Hộ Hoa trạng Nguyên Tại Hiện Đại

Chương 108: Trước đây anh đều là giả ngu ư?

Chương 108: Trước đây anh đều là giả ngu ư?Chương 108: Trước đây anh đều là giả ngu ư?
Rất nhiều người muốn tìm Tạ Chấn Vinh để nhờ giúp đỡ công chuyện, Tạ Chấn Vinh đương nhiên cũng sẽ không tùy ý đồng ý hỗ trợ. Tiêu Dương vừa mới có ơn cứu cha của mình, hơn nữa Tạ Chấn Vinh cũng vô cùng coi trọng chàng trai này. Cho nên, lúc Tiêu Dương có chuyện muốn tìm ông giúp đỡ, Tạ Chấn Vinh liền nhận lời mà không hề do dự.
Điều không ngờ tới chính là hắn lại đi hỏi mình số điện thoại liên lạc với quán cà phê Túy Vũ.
Đầu bên kia điện thoại, Tạ Chấn Vinh liền im lặng.
- Tôi có chút việc gấp.
Tiêu Dương lúc này mới nói thêm một câu. Hắn thật không nghĩ gì nhiều.
Tạ Chấn Vinh cũng không chần chừ, dặn dò bên dưới đi tìm số điện thoại của Trương Hồng của quán cà phê Túy Vũ, sau đó báo cho Tiêu Dương.
- Đúng rồi, Tiêu Dương, tôi cũng có chút chuyện muốn thương lượng với cậu.
Tạ Chấn Vinh mở lời.
- Xin giám đốc Tạ cứ nói.
Tạ Chấn Vinh suy nghĩ:
- Tạm thời qua điện thoại không thể nói rõ được, hay là ba giờ chiều hôm nay, cậu đến Vũ Phong quán uống ly cà phê nhé?
- Không thành vấn đề.
Tiêu Dương gật đầu, sau khi cúp điện thoại liền bấm số điện thoại của Trương Hồng.
Quán cà phê Túy Vũ.
Một ngày đặc biệt, quán cà phê thay đổi quản lý, sửa lại mặt tiền, thay đổi bảng hiệu.
Quán cà phê Túy Vũ chính thức khai trương.
Khách đến chúc mừng rất nhiều, cũng không ít mối khách cũ của quán, nhộn nhịp đi vào bên trong.
Âm nhạc du dương khiến cho người ta thoải mái dễ chịu vang khắp không gian.
Bước chân Lăng Ngư Nhạn cũng vội vàng đi vào trong quán.
Sự thay đổi của quán cà phê khiến cho cô có hơi kinh ngạc, cũng đồng thời thở phào nhẹ nhõm. Nếu vẫn là Lê Quang Uy làm quản lý thì công việc bán thời gian khó lắm mới có được này của mình chỉ sợ là không còn. Chỉ có điều, không biết quản lý mới đến sẽ là người như thế nào?
Vẻ mặt Lăng Ngư Nhạn có chút đắng chát, còn trong lòng thì hơi rối loạn, rảo bước đi vào đại sảnh.
- Lăng Ngư Nhạn.
Lúc này, một giọng khẽ kêu lên, một phục vụ nhận ra Lăng Ngư Nhạn liền đi tới:
- Chị Hồng dặn, sau khi chị đến thì sang văn phòng của chị ấy một lát.
Nghe xong, sắc mặt Lăng Ngư Nhạn có chút trắng bệch.
Chuyện này thường chỉ có một kết quả, mình... bị đuổi việc rồi.
Có lẽ là bởi vì chuyện xảy ra mấy hôm trước, hôm nay lại thay đổi quản lý.
Lăng Ngư Nhạn suy nghĩ lung tung, chân bước loạn xạ đi về phía văn phòng của Trương Hồng. Cộc cộc.
- Vào điI
Lăng Ngư Nhạn đẩy cửa bước vào, vẻ mặt có hơi câu nệ:
- Chị Hồng.
Trương Hồng ngẩng đầu lên, sau khi thấy vẻ mặt của Lăng Ngư Nhạn, mỉm cười đứng dậy:
- Ngư Nhạn, ngồi đi.
