Hộ Hoa trạng Nguyên Tại Hiện Đại

Chương 195: Lại tới đường Bất Quy!

Chương 195: Lại tới đường Bất Quy!Chương 195: Lại tới đường Bất Quy!
Bạch Văn Diệu rất thông minh, tự nghĩ tên bảo vệ cửa trường Phục Đại trước mặt này có kiêu ngạo tới mấy, cuối cùng cũng sẽ bị mình đùa giỡn trong lòng bàn tay.
Tiêu Dương rất khiêm tốn, khiêm tốn dùng nội khí bức "độc" Bạch Văn Diệu bỏ vào rượu ra, lại còn khiêm tốn lộ khát vọng muốn thành ngôi sao võ thuật trước mặt Bạch Văn Diệu xong, cuối cùng còn coi như khiêm tốn cho Bạch Văn Diệu một trận no đòn. Quả thật là khiêm tốn quá. Ít nhất Trạng Nguyên tôi đây đánh Bạch Văn Diệu cũng không nói cho bất cứ người nào biết trước.
Bạch Văn Diệu cảm thấy toàn thân đau đớn, trong mấy nhịp thở gã cũng không biết mình bị Tiêu Dương đánh bao nhiêu đấm, kêu rên đau đớn một tiếng, tạm thời cũng chưa tỉnh táo lại, cuộn mình nằm trên mặt đất, phát ra tiếng rên rỉ khổ sở.
- Khả năng diễn xuất của Bạch Thiếu Gia của là lô hỏa thuần thanh rồi.
Tiêu Dương cười ha hả.
Thấy thế, tất cả mọi người ở đây đều không khỏi giật mình.
Diễn xuất?
Chẳng lẽ việc vị bảo vệ cửa trường Phục Đại này đánh Bạch Văn Diệu thiếu gia chỉ là diễn kịch? Đúng vậy! Quả thật Bạch Văn Diệu vừa nói là muốn kiểm nghiệm năng lực võ thuật của thằng ranh trước mặt này mà.
Mấy người vốn còn đang chuẩn bị nhảy ra chống đỡ cho Bạch Văn Diệu thiếu gia, giờ phút này không nhịn được phải nhìn nhau. Bọn họ cũng khó có thể phân biệt được, rốt cục đây có phải là một vở kịch hay không? Nếu là đúng, mình tùy tiện tiến lên chẳng phải phá vỡ màn kịch của Bạch Văn Diệu thiếu gia sao? Đồng thời trong đầu không ít người cũng hiện lên một ý nghĩ, vì theo đuổi Thủy Ngưng Quân, Bạch Văn Diệu thiếu gia còn từng tung tin muốn diễn cùng Trần Bích Hoa, chẳng lẽ hiện tại Bạch Văn Diệu thiếu gia muốn mượn cơ hội này để thể hiện với Thủy Ngưng Quân sao?
Cao! Thật sự là quá caol
Không ít người thầm than thở.
Chỉ có mấy người đứng trước Bạch Văn Diệu là cảm thấy khóe miệng giật giật vài cái, từ cảnh vừa rồi, rất nhanh nhận ra đây không giống diễn kịch. Nắm tay thằng ranh kia đánh lên người Bạch Văn Diệu thiếu gia thật, chẳng qua sau khi mấy người này nhìn Thủy Ngưng Quân liền cũng biết điều lựa chọn im miệng.
Bạch Văn Diệu là con cái nhà giàu, địa vị ở công ty có hai loại cực đoan. Thứ nhất là người cố gắng lấy lòng, thậm chí không tiếc hy sinh thân thể để tranh thủ cơ hội tiếp cận. Loại khác là ghét tới cùng cực, ghét cái loại con nhà giàu tới làm rối loạn trận tự và sự cạnh tranh công bằng đáng có của công ty này.
Thấy Tiêu Dương đánh Bạch Văn Diệu đau đớn như thế, trên thực tế còn có không ít người thầm khen tốt trong lòng.
Cho nên mới có cảnh Bạch Văn Diệu nằm trên mặt đất kêu rên mà lại chẳng có ai tới dìu đỡ. Ai cũng không muốn lấy thân ra đâm đầu vào chỗ nguy hiểm.
- Khả năng diễn xuất của Bạch Thiếu Gia khiến tôi đây cảm thấy thật xấu hổ.
