Hộ Hoa trạng Nguyên Tại Hiện Đại

Chương 488: Lửa lớn đốt người!

Chương 488: Lửa lớn đốt người!Chương 488: Lửa lớn đốt người!
Ngọn lửa dần tắt trong thau lửa chiếu lên khuôn mặt đang đầy lệ của Lâm Tiểu Thảo, bi thương tan nát cõi lòng.
Tay phải của Lâm Tiểu Thảo đưa về phía trước được một nửa thì không còn sức nữa, bàn tay nắm chặt tờ giấy vàng lỗ tròn đã nhuốm đỏ máu, nắm chặt không chịu buông, nhưng bản thân đã không còn sức để đưa vào trong thau lửa.
Tờ giấy cuối cùng, mình có thể hoàn thành việc cúng bái song thân rồi!
Lâm Tiểu Thảo là một người đàn ông, nhưng lúc này, không ngăn được lệ rơi đây mặt.
Ánh mắt cầu cứu nhìn về phía Tiêu Dương ở bên cạnh cậu.
Ánh mắt mang theo tia khát vọng cuối cùng.
Lúc này, một lần nữa cậu đem hy vọng ký thác lên anh Tiêu.
Cậu không dám mơ tưởng chuyện báo thù, chỉ mong, có người giúp cậu đưa tờ giấy vàng cuối cùng vào thau lửa.
Phập! Phập! Phập! Phập!
Sau khi hoàn thành những chuyện này, Tiêu Dương coi như thở phào một hơi, hận ý trong mắt bất giác bùng cháy.
Vùi
Yếu huyệt trên người Lâm Tiểu Thảo đã có bảy ngân châm phát ra hàn quang chói mắt.
Xoetl
- Anh Tiêu...
- Tiểu Thảo!
Một đao này đúng ngay chỗ yếu hại, nếu như đao phong của Tào Duẫn đâm sâu thêm một chút, chắc chắn Lâm Tiểu Thảo sẽ mất mạng ngay tại chỗ. Có lẽ vì cố gắng không giết Lâm Tiểu Thảo, vẫn muốn có được tung tích Ngọc tỷ truyên quốc từ miệng cậu ta, nên trong lúc ngàn cân treo sợi tóc Tào Duẫn đã thu đao lại, mới khó khăn lắm giữ được tính mạng Lâm Tiểu Thảo.
Động tác của Tiêu Dương rất liên tục, dường như không có chút dư thừa, trực tiếp xé rách y phục xung quanh miệng vết thương của Lâm Tiểu Thảo, sau đó cổ tay vẩy ngược.
Cảm giác đau nhức vì bị trúng một Thiên miên thân chưởng ở ngực của Tiêu Dương đã giảm bớt một chút, nhanh chóng xông đến, không nhiều lời trực tiếp lật người Lâm Tiểu Thảo lại, ra tay như gió, nhanh chóng phong bế huyệt vị xung quanh miệng vết thương của cậu lại, tạm thời cầm máu. nếu không, Lâm Tiểu Thảo sẽ nhanh chóng chết vì mất máu.
Quỷ Thần Thất Khấu Thứ.
Hai tay Tiêu Dương siết chặt hai cánh tay Lâm Tiểu Thảo. Lúc này khóe miệng của hắn cũng có dính vết máu. Một chưởng ban nãy của Nhị cung chủ, thực sự đã khiến Tiêu Dương nội thương nghiêm trọng.
Khí vận châm!
Ánh mắt chầm chậm dịch chuyển lên tay Lâm Tiểu Thảo.
Quan trọng hơn là có Tiêu Dương bên cạnh, nếu Tiêu Dương không có y thuật tuyệt thế, với trạng thái của Lâm Tiểu Thảo bây giờ chắc chắn phải chết rồi.
Giọng nói của Lâm Tiểu Thảo vô cùng yếu ớt, ngón tay run rẩy.
Nhị cung chủ vội giơ phất trần trong tay, công kích Tiêu Dương một lần nữa.
Một giọng nói bén nhọn vang lên.
