin cáo từ trước.
- Nhưng kế tiếp người mà huynh sắp đối mặt chính là Liên minh thần thánh.
- Có biết tại sao thiên tài cao cấp lại không đến không? Cho dù có thần hài tồn tại ở chi địa ác thú Hỏa Tê, cũng không dễ dàng để người ta nhận được. Chúng ta sẽ gặp lại nhau ở Thần Linh cảnh địa cao hơn nhé.
Tiêu Dương cười khổ lắc đầu.
Tiêu Dương chỉ há miệng một chút, cũng không lên tiếng.
Hắn biết rất rõ thực lực của mười ba thế lực Liên minh thần thánh.
- Man, trong phạm vi hạp cốc có bao nhiêu ác thú Hỏa Tê?
- Hỏa Tê cấp mười có sáu mươi con; Hỏa Tê cấp chín có năm trăm con; Hỏa Tê cấp tám có một ngàn; cấp bảy đại khái năm ngàn.
Sắc mặt Tiêu Dương khẽ biến. Lúc này xuất hiện chính là thú vương thứ hai của hạp cốc. Mười ba thế lực Thân Minh, đại bộ phận trong đó đều là kẻ địch của hắn. Vốn ban đầu hắn dự định chỉ mượn xu thế này để tiến vào hạp cốc, nhưng bây giờ thì không cần nữa.
Bây giờ hắn chỉ cần chờ lực họa đạo khôi phục lại, sẽ làm cho con thú vương này nhận chủ.
Nhưng ác thú Hỏa Tê có thể dựa vào cơ thể cao lớn và cường đại của nó. Nếu như vận dụng tốt, chưa chắc không thể đối địch.
- Đa tạ chủ nhân ban ơn.
Nếu tập hợp qua loa, số lượng cũng hơn vạn người. Trong khi số lượng Hỏa Tê chỉ có sáu ngàn, không bằng một nửa Liên minh thần thánh. Trước đêm nay, hắn còn lo lắng đám người của hắn sẽ trở thành pháo hôi cho Liên minh thần thánh đánh sâu vào chỉ địa ác thú Hỏa Tê, nhưng bây giờ, hắn lo nhất chính là an nguy của chủng tộc Hỏa Tê.
- Đại ca, tại sao huynh lại thân phục nhân loại?
Tiêu Dương không biết hai con thú vương gầm rú lẫn nhau chính là đang tiến hành một cuộc trao đổi ngắn.
Thanh âm của Man đại lại vang lên bên tai Tiêu Dương.
Ánh mắt Tiêu Dương lóe lên hàn quang.
- Hai đại thú vương Hỏa Tê,
Ánh mắt Tiêu Dương đảo qua, mỉm cười nói:
- Nếu đã như vậy, một người tên Man đại, một người tên Man nhị.
Tiêu Dương trâm ngâm một lát, đột nhiên từ xa truyền đến tiếng rống rung trời. Một thân hình khổng lồ xuất hiện trước mắt Tiêu Dương, cao bằng một ngọn núi lớn mấy chục thước.
Tiêu Dương âm thầm thở dài. Quyên uy của Man quả thật không con ác thú Hỏa Tê nào dám khiêu khích, cho dù đó cũng là một thú vương.
Không đợi Tiêu Dương ra lệnh, thú vương Man đã quay đầu rống lớn vài tiếng với con thú vương vừa đến, dường như đang trao đổi chuyện gì. Một lát sau, con thú vương kia co rút thân hình, bước đến bên cạnh thú vương Man, nhưng ánh mắt vẫn nghi hoặc nhìn Tiêu Dương.
Rống.
Giọng nói của Man nhị mang theo sự khó hiểu.
- Ta cảm nhận được khí tức của Hoàng trên người hắn.
- Hoàng?
Đây cũng chính là nguyên nhân Man nhị nhìn Tiêu Dương bằng ánh mắt nghi hoặc. Mặc dù không phản bác, nhưng cũng không lập tức thân phục Tiêu Dương.
