Hộ Hoa trạng Nguyên Tại Hiện Đại

Chương 1220: Hỏa hỏa hỏa hỏa hỏa hỏa hỏa hỏa

Chương 1220: Hỏa hỏa hỏa hỏa hỏa hỏa hỏa hỏaChương 1220: Hỏa hỏa hỏa hỏa hỏa hỏa hỏa hỏa
Bịch! Bịch! BịchI
Một sức mạnh hùng dũng mênh mông tuôn ra, lúc trường côn va chạm với cuồng phong, tạo ra giao kích cường liệt, vô số cơn gió lớn liên tiếp đánh về phía Xích Lượng Thiên. Trong mắt Xích Lượng Thiên lóe lên tia cố ky, mượn thế lui ra sau một đoạn, khó khăn lắm mới tránh được một đòn tấn công hủy thiên diệt địa. Trong số những chư thần ở đây, e là cũng chỉ có Xích Không Thần có thể làm được điều này.
Con lốc thổi mạnh, chiếc khăn đen bịt mặt của Xích Không Thần bị rơi xuống, lộ ra khuôn mặt thật.
Ngay lập tức các cường giả chư thần không khỏi trợn to mắt sợ hãi.
- Là Xích Điện chủ? Xích Không Thần?
- Điện chủ Tam Xích Thần Minh Điện trước kia không phải có tin đồn hắn đã sa vào Ma Đạo, bị Tam Xích Thần Minh Điện tru sát sao?
- Giờ xem ra, gia nhập Ma Đạo là những kẻ khác của Tam Xích Thần Minh Điện. Xích Không Thần đã bị oan bao nhiêu năm nay rồi.
- Đáng tiếc, nghe nói Điện chủ Xích Không Thần bị ám toán, cho dù giờ vẫn giữ được tính mạng, nhưng chắc chắn thực lực đã không còn được như trước.
Đúng như Xích Không Thần dự liệu. Mục tiêu của Ma Môn là Tuyết Kiều, một khi Tiêu Dương đưa Tuyết Kiều đi thành công, không những có thể giữ được hy vọng cuối cùng cho Đại điển truyền thừa Tuyết Thần, mà còn lưu lại đường sống cho các chư thần ở đây. Lúc này các cường giả Kim Tiên lần lượt bay đi, đuổi theo Tiêu Dương như tia chớp.
Tiêu Dương vẫn chưa thành công.
Mắt Phong Thần thượng cổ nhìn về phía Tiêu Dương chạy trốn, lập tức phất tay lên.
Vẻ mặt Xích Không Thần vẫn không thả lỏng.
- Hóa ra là phản đồ Thần Điện ngươi à!
Đây là một cỗ sức mạnh có thể nghiền nát tất cả cường giả đỉnh phong ở Thần Linh Cảnh Địa.
Vù! Vùi Vùi
Ông tính cự ly, từ đâu đến Vạn Kiếm Linh Hà khoảng ngàn dặm!
Xích Không Thần chậm rãi siết chặt trường côn trong tay, không hề phản bác Ma Môn. Ông đã chẳng cần phải nói thêm những lời vô nghĩa nào nữa.
Cuồng phong tán loạn, trong trận cuồng phong mắt thường cũng có thể nhìn thấy được có một bóng người hiện lên, toàn thân bao phủ cuồng phong, bóng dáng một người đàn ông trung niên với ánh mắt sắc bén, dáng người cao lớn, tản ra ánh sáng thần thánh xuất hiện—Phong Thần thượng cổ! Ánh mắt lão lạnh lùng nhìn Xích Không Thần.
Thậm chí hai mươi Kim Tiên đang bao vây Đường Hạo, cũng chia hơn một nửa sức mạnh ra, vội vàng đuổi theo Tiêu Dương.
Tuy vậy giờ chỉ có một chữ '"liều'!
Vùi! Vùi! Vùi Vùi
Đã không còn cách nào khác, lúc này Phong Thần đang phát động công kích mạnh mẽ về phía Xích Không Thân. Xích Không Thần phải dốc hết sức giữ chân Phong Thân, giúp Tiêu Dương có không gian chạy trốn. Bằng không, nếu để Phong Thần đích thân đuổi theo, tốc độ của Tiêu Dương mang theo Tuyết Kiều gần như không thể nào so được với Phong Thần.