Thau lửa chở theo sự hoài niệm của Lâm Tiểu Thảo dành cho cha mẹ, bất ngờ bị phất trần trong tay Nhị cung chủ cuốn đi, bay lên cao, bụi bay tung tóe, lan trong gió thu hiu quạnh, bầu trời đêm lại một lần nữa bị một lớp tro bụi bao trùm như mưa bụi bay lất phất, càng hiện lên sự đen tối âm u.
Trong lòng Tiêu Dương thầm nói, châm chậm đưa tay, vẻ mặt vô cùng trang nghiêm mở lòng bàn tay Lâm Tiểu Thảo, lấy ra tờ giấy vàng lỗ tròn đã bị nhuộm đỏ, ánh mắt nhìn sang thau lửa...
Sau một hồi im lặng chết chóc, tròng mắt Tiêu Dương đột nhiên tuôn ra hận ý mãnh liệt.
- Người anh em, anh thay cậu hoàn thành.
- Mày chửi hay không chửi, tối nay đều khó thoát chết. Bao gồm cả đứa con hoang này!
Khuôn mặt Nhị cung chủ lạnh như băng.
- Mụ già đê tiện, mụ sẽ không được chết tử tế đâu!
- Hừ! Đồ con hoang, bổn cung không cho mày hoàn thành buổi cúng tế khiến trời giận người oán này!
Con mắt Lâm Tiểu Thảo mở lớn, nhìn chằm chằm thau lửa từ giữa không trung đang châm chậm rơi xuống, ánh mắt đã không còn chút tia sáng...
Loảng xoảng!
Thau lửa rơi xuống bặt đất, tro bụi đã bay đi hết, chỉ còn lại âm thanh trong trẻo vang vọng trong đêm đen yên tĩnh.
Soạt!
Một âm thanh giòn giã vang lên.
Loảng xoảng!
Tiêu Dương lui lại, lắc lư, tránh được đòn công kích của phất trân này.
- Mẹ nó mụ mới là con hoang.
Tiêu Dương rống lên, ánh mắt lạnh lùng sắc bén nhìn chằm chằm Nhị cung chủ, một tay chỉ Lâm Tiểu Thảo.
- Cậu ấy là ai? Mở to mắt chó của mụ lên, đó chính là cốt nhục duy nhất mà đệ tử mụ từng yêu quý nhất lưu lại! Một ngày là thầy, cả đời là mẹ. Nói cách khác, người bà luôn miệng gọi là con hoang chính là cháu ngoại của mụ! Nếu cậu ấy là con hoang, mụ là gì? Đồ chó hoang à?
- Hừ! Đệ tử Thiên trù cung, cả đời không được kết hôn, một kẻ sắp chết như mày không có tư cách bình luận.
Sát ý trên khuôn mặt Nhị cung chủ càng nồng đượm. Bà chưa từng bị chỉ trách cay nghiệt như vậy trước mặt mọi người, khuôn mặt không chút tốt đẹp gì.
- Thứ con hoang này càng không có tư cách có chút quan hệ gì với bổn cung.
- Hóa ra bà là thứ đàn bàn đê tiện, căn bản chẳng hiểu chút gì về nhân tình.
Tiêu Dương tức giận đến mức bật cười. - Đúng là buồn cười! Rõ ràng bà là thứ lòng dạ hẹp hòi, khi đồ nhi của mình tìm được tình yêu đích thực đã không chúc phúc thì thôi, còn tìm cách ngăn cản, kết quả ngay cả đồ nhi của mình cũng hại chết! Cho dù như vậy, bà còn không biết liêm sỉ đem tất cả sai lầm đẩy lên một đứa bé lúc đó chỉ mới ba tuổi! Nhị cung chủ Thiên trù cung đúng là vĩ đại quái!
Không ai có thể ngờ, Tiêu Dương trong trạng thái gần như sắp cạn dầu, lại còn có thể đánh thương Nhị cung chủ.
Tất cả mọi người không kìm được xôn xao.
Thân ảnh bay đi, ngực Nhị cung chủ như cuộn trào, hộc ra một ngụm máu tươi.
