Hộ Hoa trạng Nguyên Tại Hiện Đại

Chương 642: Tấn công!

Chương 642: Tấn công!Chương 642: Tấn công!
Đối với người dưới đáy vực, tiếng chuông chùa Cung Trúc là một tín hiệu.
Mặt trời đã lặn, số người qua lại gần khu vực chùa Cung Trúc bắt đàu ít đi.
Thần Tiên Môn sẽ tấn công bất kỳ lúc nào.
Tất cả đều căng thẳng chờ đợi.
Tiêu Dương quay lại, bóng người lẫn vào trong hàng ngũ các đệ tử Kiếm Tông. Phía trước là ba mươi Tôn Toạ, phía trước ba mươi Tôn Toạ chính là thủ lĩnh của Mạch Kiếm Tôn - tám Đại Tôn Toa.
- Cuối cùng thì trận đánh này cũng đến.
Ánh mắt La Thiên Tôn Toạ sắc lạnh, liên tiếp thở sâu mấy hơi, trầm giọng nói.
- Lão Nhị, Lão Tam, Lão Ngũ, đến lúc ba người phải đi rồi.
- Đừng nói nữa.
Ba người nắm chặt nắm tay, ánh mắt đầy vẻ không cam tâm.
- Đệ ở lại.
¬ Mọi người đều hiểu Mạch Kiếm Tôn không thể liều được ăn cả ngã về không, tám người chúng ta không thể đều ở cả đây, ba người đi đi. Nếu như... chẳng may có chuyện ngoài ý muốn thì vẫn còn ba người dẫn dắt Kiếm Tông.
Ba người hiểu ý La Thiên Tôn Toạ, đều đứng lên vẻ lo lắng.
Chỉ có thể cười khổ lắc đầu.
Nghe vậy ba người đều giật mình.
Họ cũng khát khao được đánh trận.
- Đại ca, đệ ở lại chiến đấu.
Hồng Đào Tôn Toạ, Giang Phong Tôn Toạ và Lê Thiên Tôn Toạ.
Lê Thiên Tôn Toạ vung tay ngăn lại, ngắt lời.
La Thiên Tôn Toạ nhìn về phía Tiêu Dương.
- Để đệ ở lại.
Tiêu Dương cả kinh, lập tức nhảy dựng lên:
Nhưng không thể không nghe lời La Thiên Tôn Toạ.
- Tiêu Dương.
Tiêu Dương ngắt lời La Thiên Tôn Toạ.
- Tiêu Dương, cậu biết là...
La Thiên Tôn Toạ không muốn Tiêu Dương mạo hiểm.
Thấy Tiêu Dương ra "tối hậu thư”, mọi người vốn đang vô cùng nghiêm trang đều bật cười.
- Trận chiến sắp bắt đầu rồi.
- La Thiên Tôn Toạ, người... người đừng bắt đệ tử đi. Người mà bắt đệ tử rời đi... đệ tử ôm... ôm chân người không buông nữal Đấn lúc tuốt kiếm sắc ra khỏi vỏ rồi.
Chờ đến giây phút được đấu với Hộ Long Thế Gia quá lâu rồi.
La Thiên Tôn Toạ quay lại, trịnh trọng nói với hơn một trăm con người, lúc này sắc mặt mọi người đều đang bừng bừng chiến ý.
La Thiên Tôn Toạ trừng mắt nhìn Tiêu Dương, thấy điệu bộ thực sự giống như sắp chạy lên ôm chân mình đến nơi thì biết thằng nhóc không nói đùa, không khỏi cau mày :
Tiêu Dương kiên trì năn nỉ xin được ở lại.
Khi nhóm ba người Hồng Đào Tôn Toạ ra đi, ánh mắt vẫn lưu luyến nhìn La Thiên Tôn Toạ, thâm hối hận biết vậy mình cũng ôm chân đại cao thì có cơ được ở lại chăng?
La Thiên Tôn Toạ trừng mắt nhìn mấy lần ba người mới chịu đi.
- Đệ tử biết, thuốc độc quanh đây đều do đệ tử chuẩn bị.
Tuy nói trước rằng nếu thực lực không đấu lại nổi thì rút êm nhưng khi cuộc chiến thực sự bắt đầu ai có thể đoán được sẽ diễn biến theo chiều hướng nào? Có khi mọi người giết đến đỏ mắt mà liều chết đến cùng cũng nên?
Không nghi ngờ gì nữa, tiềm lực của Tiêu Dương lớn nhất Mạch Kiếm Tôn, một số thiên tài khác trong tông đều đang đi ra ngoài làm nhiệm vụ nên không có mặt.
- Chỉ có đệ tử là quen với chúng nhất, tất nhiên đệ tử phải tham chiến mới được.
Kẻ địch có mạnh đến đâu cũng phải dũng cảm đánh một trận.
Bất cứ lời động viện tiền chiến nào cũng là dư thừa. Đệ tử Mạch Kiếm Tôn ai nấy đều đằng đằng sát khí.