Nó không cảm nhận được khí tức của Hoàng.
- Man đại, Man nhị, tại sao các người lại cùng sinh sống tại chi địa này?
Tiêu Dương hỏi:
- Không phải một chi địa chỉ có một thú vương thôi sao?
- Chủ nhân, vốn Man nhị chỉ là cấp mười, nhưng sau khi được thần quang thẩm thấu nhiều năm, cơ thể đột phá, trở thành cấp bậc thú vương.
Tiêu Dương ngây ra: - Hoàng tộc Hỏa Tê chúng ta ra đời chính là dựa vào tảng Luân Hồi thạch này. Mặc dù bây giờ nó không có tác dụng quá lớn đối với ta, nhưng chúng ta tuyệt đối không cho phép dị tộc nhân loại mang nó đi.
Man đại lập tức khẳng định:
- Đúng vậy.
Tiêu Dương nhìn chằm chằm tảng đá xuyên qua tâng mây, không, phải nói là ngọn núi thì đúng hơn.
- Đây chính là Luân Hồi thạch?
Con sông phía dưới đánh ra từng con sóng lớn. Khi thân hình Man đại sắp rơi xuống, phía sau Man nhị đã đi trước một bước, thân hình hạ xuống sông lớn. Lúc này, nước sông giống như có một cơ quan, một con đường liền mở ra.
Tiêu Dương không ức chế được sự chờ mong.
Khu vực sinh sống của ác thú Hỏa Tê hấp dẫn vô số ánh mắt, còn hắn thì thông qua phương thức này mà trực tiếp đi vào, còn được hai đại thú vương mở đường.
Quả thật không thể tưởng tượng nổi.
Ác thú Hỏa Tê sinh sống dưới đáy sông, không gian tương tự Kiếm Trủng của Kiếm Tông.
Hình ảnh trước mắt thoáng một cái, Tiêu Dương nhất thời cảm giác được khí tức xung quanh trở nên bất đồng.
Một luồng khí tức vô cùng thần thánh bao phủ hết thảy.
Ánh mắt Tiêu Dương quét về bốn phía, bao la bát ngát, nhưng phía trước lại có một tảng đá lớn chạy thẳng đến chân trời.
Tảng đá nhìn không khác gì tảng đá bình thường, nhưng trên người nó lại tràn ngập khí tức sinh mệnh.
Sau vài phút, Tiêu Dương cưỡi trên lưng Man đại, thân ảnh như gió, tốc độ nhanh vô cùng lao xuống vách núi.
- Không sai.
- Chẳng lẽ là thần hài?
Ánh mắt Tiêu Dương mở to, bật thốt:
- Thần quang bao phủ?
Man đại trả lời.
- Tảng đá lớn như vậy, ai có thể mang đi chứ?
Nói xong, Man đại đột nhiên bay lên, miệng phun hỏa, đốt Luân Hồi thạch. Một lát sau, Luân Hồi thạch khổng lồ rất nhanh thu nhỏ lại.
- Đây mới chính là Luân Hồi thạch thật sự.
Man đại dùng sừng khảy khối Luân Hồi thạch to bằng quả bóng rổ vào tay Tiêu Dương. Cảm giác mát lạnh như ngọc truyền đến, Tiêu Dương lại càng cảm nhận được khí tức sinh mệnh nồng đậm.
Luân Hồi thạch lại dễ lấy như vậy sao?
Tiêu Dương có chút khó tin. Đột nhiên, chén bể nhận chủ trên người Tiêu Dương giống như nhìn thấy con mồi, trực tiếp thu hồi Luân Hồi thạch.
- Mày còn gấp hơn cả tao đấy. Tiêu Dương bĩu môi, cũng không quan tâm, ánh mắt quét bốn phương tám hướng, hỏi:
- Vậy, thần hài ở đâu?
- Thần hài? Nó đang ở đây.