Tiêu Dương cảm thán một tiếng từ nội tâm, đồng thời lớn tiếng hô với mọi người ở đây.
- Mọi người còn làm gì thế? Hiện giờ Bạch Thiếu Gia muốn gì nhất nào? Tiếng vỗ tay đó!
Mọi người sửng sốt. Không biết người nào bắt đầu, tiếng vỗ tay liền từ từ vang lên, sau đó như sấm. Tất cả mọi người đều khen hay, còn có tiếng nịnh nọt hỗn loạn trộn vào.
- Khả năng diễn xuất của Bạch Thiếu Gia đúng là không kém gì Ảnh đế cải
- Không ngờ Bạch Thiếu Gia lại đúng là chân nhân không lội
Một số người hiểu rõ chân tướng và một đám người không hiểu gì tụ lại với nhau, tạo thành cảnh tượng cực kỳ quỷ dị trước mắt...
Sắc mặt Trân Bích Hoa trở nên trắng bệch tới bi thảm, vội vàng lôi kéo Thủy Ngưng Quân một chút.
Thủy Ngưng Quân cũng bị hành động lớn mật này của Tiêu Dương làm cho sợ ngây ra, nửa ngày sau mới liếc mắt ra hiệu cho Tiêu Dương. Nhưng Tiêu Dương lại xua tay ngăn lại, ý bảo mình đã hiểu rõ.
Nếu không phải bởi chén rượu kia thì có lẽ Tiêu Dương sẽ không sử dụng cách cực đoan là đánh Bạch Văn Diệu để chấm dứt buổi tiệc thế này. Sau khi uống chén rượu kia xuống bụng, Tiêu Dương liền thực sự khinh bỉ Bạch Văn Diệu. Sợ rằng cái loại thủ đoạn đểu cáng này gã đã dùng không biết bao nhiêu lần rồi. Hôm nay coi như mình cho gã phải trả giá một chút.
Trong tiếng vỗ tay như sấm nổ, khuôn mặt Bạch Văn Diệu cũng đỏ bừng lên, toàn thân tức giận tới run rẩy, cố nén đau đớn, giương mắt nhìn chằm chằm vào Tiêu Dương.
- Mày... Lại dám đánh tao...
Bạch Văn Diệu muốn nói là:
- Mày lại dám đánh tao! Mày cũng dám đánh tao?
Chẳng qua vừa mới nói được một nửa, thấy trước mắt nhoáng lên, một bàn chân đập nhanh tới, âm ma cái liền nện vào miệng Bạch Văn Diệu. Bạch Văn Diệu kêu lên một tiếng đau đớn. Nỗi đau tới tận tim khiến gã phải rơi cả nước mắt.
Tiêu Dương không nhịn được lại đá thêm một cú, đồng thời ngẩng mặt cười nói:
- Mọi người cũng nghe rồi đấy, chính miệng Bạch Thiếu Gia nói tôi lại đánh gãi
Mày lại dám đánh tao quả thật nghe đúng là giống mày lại đánh tao thật.
Một đòn của Tiêu Dương khiến tiếng võ tay lại vang lên.
Bạch Văn Diệu đã sớm bị lửa giận công tâm mà ngất đi rồi...
Lúc này Thủy Ngưng Quân lại lạnh nhạt nói với vị diễn viên võ thuật bên kia:
- Bạch Thiếu Gia diễn nhập vai qua, ngất đi rồi, các anh đưa anh ta đi bệnh viện đi.
Mọi người nhìn nhau, vội vàng ba chân bốn cảng nâng Bạch Văn Diệu lên, mau chóng đi ra bên ngoài. Có kẻ ngu xuẩn không biết sự thật còn đang khen ngợi, kẻ biết chuyện thì âm thâm sung sướng, còn có một nhóm thì vờ như chả biết gì.
Đường đường là con trai của tổng giám đốc công ty giải trí Thiên Vương, trong bữa tiệc của mình lại bị một bảo vệ cửa đánh cho lên bờ xuống ruộng, truyền ra ngoài thì mặt mũi Bạch Văn Diệu làm gì còn nữa. Những người trong giới này hầu hết là thông minh, cũng hiểu rõ nếu đám người mình đã không còn cách nào thay đổi được chuyện xảy ra thì phương pháp sáng suốt nhất là vô cùng không biết.
Có thể nói, tại đại sảnh trong đêm tiệc này, không chỉ có mình Tiêu Dương và Bạch Văn Diệu diễn kịch mà hầu như tất cả mọi người đều diễn kịch.