Nếu trên con đường bỏ chạy dài ngàn dặm này Tiêu Dương bị nhiều Kim Tiên ngăn cản, như vậy sẽ lành ít dữ nhiều! Vì theo đánh giá của Xích Không Thần, thế lực Ma Môn đã cử đi hơn năm mươi cường giả Kim Tiên đuổi theo Tiêu Dương!
Tiêu Dương tuy mạnh, có thể một địch hai, một giết mười. Nhưng khi nhiêu cường giả Kim Tiên mạnh mẽ như vậy liên kết với nhau, bên cạnh Tiêu Dương còn có Tuyết Kiều, như vậy sẽ rơi vào cảnh cửu tử nhất sinh.
Công kích mạnh mẽ trở nên biến ảo khó đoán, vô cùng sắc bén.
Phong Thân cười lạnh, ánh mắt dừng trên người Xích Không Thần, sát khí dày đặc.
Vù vù vù.
Dưới công kích mạnh mẽ của Phong Thần, Xích Không Thần chỉ còn cách thụt lùi liên tục. Nhưng khi Phong Thần muốn xoay người đuổi theo Tiêu Dương, Xích Không Thần lại lập tức quấn lấy.
Cho dù không nhận chủ, Tiêu Dương cũng tin, tay cầm Kim Kiếm, có thể diệt hết kẻ thù trước mặt!
Âm! Âm!
Tốc độ của Tiêu Dương rất nhanh, ôm Tuyết Kiều trong lòng mà như không có gì, lập tức hóa thành một đạo lưu quang lao về phía trước.
Khoảng cách ngàn dặm chính là cuộc chạy đua với vận mệnh!
Uy lực Kim Kiếm phải thử mới biết.
- Hừ! Xích Không Thần, ngươi cho rằng ngươi vẫn là cường giả nhìn đời bằng nửa con mắt năm đó sao?
Tiêu Dương một tay ôm Tuyết Kiều, lúc này trong lòng không có suy nghĩ gì khác, chỉ dốc hết sức lao về một hướng!
Bảy bảy bốn chín ngày, Kim Kiếm tỉnh lại!
Chính là Thần Long kiếm năm đó Long Thần đại nhân đánh đâu thắng đó thật sự tỉnh lại!
- Dù sao thì quái tài Tiêu Dương chắc chắn sẽ không trốn thoát được đâu, để ta chơi với ngươi vậy.
Quyết định vận mệnh thực sự, là bên phía Tiêu Dương.
Bắt đầu từ giờ phú này có thể nói là hai bên chính thức đánh giáp lá cà.
Sau khi không còn Huyết Thi Táng Thần đại trận, cho dù Ma Môn đã rút đi hơn năm chục cường giả Kim Tiên đuổi theo Tiêu Dương, sức mạnh còn lại căn bản vẫn ngang hàng với thế lực chư thần.
Vẻ mặt Tiêu Dương không hề thả lỏng.
Phía sau là những khí tức Kim Tiên vô cùng cường đại đang đuổi theo như hình với bóng. Tiêu Dương ôm Tuyết Kiều trong lòng nên cũng hơi ảnh hưởng đến tốc độ, khó bỏ rơi đám người đuổi theo phía sau. Trong số cường giả Ma Môn có không ít những người có tốc độ kinh người, chỉ cần bị hai người trong số đó đuổi theo kịp, ngăn cản mình, e là mình sẽ bị bao vây rất nhanh.
Cho dù như thế nào, tuyệt đối cũng không cho phép tình huống đó xảy ral
Vì nhiệm vụ lần này!
Vì sự kỳ vọng của chư thần!
Vì sự hi sinh của các hộ vệ Tuyết Thần! Vì Tuyết Kiều!
Cho dù là bất kỳ nguyên nhân nào, Tiêu Dương cũng không cho phép Đại điển truyền thừa Tuyết Thần đến thời khắc cuối cùng lại bị Ma Môn đánh bại lá chắn cuối cùng là mình, gây khó khăn cho Tuyết Kiều.
Liều mạng tăng tốc!
Trong lòng Tiêu Dương trâm xuống.
Trước trận chiến hôm nay, trong lòng Tiêu Dương đã chuẩn bị cho một cuộc ác chiến xấu nhất. Tiêu Tịnh Y cũng đã chuẩn bị cho hắn không ít đan dược. Trong đó, loại linh đan có thể miễn cưỡng khôi phục nội khí trong thời gian ngắn chắc chắn không thể thiếu. Có điều, quá trình giảm tốc độ để uống thuốc ngắn ngủi đã khiến khí tức của những cường giả đuổi theo phía sau một lần nửa rút ngắn khá nhiều khoảng cách.