Lăng Ngư Nhạn bị vẻ nhiệt tình của Trương Hồng làm cho kinh ngạc, không biết làm gì, vội vàng khoát †ay nói:
- Không... không cần đâu.
Trương Hồng đi tới, nhìn Lăng Ngư Nhạn từ trên xuống dưới, vốn dĩ trong lòng có chút nghi hoặc liền lập tức biến mất tăm hơi, mỉm cười nói:
- Đừng căng thẳng, tôi gọi em tới cũng không có chuyện gì đâu.
Trương Hồng dừng lại, nhìn Lăng Ngư Nhạn:
- Em làm bán thời gian ở đây, trung bình mỗi ngày đến bốn giờ, được khoảng 50 đồng, đúng không?
Nghe vậy, trong lòng Lăng Ngư Nhạn càng thêm căng thẳng, nhẹ gật đầu.
- Bắt đầu từ ngày mai, em chỉ cần mỗi ngày đến hai giờ là được rồi.
- Cái gì?
Lăng Ngư Nhạn giật mình, lo lắng nhìn Trương Hồng:
- Chị Hồng, chuyện này...
- Em đừng vội.
Trương Hồng cười cười nói:
- Đây là mệnh lệnh do quản lý Tiêu tự mình đưa xuống.
Mắt Lăng Ngư Nhạn khẽ giật.
- Em chỉ cần đến vào giờ buôn bán bình thường của quán cà phê mỗi ngày hai giờ, còn tiền công...
Trương Hồng mỉm cười:
- Mỗi ngày 100.
- Cái gì?
Lăng Ngư Nhạn có hơi mờ mịt.
Giờ làm việc giảm một nửa, còn thù lao thì lại gấp đôi.
Điều này quả thực có chút hoang đường.
Lăng Ngư Nhạn thật không ngờ lại có chuyện tốt vô duyên vô cớ đập vào đầu mình như vậy, liền trợn tròn mắt. Mãi đến khi đi ra khỏi phòng của Trương Hồng, Lăng Ngư Nhạn vẫn còn cảm giác nửa mê nửa tỉnh, nhịn không được chạm tay lên mặt mình:
- Mình... là mình đang nằm mơ chăng?
Bánh từ trên trời rơi xuống.
Đối diện với đãi ngộ như vậy, trong lòng Lăng Ngư Nhạn tuy vui mừng, nhưng lại càng cảm thấy lo lắng không yên, mang theo tâm trạng phức tạp quay về đại sảnh quán cà phê.
Trong văn phòng của Trương Hồng.
Trương Hồng mặc bộ đồ công sở màu trắng bạc ngồi ở trên ghế, trong tay cầm một cây viết nhẹ nhàng chuyển động, ánh mắt liếc nhìn cửa ra vào, không giấu được vài phần hâm mộ.
- Cô gái may mắn. ......
Trước khi Tô Tiểu San rời đi, cũng đã công kích phòng bảo vệ của Tiêu Dương một vòng nữa. Nhưng Tiêu đại gia điếc không sợ súng, nói gì cũng không chịu mở cửa, Tô Tiểu San chỉ có thể quay người rời khỏi.
Thế nhưng, lúc này một cuộc điện thoại gọi tới, làm cho Tiêu Dương ở trong chăn suýt chút nữa nhảy dựng lên.
- Hung thủ của vụ án năm ngày ba mạng xuất hiện rồi à?
Tiêu Dương kinh hãi.
Bạch Khanh Thành gọi tới.
Hóa ra, vào tối hôm qua, chính tại khu vực gần cửa lớn của đại học Phục Đại, hung án đã xảy ra.
Thủ pháp so với các vụ trước không có khác biệt.
Nhưng mà lần này, điều may mắn là lúc đó có người đi qua khiến cho ác đồ sợ quá bỏ chạy. Hôm nay người bị hại đang ở bệnh viện, tạm thời giữ được tính mạng nhưng vẫn còn hôn mê bất tỉnh.
- Tối hôm qua à?
Lông mày Tiêu Dương nhu lại:
- Đại tỷ, ba người tình nghi mà chị đưa, tối hôm qua hai người trong số đó đang ở cùng với tôi, chẳng lẽ là...
- Anh hãy tập hợp toàn bộ người của bảo vệ lại, tôi sẽ đến trường của anh ngay.