Man đại nói.
- Cái gì?
Tiêu Dương không nhịn được trố mắt nhìn. Sau khi hỏi vài câu mới hiểu được ý tứ của Man đại. Thần hài ba thước khiến cho vố người thèm thuồng đã dung nhập vào khu vực sinh sống của ác thú Hỏa Tê, cấu tạo thành khung sườn cho chúng. Trừ phi hủy đi khu vực sinh sống này, bằng không, thần hài sẽ không bao giờ xuất hiện.
Nhưng, phá hủy khu vực sinh sống của ác thú Hỏa Tên, Tiêu Dương thật không dám nghĩ đến. Không nói là làm được hay không, mà nếu hắn thật sự muốn phá hủy nó, sợ rằng Man nhị bên cạnh sẽ liêu mạng với hắn.
Đây chính là nhà của ác thú Hỏa Tê.
Nhiệm vụ đầu tiên của hắn là bảo vệ chứ không phải hủy diệt.
Trong đêm, đám thám tử Liên minh thân thánh phát hiện, đám ác thú Hỏa Tê vốn đã bình tĩnh một lần nữa bạo động. Hơn nữa, chúng điên cuồng dùng sừng của mình đâm vào vách núi, phá hủy từng tảng đá một.
Đám thám tử nghi hoặc không thôi, không rõ tại sao đám ác thú lại có hành động "tự vận" như vậy.
Không ai biết, ác thú Hỏa Tê không một đêm đã đổi chủ.
Địch nhân mà Liên minh thần thánh đối mặt không phải là hai đại thú vương mà là quái tài Tiêu Dương.
Phá hủy cự thạch, Tiêu Dương sẽ dùng chúng để tạo thành một trận pháp, Sơn Hải trận.
Trận pháp này ở vùng đất Di vong khiến cho vô số người nghe thấy phải biến sắc.
Đây vốn là một trận pháp thuộc về mãnh thú. Hiện tại bày trận để ác thú Hỏa Tê khống chế, tuyệt đối có thể bộc phát được sức mạnh cường đại.
Nhìn đám ác thú Hỏa Tê dưới sự chỉ huy của Man đại và Man nhị phá hủy cự thạch, đặt ở vị trí đặc biệt, khóe miệng Tiêu Dương nhếch lên, ánh mắt hiện lên sự chờ mong:
- Quân đoàn mười ba Liên minh thần thánh? Hừ, chỉ là một đám cường đạo tham lam. Ta sẽ cho các người nếm thử tư vị của Sơn Hải trận.
Tiêu Dương nở nụ cười hắc hắc.
- Không sợ ác thú hung tàn, chỉ sợ ác thú có văn hóa.
Nhìn đám ác thú Hỏa Tê rất trật tự bày trận, Tiêu Dương liên tục gật đầu.
Tiêu Dương truyền lại cho hai đại thú vương cách vận dụng Sơn Hải trận. Trí tuệ của thú vương Hỏa Tê quả thật không thấp, rất nhanh đã hiểu được diệu dụng của Sơn Hải trận, gầm nhẹ một tiếng, thúc giục đám ác thú đẩy nhanh tốc độ bày trận.
Một đêm bận rộn.
Đám Liên minh thần thánh cách khu vực ác thú Hỏa Tê năm mươi dặm, đột nhiên nhìn thấy ác thú bạo động, cự thạch bay đầy bên dưới hạp cốc, cảm thấy quỷ dị không thôi.
Thậm chí mười ba thế lực Thần Minh suốt đêm mở hội nghị, cuối cùng cho ra kết luận. Nói không chừng đây chính là cách bộc phát tâm trạng của chúng khi bất an. Hết thảy cứ theo kế hoạch mà hành động. Hừng đông. Một trận gió lớn nổi lên. Quân đoàn mười ba thế lực Thần Minh phất cờ theo gió mà đến. Mây gió kéo theo.
Bạn cần đăng nhập để bình luận