- Lát nữa ai về chỗ người ấy, mọi người đều nhớ rõ rồi. Cố gắng thu khí tức của mình lại, chúng ta đã chuẩn bị vô số bẫy rập đón chào kẻ địch, không cần vội tấn công.
La Thiên Tôn Toạ trâm giọng nói, khoát tay.
- Giải tán.
Máu Tiêu Dương bắt đầu sôi lên.
- Thân Tiên Môn chết tiệt, năm lần bảy lượt gây phiền phức cho bản Trạng Nguyên đây, hôm nay không dạy cho các người một bài thì ta không phải Trạng Nguyên nữa.
Tiêu Dương cũng cảm nhận được Thiên Hoàng Kiếm đang nôn nóng muốn được ra khỏi vỏ. ...
Cách chùa Cung Trúc năm dặm.
Cự Linh Tôn Toạ nói ngay không nghĩ, đôi mắt bỗng nheo lại rồi cười.
- Tất nhiên là chạy.
- Ngài nghĩ xem, nếu bốn chúng ta không che giấu sức mạnh mà qua đó, đối đầu với kẻ địch mạnh hơn hẳn như vậy, nếu là ngài ngài sẽ làm gì?
Minh Lão Nhị liếc Cự Linh Tôn Toạ môt cái, ngầm cười khẩy khinh bỉ, đúng là một tên vũ phu hữu dũng vô mưu. Nhưng Minh Lão Đại không thể hiện gì, chỉ lạnh lùng nói:
— Cần che giấu thông tin làm gì nữa, tiến lên đạp bằng Mạch Kiếm Tôn, chó gà gì cũng không tha không phải là được rồi à?
Cự Linh Tôn Toạ ngạc nhiên, rồi nhếch miệng nói.
Ba anh em Minh Tiên đều mặc đồ đen, sắc mặt lạnh lùng, nhìn qua chẳng khác nào Hắc Vô Thường vừa từ địa ngục lên.
Minh Lão Đại bước lên, nét mặt cũng rất thoải mái, nói:
- Chuyến này coi như giải trí khỏi tu luyện một lát thôi.
- Ha hai Giải trí hay đấy, bây giờ chúng ta đi giải trí thôi.
Cự Linh Tôn Toạ có vẻ nôn nóng.
- Hang ổ của Mạch Kiếm Tôn ở ngay dưới đáy vực sau lưng chùa Cung Trúc cách đây năm dặm.
Minh Lão Nhị nói.
- Quá dễ dàng nhưng tôi đề nghị bốn người chúng ta thu khí tức lại.
- Thu khí tức lại?
So với bên mình, thực lực của người mạnh nhất bên Mạch Kiếm Tôn kém cả một cảnh giới Phản Vũ. Bên mình lại có bốn cường giả Tâm Lôi Kiếp, cách biệt một trời một vực về thực lực như vậy thì san bằng Mạch Kiếm Tôn không có gì khó khăn.
Tâm trạng của Cự Linh Tôn Toạ rất thoải mái.
- Thật là giết gà dùng dao mổ trâu. Đối phó với một Mạch Kiếm Tôn chẳng còn bao nhiêu thực lực mà phiền đến cả anh em Minh Tiên, tôi nghe nói thực lực mạnh nhất của Mạch Kiếm Tôn chỉ mới ở Hoá Tượng một nghìn biến thôi.
Cự Linh Tôn Toạ cầm búa đi về phía ba anh em Minh Tiên, cất giọng cười ha hả:
Số quân chi viện Lưu Tinh Tông gửi đi không nhiều nhưng ai cũng là cao thủ, hai mươi Tôn Toạ cùng một cường giả Tâm Lôi kiếp thứ nhất là Cự Linh Tôn Toạ.
Hai cánh quân tập hợp tại đó.
~ Ý ngài là, bọn chúng sẽ bỏ chạy?
- Không sai. Bọn chúng làm rùa rụt đầu dưới vực, nếu chúng ta ồ ạt tấn công, chúng tất tháo chạy theo đường khác. Như vậy là đánh rắn động cỏ.
Minh Lão Nhị nói.
— Việc chúng ta cần làm là giết sạch bọn chúng, chứ không phải đuổi bọn chúng đi. Do đó, tôi đề nghị chúng ta giấu thực lực xuống tâm trước Hoá Tượng hoặc kì đầu cảnh giới Phản Vũ.
Khoé miệng Minh Lão Nhị hơi nhếch lên.
- Có khi Mạch Kiếm Tôn lại có cường giả cảnh giới Phản Vũ giấu mặt, khi phát hiện ra thực lực của chúng có thể át được chúng ta, ngài nói chúng sẽ làm thế nào?
- Hừ, Mạch Kiếm Tôn chắc chắn muốn báo thù, như thế chúng nhất định sẽ dốc toàn lực ập ra tiêu diệt chúng ta.
Cự Linh Tôn Toạ đã hiểu ý Minh Lão Nhị, cười lên ha hả.
- Đến khi bọn chúng chui cả ra rồi là chúng ta có thể đại khai sát giới!