Lúc lòng bàn tay của Nhị cung chủ khắc trên người Tiêu Dương, bản thân cũng chịu một đấm cứng ngắc của Tiêu Dương.
BịchI
BịchI
Công kích của Nhị cung chủ càng lúc càng mãnh liệt.
Một tay Tiêu Dương nắm quyền, siết chặt tờ giấy vàng Lâm Tiểu Thảo đưa, bóng dáng liên tục lóe lên, toàn thân dường như ướt đẫm mồ hôi, khó có thể chống đỡ.
Vùi
Công kích cường đại xẹt qua bên tai.
Đã sát người.
Tay trái của Nhị cung chủ đột nhiên như linh xà đánh ra.
- Thiên miên thân chưởng!
- Ngọc đế thiên uy!
Tiêu Dương đột nhiên quát lớn, không chút yếu thế cũng phản kích.
Phất trần quét qua.
Trước kia thực lực toàn thịnh, khí thế của Nhị cung chủ không thể nào đè ép được Tiêu Dương, nhưng giờ thì khác. Tiêu Dương đang bị thương nặng căn bản không thể nào tự nhiên thi triển thực lực, trong đan điền, ba đám mây với sợi chỉ nhỏ màu xanh đã trở nên ảm đạm không ánh sáng, chỉ có sợi chỉ xanh lóe lên ánh xanh nhàn nhạt.
Tiêu Dương vốn đã bị thương nặng, kiếm "Lăng Thiên" sớm đã rơi trên mặt đất, không thể phản kích, chỉ có thể ra sức thi triển "Quý phi say rượu", bóng người chợt ẩn chợt hiện, né tránh phất trần công kích của Nhị cung chủ, có điều, sức ép cường đại như vậy cũng gần như khiến cho Tiêu Dương không thể thở được.
Nhị cung chủ bị mấy lời chửi mắng trào phúng của Tiêu Dương chọc giận, khuôn mặt lúc trắng lúc xanh, phất trần trong tay lập tức giơ lên, ép về phía Tiêu Dương, không nói nửa câu đã muốn đoạt mạng Tiêu Dương.
- Đã vậy còn hợp tác với kẻ thù năm đó đã giết đồ nhi với mình, đối phó với cốt nhục duy nhất đồ nhi của mình để lại. Đúng là đại nghĩa!
Khuôn mặt Tiêu Dương đầy ý châm chọc.
Bất kỳ ai đối phó với hắn đều phải trả cái giá lớn. Những lời này thật sự không hề sai. Hồ Uy đứng bên nhìn, vẻ mặt càng lộ ra vẻ may mắn, may mà không ra tay.
Tuy nhiên, một chưởng Nhị cung chủ đánh trúng Tiêu Dương cũng không hề nhẹ. Trên bầu trời một ngụm máu tươi bay ra. Bóng dáng Tiêu Dương cũng bay đi, sau khi lên đến điểm cao nhất, thì lại rơi xuống như con diều đứt dây...
- Tiêu Dương!
- Đội trưởng!
- Đại cai
Từng tiếng gọi vang lên.
Vùi
Bóng dáng Lam Hân Linh lao đến trước. Cô muốn ôm lấy cơ thể Tiêu Dương trước khi hắn rơi xuống đất.
- Cẩn thận!
Phía sau, chú Lan nhanh hơn, đột nhiên chạy đến bên cạnh Lam Hân Linh, cản lại.
Vì chú Lan phát hiện lúc này Curl đứng bên đã có hành động.
Cổ tay xoay chuyển mạnh, một ngọn lửa hừng hực đang dâng lên giữa trời, như tia chớp đánh đến.
Như sao chổi lóe qua.
- Nhị cung chủ, để tôi giúp bà một tay.
Curl cười lớn, ngọn lửa trượt đi theo quỹ tích, bất ngờ đánh về phía Tiêu Dương đang ngã xuống.
- Không!!!
Lam Hân Linh kêu lên một tiếng tuyệt vọng, tiếng kêu xé lòng!