- Ngưng Quân, cô thấy tôi diễn xuất thế nào?
Lúc đi ra ngoài, Tiêu Dương không nhịn được mà cười cười đắc ý. Thủy Ngưng Quân nhìn Tiêu Dương một chút, bĩu môi nói:
- Đừng ra vẻ! Anh tưởng mọi người đều không biết sự thật à? Chẳng qua bọn họ không muốn nói ra thôi.
Chuyện này hoàn toàn thể hiện rõ việc Bạch Văn Diệc bị ghét thế nào tại công ty giải trí Thiên Vương.
Tiêu Dương cười hắc hắc:
- Thế lại càng nói rõ kỹ xảo diễn xuất của tôi cao siêu chứ.
- Tiêu Dương, mấy ngày này anh nên chú ý một chút.
Thủy Ngưng Quân nhíu mày nói:
- Bạch Văn Diệu nổi tiếng là kẻ hẹp hòi. Đêm nay anh làm y mất hết thể diện, tuyệt đối y sẽ không bỏ qua cho anh đâu.
Tiêu Dương nhún vai cười lơ đễnh.
- Đến Hắc thiếp tôi còn chả sợ, vì sao phải sợ một tên Bạch Văn Diệu?
Nghe vậy, sắc mặt hai anh em nhà Mai Bộ Tướng bước sau Thủy Ngưng Quân đồng thời hiện lên vẻ khinh thường.
Cái gì mà là Hắc thiếp cũng không sợ? Vừa rồi ai muốn lâm trận bỏ chạy.
- Nhưng thật ra Ngưng Quân cô.
Tiêu Dương nói:
- Sau này cô cần phải rất chú ý hành động của con cáo mặt trắng này.
- Yên tâm đi.
Vẻ mặt Thủy Ngưng Quân lạnh nhạt:
- Mặc dù công ty giải trí Thiên Vương bị Bạch Văn Diệu khuấy cho đục ngầu nhưng dù sao cha Bạch Văn Diệu cũng không giống con ông ta. Tôi là nghệ sĩ do chính tổng giám đốc Bạch phụ trách trực tiếp, Bạch Văn Diệu không làm gì được tôi đâu.
-Ừ,
ebookshop.vn - ebook truyện dịch giá rẻ
Tiêu Dương gật đầu. Sau khi mấy người lên xe, đầu tiên đi vài vòng trong nội thành, sau đó tiến thẳng tới khu dân cư đông đúc nhất Minh Châu.
- Lão gia có một căn nhà ở đây, cực kỳ ít người biết đến.
Mai Bộ Tướng trầm giọng nói:
- Đêm nay tiểu thư ở tạm một đêm, sáng mai chúng ta lập tức bay về thủ đô.
Hắc thiếp được phát ra, trong hai mươi bốn giờ nhất định lấy mạng đối phương. Mai Bộ Tướng tự hỏi không có thực lực ngăn cản được sát thủ Trường bòa.
Cho dù chỉ là sát thủ xếp hạng thứ mười trên bảng xếp hạng toàn bộ sát thủ trên thế giới nhưng có thể được công nhận là người đứng thứ mười trong hàng nghìn hàng vạn sát thủ trên thế giới, nhân vật như vậy có thể dễ đối phó sao?
Đó chính là nhân vật nguy hiểm cực đội
Đến gần một giờ sáng, Tiêu Dương đưa Thủy Ngưng Quân về liên lập tức rời đi.
- Tiêu Dương... Thủy Ngưng Quân định nói lại thôi. Chẳng qua suy nghĩ một chút, cô khẽ cắn môi, bình thản nói:
- Cẩn thận.
Tiêu Dương cười thản nhiên, xoay người đi ra ngoài vài bước, sau đó quay đầu nói:
- Nếu có tình huống đặc thù gì thì có thể báo cho tôi ngay.
Thủy Ngưng Quân gật đầu khẽ, đưa mắt nhìn Tiêu Dương cất bước đi tới cửa, mở cánh cửa ra...
- Tiêu Dương...
Tiêu Dương gọi Tiêu Dương. Hắn quay người, đôi mắt Thủy Ngưng Quân hơi lóe lên vẻ trông mong, nói nhỏ:
- Có cơ hội... Anh tới thủ đô, tôi mời anh ăn đậu hủ.