Bạch Khanh Thành quyết định nhanh chóng rồi cúp điện thoại.
Sắp tìm ra manh mối rồi?
Tiêu Dương không chần chờ, cẩn thận mở cửa. Sau khi chắc chắn Tô Tiểu San đã đi khỏi dám mới bước nhanh ra ngoài.
Bảo vệ tập hợp.
Khoảng nửa tiếng, kể cả bảo vệ đang trực cổng cũng chỉ để lại một người, còn lại tất cả mọi người đều tập trung vào phòng họp.
Một lát sau, một xe cảnh sát nhỏ dừng lại ở trước cửa Phục Đại.
Khuôn mặt lạnh lùng, tóc xõa ngang vai, áo quân màu đen, tư thế hiên ngang.
- Đại tỷ.
Tiêu Dương từ xa vẫy vẫy.
Bạch Khanh Thành nhìn Tiêu Dương, trong lòng vô thức hiện lên một cảm giác khác lạ, nháy mắt liên quay lại bình thường, trực tiếp đi vê hướng phòng họp.
- Cảnh quanl
- Chào cảnh quan.
Cũng không ít nhân viên bảo vệ nhận ra Bạch Khanh Thành. Khuôn mặt Bạch Khanh Thành lạnh lùng, đi thẳng về phía trước, ánh mắt nhìn lướt qua phía dưới, lông mi khẽ nhăn lại, khua tay nói:
- Không cần ngồi chung một chỗ đâu, toàn bộ mọi người tách ra đi.
- Bạch cảnh quan muốn điều tra một vụ án vô cùng quan trọng, mọi người phối hợp một chút nhé.
Sau khi lời của Tiêu Dương thốt ra, tất cả bảo vệ liên nhao nhao tản ra.
Bạch Khanh Thành liếc qua Tiêu Dương, rồi bảo hai vị hình cảnh đi cùng phát giấy bút cho mọi người.
- Mọi người đều biết, mấy hôm trước đã xảy ra vụ án năm ngày ba mạng. Hung thủ nghi ngờ mặc đồng phục của bảo vệ Phục Đại.
Bạch Khanh Thành trâm giọng nói:
- Tối hôm qua, hung thủ lại xuất hiện.
Vừa mới nói xong, lập tức dậy lên một hồi xôn xao.
Trong nháy mắt, ánh mắt Bạch Khanh Thành như lưỡi dao sắc bén lướt qua tất cả bảo vệ ở đây.
Một hồi, Bạch Khanh Thành mới từ từ nói tiếp:
- Bây giờ, trước mắt mọi người có một tờ giấy, mời mọi người viết ra từ thời điểm mười giờ tối qua đến trước bảy giờ sáng hôm nay, mọi người đã làm những gì, có ai có thể làm chứng, ghi càng chi tiết càng tốt.
- Cảnh sát sẽ không hàm oan cho bất kỳ người tốt nào, cũng sẽ không bỏ qua cho bất kỳ kẻ xấu nào.
Phần lớn bảo vệ cầm bút lên. Lúc này, vẻ mặt cổ quái nhất trong đám bảo vệ chính là Lâm Tiểu Thảo, gần như van xin nhìn Tiêu Dương.
Tiêu Dương cố nhịn cười, mắt đưa lên trân nhà.
Lâm Tiểu Thảo chỉ biết nhãn nhịn nuốt nước mắt, cầm bút bắt đầu viết.
Sau khoảng mười phút, tất cả mọi người đã viết xong, toàn bộ đưa cho Bạch Khanh Thành.
- Xin phép mọi người đợi một lát.
Bạch Khanh Thành ngồi xuống, rồi lật từng tờ từng tờ một xem và phân tích.
Cô biết, trong những chỉ tiết này có thể tìm ra được manh mối tội phạm.
Trong phòng họp vang lên tiếng bàn bạc nho nhỏ.
Tiêu Dương cũng nhịn không được đi tới, lật lên từng tờ một.
Phốc!
Đột nhiên, Tiêu Dương không nhịn được bật cười.
- Đêm qua, tôi ở cổng bảo vệ tòa nhà A trực ban, sau đó đi ngủ, ngủ ở trên giường một giấc, trời vừa sáng liền bị anh Tiêu đuổi ra ngoài.