Trong lòng Tiêu Dương đột nhiên có cảm giác lực bất tòng tâm, vội vàng lấy một viên linh đan ăn vào.
Một trăm dặm!
Tiêu Dương nghiến chặt răng, điên cuồng chạy.
Một chút cũng không được!
Suy nghĩ của Tiêu Dương nhanh chóng xoay chuyển. Cho dù thế nào nhất định cũng phải nghĩ cách ngăn cản đám Kim Tiên cường đại sau lưng.
Đội quân hung thú?
Trong đầu Tiêu Dương nảy ra một suy nghĩ, nhưng lại lập tức bác bỏ. Đám Kim Tiên truy đuổi phía sau đều là thuộc hàng ngũ đỉnh phong nhất ở Thần Linh Cảnh Địa, chỉ cần phất tay cũng đủ để giết đám hung thú, đem chúng ra cũng chỉ chịu chết thôi! Cho dù là Ma Huyền Thần Quy, thực lực của nó vẫn chưa khôi phục đỉnh phong, căn bản không thể phát huy được bất kỳ tác dụng gì vào giờ phút này.
Áp chế sự sốt ruột trong lòng.
- Đằng!
Trong quá trình lao đi như điện, hai bàn tay của Tuyết Kiều ôm chặt lấy cổ Tiêu Dương, giọng nói nhẹ nhàng vang lên bên tai Tiêu Dương.
- Có thể đồng sanh cộng tử với anh, Tuyết Kiều đã rất mãn nguyện rồi.
Vẻ mặt Tiêu Dương vô cùng kiên định nhìn vê phía trước.
Lúc này hắn không thể nói chuyện với Tuyết Kiều, nhưng trong lòng càng quyết tâm. Mình đã gián tiếp hại Tuyết Kiều một lần, lần này, tuyệt đối không thể để Tuyết Kiều phải chịu bất kỳ thương tổn gì nữal
Cứ thế này, sớm muộn cũng sẽ bị đuổi kịp.
Nhưng đoạn đường dài ngàn dặm chắc chắn không thể đến ngay lập tức.
Trong một thời gian ngắn có lẽ không thể tạo thành uy hiếp cho mình.
Hắn cảm nhận được, khí tức truy đuổi phía sau đang dần đến gần.
Tình thế cực kỳ nguy hiểm.
Vẻ mặt Tiêu Dương càng lúc càng nghiêm túc.
Giờ mới chạy được một phần mười lộ trình.
Ở một nơi dày đặc linh khí như Thần Linh Cảnh Địa, tốc độ dốc sức chạy của Tiêu Dương thậm chí đã gần vượt qua cả chim Cù Như! Đây cũng là nguyên nhân vì sao Tiêu Dương không triệu chim Cù Như đến. Đương nhiên, thực lực của chim Cù Như không phải mãi không thay đổi, thực lực hung thú của Tiêu Dương sẽ tăng cùng với sự gia tăng thực lực của hắn. Đợi sau khi Tiêu Dương quay về Địa Cầu thích ứng một thời gian, thực lực hung thú bên cạnh hắn chắc chắn sẽ tăng lên rất nhiều.
Nhanh lên!
Trong lòng Tiêu Dương không ngừng lặp đi lặp lại.
Đám cường giả Kim Tiên sau lưng kia đã đuổi theo đến phạm vi có thể phát động công kích, ngay giây phút này một đạo kim quang sắc bén như mũi đao lao đến sau lưng Tiêu Dương.
Bóng dáng Tiêu Dương vội vàng né tránh, tuyết phong phía trước bị kim quang đánh trúng, âm một tiếng rồi sụp đổ, băng vỡ nát, để lộ ra những cành cây khô.
Ánh mắt Tiêu Dương dừng trên cành cây khô nọ, trong đầu đột nhiên lóe lên một tia chớp, đôi mắt co giật mạnh.
Tốc độ không giảm, vẫn tiếp tục lao về phía trước, đồng thời né tránh công kích kim quang sau lưng.
Bịch! Bịch! Bịch!
Băng xuyên mặt đất, bông tuyết vỡ vụn, cây khô lộ ra.