- Nhất định.
Tiêu Dương cố nén ý niệm mở miệng hỏi ăn loại đậu hủ nào, xoay người đi ra ngoài.
Trong phòng yên tĩnh hẳn.
Chốc lát sau, một tiếng hừ khẽ vang lên. Mai Hương bực mình nói:
- Lâm trận bỏ chạy!
Theo hai anh em Mai Bộ Tướng thấy thì Tiêu Dương sau khi lựa chọn rời đi, hiển nhiên là sợ sát thủ Trường bào, làm lính đảo ngũ rồi.
Thủy Ngưng Quân yên lặng nhìn về phía trước, trong đầu giống như lóe lên cảnh tượng như mộng ảo xảy ra trong ngày hôm nay...
Những kỷ niệm của ngày nay dường như còn nhiều hơn cả mười năm.
- Anh Bộ Tướng.
Đột nhiên Thủy Ngưng Quân mở miệng:
- Anh âm thầm tiễn Tiêu Dương một đoạn đường đi.
Nghe vậy, Mai Bộ Tướng ngẩn ra:
- Tiểu thư, lão gia bảo chúng tôi không được rời cô nửa bước.
- Tiểu thư, hiện tại hắn lâm trận bỏ chạy, cho dù sát thủ Trường bào tìm tới hắn thì cũng là gieo gió gặt bão. Chúng ta cần gì phải...
Mai Hương cũng nói.
- Nhanh đi!
Giọng Thủy Ngưng Quân tăng lên và đề xi ben, hơn nữa mang theo vẻ kiên quyết.
- Hiện giờ chỗ tôi rất an toàn, cho dù tai mắt của sát thủ Trường bào có thông thiên cũng không biết tôi trốn ở chỗ này. Nhưng gã lại hoàn toàn có thể mai phục trên đường trở về trường Phục Đại...
Thủy Ngưng Quân thở dài một tiếng:
- Anh Bộ Tướng, coi như tôi xin anh đi. Tiễn Tiêu Dương một đoạn, nếu không...
- Tiểu thư!
- Chuyện này...
Hai anh em nhìn nhau nửa ngày, cuối cùng Mai Bộ Tướng bất đắc dĩ gật đầu, nói với Mai Hương: - Em chăm sóc tiểu thư cho tốt.
Bóng dáng gã xông ra ngoài rất nhanh.
Một giờ sáng ở Minh Châu, không ít cửa hàng đã đóng cửa. Xe chạy trên đường cũng ít hơn ban ngày rất nhiều. Chẳng qua đèn nê ông xung quanh vẫn sáng như trước.
Tiêu Dương điều khiển xe Chery màu đó của mình trở về, nửa đường còn dừng lại mua một loạt xiên thịt nướng, vừa lái vừa ăn.
Tai trái cầm cánh gà nướng, vừa hát khẽ, tay phải vừa cầm tay lái, khóe miệng ngẫu nhiên hiện lên tia cười không ai hiểu...
Lúc đến gần trường Phục Đại, đột nhiên Tiêu Dương bỗng quay ngoắt xe lại. Xe bất ngờ chạy vê một hướng khác.
Vừa nhàn nhã ăn cánh gà, Tiêu Dương vừa lái xe càng lúc càng nhau, lướt đi giống như một con gió màu đỏ dưới ánh đèn đường u ám.
Khoảng một phút sau.
Lại đổi hướng lần nữa.
Cảnh tượng quen thuộc...
Tiêu Dương tiện tay ném xương cánh gà vừa ăn xong ra ngoài, xỉa răng, cười nhỏ:
- Địa phương khiến người ta cảm thấy thân thiết làm sao...
Dường như Tiêu Dương cũng không nhớ nổi rốt cục đây là lần thứ mấy hắn tới đây...
Bước trên con đường Bất Quy này!
KétII
Đột nhiên Tiêu Dương phang mạnh.
Xung quanh vô cùng yên tĩnh, lạnh lẽo như đất chết.
Ánh mắt Tiêu Dương đột nhiên nhìn về phía đỉnh đầu, cười bình thản khế:
- Trên nóc xe gió lớn, cẩn thận lạnh cóng lưng đấy.
Ngay lúc này, trên nóc chiếc Chery màu đó bất ngờ có một bóng người đang ngồi khoanh chân.
Thân thể mặc trường bào màu đen!
Bạn cần đăng nhập để bình luận