Bạch Khanh Thành khẽ liếc Tiêu Dương, Tiêu Dương liên nghiêm túc ngừng cười.
Nghiêm túc xem xét khoảng chừng mười phút.
Lông mày đang cau chặt của Bạch Khanh Thành đột nhiên thả lỏng, mỉm cười đứng lên:
- Quấy rầy các vị rồi, tất cả mọi người ở đây đều có chứng cớ chứng minh mình không ở hiện trường, chứng tỏ hung thủ không phải ở Phục Đại. Bây giờ mọi người có thể đi ra được rồi.
Nói dứt lời, không ít người cũng thả lỏng, toàn thân thoải mái hơn. Tuy không làm chuyện gì sai, nhưng cảm giác bị nghi ngờ luôn không được thoải mái. Hiện tại vừa nghe Bạch Khanh Thành nói vậy, liền cười đứng lên, lần lượt cùng nhàu ra khỏi phòng họp.
Trong phòng họp, chỉ còn lại Bạch Khanh Thành, Tiêu Dương và hai vị hình cảnh.
- Cô nói đều là thật?
Tiêu Dương nhìn Bạch Khanh Thành.
Bạch Khanh Thành mỉm cười:
- Chẳng lẽ anh cảm thấy có chỗ nào là giả?
- Theo tôi thấy, trong đây có hai tờ khả nghi.
Nghe vậy, Bạch Khanh Thành có hơi kinh ngạc, khóe miệng khẽ nhếch lên, mỉm cười nói:
- Thật là trùng hợp, tôi cũng phát hiện ra hai tờ.
- Chúng ta mỗi người lấy một tờ, xem có phải là cùng chung suy nghĩ không?
Tiêu Dương khẽ đề nghị.
Bạch Khanh Thành gật đầu, đưa tay xuống...
Tiêu Dương cũng đồng thời đưa tay xuống.
Xoạtl
Hai người đồng thời cùng cầm lấy một tờ giấy.
Một tờ ký tên Trân Bình, một tờ khác ký tên Trần Khải.
Mắt đối mắt, cùng mỉm cười.
- Xem ra, tâm tư của đại tỷ quả nhiên tỉnh tế.
- Tiêu Dương, anh cũng không đơn giản. Hai người đó tối qua chẳng phải là ở cùng với anh sao? Sao anh lại nghi ngờ bọn họ?
Tiêu Dương mỉm cười:
- Tờ giấy mà hai người họ viết nếu tách ra thì không ai có vấn đề gì. Nhưng nếu là một đôi thì vấn đề lớn rồi.
- Tối hôm qua ở phòng trực cổng chính, đội trưởng Tiêu Dương làm chứng.
- Hai người đều một câu giống nhau.
Bạch Khanh Thành cười nói:
- Đây đúng là một điểm chứng minh vô cùng có hiệu lực. Hơn nữa, tối hôm qua, anh đúng là ở cùng với bọn họ.
- Nhưng mà, chính vì cái suy nghĩ chọn người làm chứng này, cho nên bọn họ không làm chứng cho nhau, bởi vì đối với họ, xem ra chỉ có một mình tôi là người có sức thuyết phục thôi.
- Thông minh quá sẽ bị thông minh hại.
- Cứ cho là vậy đi.
Tiêu Dương đột nhiên cười khẽ.
- Nhưng mà, những điều này chẳng qua chỉ là suy đoán của tôi thôi.
- Vậy cũng chưa hẳn.
Đôi mắt Bạch Khanh Thành xẹt qua một tia sáng: - Hai người này vốn dĩ trước kia đều không có cách nào xác định có phải là tình nghi gây án hay không. Bây giờ từ hai tờ giấy bình thường này xem ra, tỷ lệ bọn họ là hung thủ là rất lớn. Tôi chỉ muốn đi xem một chỗ là biết ngay thôi.
- Hàng rào trường học?
Tiêu Dương hỏi.
Ánh mắt Bạch Khanh Thành vô cùng ngạc nhiên nhìn Tiêu Dương. Một lúc sau, nhịn không được liền nói:
- Trước kia anh đều là giả ngu à?
Bạn cần đăng nhập để bình luận