Nhưng tốc độ của ngọn lửa nhanh khó tin, ngay lập tức đáp lên người Tiêu Dương, lan khắp người Tiêu Dương.
Lúc này, bóng dáng từ không trung rơi xuống bỗng dừng lại, ngọn lửa ngưng đọng giữa không trung.
Ngọn lửa thiêu đốt kịch liệt, đã không còn nhìn thấy bóng người.
Tâm mắt mọi người đều tập trung bên đó, nhìn bóng người giống như bị ngọn lửa đóng chặt giữa bâu trời.
Vẻ mặt khác nhau.
Có đau thương, tuyệt vọng vô tận.
Có thở dài, đáng tiếc, bất đắc dĩ, cảm khái thiên tài chết non.
Có âm thầm vui mừng, mừng rỡ, nhìn có chút hả hê.
xi
Vùi! Vùi! Vùi
Mấy âm thanh xé gió lao đến.
Lam Chấn Hoàn cùng tam đại các lão chạy đến, họ cùng tiến lên, ba bóng người đều là những người đầu bóng lưỡng như nhau.
Sinh ba, thành viên Thiên Tử Các, không thuộc về bất cứ tiểu đội nào, thực lực ba người hợp lại cũng đạt đến Thực khí tam vân Đại viên mãn.
Đây chính là nguyên nhân Lam Chấn Hoàn chậm chạp không đến, ông chờ ba người này. Đáng tiếc, vẫn trễ một bước. Bằng không, với thực lực của ba người hợp lại cộng với sự uy hiếp của Thiên Tử Các, đám Curl chắc chắn không dám vây sát Tiêu Dương không kiêng nể như vậy. Tất cả đều trễ rồi.
Lam Hân Linh đã trở thành người lệ.
Lam Chấn Hoàn dừng lại, ánh mắt dừng trên bóng người đang bị ngọn lửa thiêu đốt giữa không trung. Ngọn lửa hừng hực đã không thể nhìn thấy rõ thân thể. Ánh mắt Lam Chấn Hoàn quét xung quanh, khi nhìn rõ từng bóng người, sắc mặt không khỏi đại biến!
Đôi mắt mở to, trong lòng có dự cảm không hay.
- Những trường hợp như thế này, cậu ấy không thể không tham gia. Lẽ nào...
Ánh mắt Lam Chấn Hoàn nhìn ngọn lửa lớn đang thiêu đốt giữa không trung, trong lòng chấn động.
Nhìn vẻ mặt đám Lam Hân Linh lúc này, càng thêm xác nhận dự đoán của ông.
- Tiêu Dương, cậu ấy...
Lam Chấn Hoàn cảm thấy vô cùng nặng nề, xoay mặt nhìn chú Lan. Trong đám người, chỉ có chú Lan là bình tĩnh nhất.
- Tiêu Dương là một người đàn ông chân chính.
Chú Lan chỉ thì thào nói, hai mắt cũng đỏ hoe nhìn vê phía đám lửa đang cháy.
- Thằng nhóc thối, cậu không thể chết! Người thuần khiết nhất và kẻ bỉ ổi nhất Phục Đại, không thể thiếu một ai.
- Rốt cuộc đã có chuyện gì xảy ra...
Lúc này không ai có thể trả lời Lam Chấn Hoàn, ánh mắt ngơ ngác nhìn ngọn lửa cháy giữa bầu trời.
Giống như đang cầu mong điều kỳ diệu xảy ra.
- Đại ca, anh tạo ra nhiều kỳ tích như vậy, lần này cũng sẽ tạo ra kỳ tích thôi đúng không?
Chàng công tử bột Bạch Húc Húc nghẹn ngào mở miệng.
Nhưng ai có thể bị ngọn lửa của Thực khí tam vân Đại viên mãn thiêu đốt mà không chết?
Trong lòng vẫn hy vọng xa vời, nhưng lại vô cùng mờ mịt.
Trên bầu trời, ngọn lửa cháy hừng hực!
Bạn cần đăng nhập để bình luận