Cự Linh Tôn Toạ vươn người đứng thẳng dậy, ánh mắt vô cùng chờ mong:
- Tôi thật sự rất muốn nhìn thấy vẻ tuyệt vọng của chúng khi nhận ra người mà chúng tưởng là kì đầu cảnh giới Phản Vũ hoá ra lại là cường giả Tâm Lôi Kiếp... Chắc chắn rất thú vị.
Ba anh em Minh Tiên đều khẽ mỉm cười. Cổ Trưởng lão sai ba anh em họ đi, ngoài lý do thực lực của họ thừa đủ để khống chế cục diện, còn do ba người làm việc rất cẩn thận, cân nhắc trước sau.
- Đi thôi.
Minh Lão Đại vung tay.
Cùng lúc đó, khí tức toàn thân chỉ còn hơi lộ ra ngoài.
Kì đầu cảnh giới Phản Vũ.
Ba người còn lại làm theo.
- Chỉ cần đối phương không có người mạnh hơn chúng ta thì không nhận ra chúng ta nguy trang đâu.
Minh Lão Nhị cười bước lên phía trước, chỉ huy sáu mươi Tôn Toạ và ba trăm đệ tử hùng hùng hổ hổ ập đến chùa Cung Trúc.
Coong! Coong! Coong! Coongl
Tiếng chuông chùa Cung Trúc bỗng vang lên gấp gáp.
Chín hồi ngắn một hồi dài.
- Đến rồi!
Dưới đáy vực, La Thiên Tôn Toạ tinh thân chấn động.
- Về vị trí.
Vù! Vùi! Vùi
Đệ tử Kiếm Tông lập tức ẩn đi, Tiêu Dương theo bên cạnh Hồng Lăng Tôn Toạ. Đây là lệnh của bà, Tiêu Dương có ôm chân xin cũng vô ích.
Tín hiệu truyên về, Thần Tiên Môn đã bắt đầu tấn công.
Tiếng chuông vang vọng đến khắp ngóc ngách trong núi.
Ba anh em Minh Tiên và Cự Linh Tôn Toạ đi trước, thoáng một cái đã đến trước sân chùa Cung Trúc, lúc này cửa chính chùa Cung Trúc đã đóng chặt.
Tiếng chuông vang vọng chấm dứt, xung quanh trở lại lặng như tờ.
Vô thanh vô tức, không khí có phần quỷ dị.
Gần bốn trăm người dừng lại trước chùa Cung Trúc.
Nhìn cửa lớn đóng chặt, Minh Lão Đại khoát tay ra lệnh:
- Phá cửa.
Vùi! Vùi Vùi
Một loạt mười đệ tử Thực Khí Tam Vân bay vút ra như lựu đạn, tấn công thẳng vào cửa chính.
Âm!
Cửa chính bị đánh bật tung, trong chớp mắt một âm thanh chói tai sắc nhọn vang lên, như tiếng kéo dây lại như tiếng ong kêu.
Phụt!
Ngập trời tên bay, không biết từ đâu ra.
- Cẩn thận! Mười người phụ trách mở cửa thoáng giật mình, nhưng không có vấn đề gì lớn vì với thực lực của họ muốn tránh những mũi tên này chẳng khó gì, lập tức tránh dạt ra.
- Có cả mai phục à.
Sắc mặt Minh Lão Nhị hơi trâm xuống.
- Xem ra Mạch Kiếm Tôn sớm đã chuẩn bị rồi.
Đồng thời Minh Lão Nhị cười nhẹ.
- Chứng tỏ chúng không cam tâm, biết chúng ta sẽ tấn công nên muốn phản kích.
- Che giấu thực lực là đúng.
Minh Lão Nhị nheo mắt, đôi mắt sáng lên lấp lánh.
— Mạch Kiếm Tôn, chờ chết đi.
- Ha ha! Đòn tấn công như thế mà cũng đòi làm bị thương... Hả!!! - Cự Linh Tôn Toạ bỗng biến sắc mặt, mười đệ tử Thực Khí Tam Vân vừa mở cửa đang ngã xuống một loạt...
- Đây...
Mấy người đều chấn động.
Bọn họ có trúng tên đâu.
Nhìn kĩ lại phát hiện ra khuôn mặt cả mười người đều tím tái, thất khiếu chảy máu.
- Trúng độc rồi!
Trong đầu Minh Lão Đại hiện lên một cảnh...
Khi mười người phá tung cửa chính, từ cánh cửa tung lên một làn bụi trắng. Trong trường hợp này thông thường không ai để ý, cho rằng đó chỉ là vụn gỗ tung lên khi cửa bị phá sập.
Chỉ một chi tiết này đã lấy đi mười mạng đệ tử Thực Khí Tam Vân.
Thuốc độc kinh khủng.
- Lại còn dùng cả thuốc độc cơ đấy.
Minh Lão Đại sa sâm mặt, đôi mắt rực cháy:
- Mạch Kiếm Tôn, ta xem xem chúng mày chơi trò chó cùng dứt giậu như thế nào!
- Tất cả cẩn thận, không được hít vào bất cứ khí gì khác thường.
Xông lên, diệt tông Mạch Kiếm Tôn!
Bạn cần đăng nhập để bình luận