Tiêu Dương giương mắt quét một lượt, trước mắt là một mảng băng lớn không biên giới.
- Chỗ này đều là cây khô bị đóng băng.
Tiêu Dương đưa mắt nhìn, rừng cây khô này ít nhất bao phủ phương viên chục dặm.
Ngay lập tức nảy sinh suy nghĩ.
Cơ hội!
Cánh tay Tiêu Dương khẽ phất lên, đưa Tiêu Dương ra sau lưng, nghiến chặt răng, đột nhiên khởi động Kiếm Lực ở Đan điền!
Kiếm Lực là sức mạnh Tiêu Dương phải không ngừng tích lũy, mỗi một giọt đều vô cùng quý giá, chứa sức mạnh cường đại. Hơn nữa, mỗi lần tiêu hao một giọt Kiếm Lực trong cơ thể đều sẽ tiêu cực nhiều năng lượng. Nếu như bình thường, Tiêu Dương có thể thoải mái sử dụng. Nhưng con đường chạy trốn ngàn dặm, nếu chưa đến tình huống khẩn cấp, Tiêu Dương sẽ không chấp nhận tổn hao như vậy.
Đây là Kiếm Lực Tiêu Dương ngưng tụ được, không phải bảy giọt Kiếm Lực kiếm tiên mạnh nhất để lại.
Khoảnh khắc Kiếm Lực xuất hiện, dung nhập trong Phong Kiếm, Tiêu Dương mượn sức mạnh Phong Kiếm, Nhất Thiểm Như Điện.
Tốc độ đột nhiên tăng cao gấp mấy lần trong thời gian cực ngắn. Tuy chỉ biến hóa trong một chốc ngắn ngủi nhưng điều đó cũng đủ cho Tiêu Dương tạm thời bỏ xa đám Kim Tiên sau lưng một khoảng cách.
Không để ý đến tình trạng cơ thể, cả người Tiêu Dương đột nhiên dừng lại, quay người nhìn, quan sát khu rừng cây khô bị băng tuyết bao phủ.
- Thiên Kiếm Tề Phil
Không chút do dự, Tiêu Dương lập tức xuất ra Thiên Hoàng thần kiếm. Chúng đồng loạt bay ra, đánh xuống mảng tuyết băng trước mặt, kiếm khí mạnh mẽ đánh tan băng tuyết để lộ ra vô số những cành cây khô.
Xuất kiếm thu kiếm, đều nhanh như chớp.
Khi Thiên Hoàng thân kiếm được thu lại hết, xuyên qua rừng cây khô đã cuốn đi lớp băng tuyết, Tiêu Dương đã nhìn thấy những cường giả Kim Tiên khí thế cường đại đang phá không lao đến. Khóe miệng Tiêu Dương nở nụ cười, hai mắt bắn ra ánh lửa.
Hai tay giang lên, hét lớn.
- Hỏal
Ngay lập tức, hai ngọn lửa màu xanh tím đánh ra từ hai cánh tay Tiêu Dương.
Hoàng Hỏa hiện thế, dâng cao cuồn cuộn.
Cánh tay Tiêu Dương phất mạnh về phía trước.
- Hỏa hỏa hỏa hỏa hỏa hỏa hỏal
Ngay lập tức, Tiêu Dương thả hết tất cả Hoàng Hỏa tích trong cơ thể ra, giống như một con rồng lửa lăng không hú dài, lao đi nhanh như sét đánh, cắn nuốt hết những cành cây khô bên dưới, lập tức châm lửa, ngọn lửa xông thẳng lên trời.
Hỏa! Hỏa! Hỏa! Hỏa!
Ngọn lửa vô cùng vô tận phóng ra từ hai tay Tiêu Dương, trong một thời gian cực ngắn đã cuốn hết rừng cây khô trước mặt.
Hoàng Hỏa thiêu đốt trời đất sau khi tiếp xúc với gỗ khô, ngọn lửa lại bốc lên tận trời, lan khắp nền tuyết, căn bản không thể nào ngăn cản được Hoàng Hỏa.
Ngay lập tức, giữa Tiêu Dương và Kim Tiên đuổi theo, đã mọc ra một ngọn lửa cháy ngập trời.
Hai mắt Tiêu Dương liếc nhìn ngọn lửa đang bốc cháy, rồi xoay người về phía trước, cưỡi gió rời đi như tia chớp.
Bạn cần đăng nhập để bình luận