Hộ Hoa trạng Nguyên Tại Hiện Đại

Chương 902: Thư khiêu chiến

Chương 902: Thư khiêu chiếnChương 902: Thư khiêu chiến
Tiêu Tỉnh Y muốn nói lại thôi, đôi mắt hơi tối lại nhìn cổ đỉnh đang cuồn cuộn khói trước mặt, nói nhỏ:
- Nếu luyện ra được ba Đại Tiên Đơn... có khi cục diện sẽ khác.
Tiêu Tiên Nhân cũng không nén nổi lộ khát vọng, hi vọng:
- Tỉnh Y, con là kỳ tài luyện đơn nghìn năm có một của nhà họ Tiêu chúng ta. Chỉ cần luyện ra được một trong ba Đại Thiên Đan thì trong giới tu hành nhà chúng ta chắc chắn bất bại rồi! Quan trọng hơn là không bị Thần Linh Cảnh Địa hạn chế nữa.
Tiêu Tiên Nhân thở dài.
- Người tu hành đều muốn được vào Thần Linh Cảnh Địa, giành được kì ngộ nghìn năm, nhưng họ không biết rằng kì ngộ thường đi cùng nguy hiểm khôn lường... Thôi, nói nhiều cũng vô ích.
Tiêu Tiên nhâ lắc đầu.
- Sư phụ, con nhất định sẽ cố gắng luyện được ba Đại Thiên ĐanI.
- Sư phụ, chúng ta thực sự không thể tránh khỏi cảnh đánh trực diện với bọn họ sao?
Đôi mắt Tiêu Tiên Nhân bừng lên sát khí ác liệt hiếm thấy, chậm rãi nói.
Một tia sáng xẹt qua đôi mắt Tiêu Tiên Nhân.
- Sớm muộn gì cũng phải đánh!
Ba Đại Thiên Đan liên quan đến một bí mật của nhà họ Tiêu. Bao nhiêu năm qua, nhà họ Tiêu đã xuất hiện rất nhiều kì tài luyện đơn với thiên phú kinh người, bao gồm cả Tiêu Tiên Nhân, nhưng vẫn không biết bắt đầu với tam Đại Thiên Đan như thế nào, ngay cả thành phần điều chế cũng không nghiên cứu được rõ ràng. Bây giờ nhà họ Tiêu xuất hiện Tiêu Tiên Y, Tiêu Tiên Nhân gửi gắm tất cả hi vọng lên cô, nhưng vẫn mịt mùng không phương hướng.
- Kiếm Tông Tiêu Dương.
Tiêu Tinh Y thề chắc nịch.
— Chắc chắn không thể tránh được!
- Bất quá, kể cả không có ba Đại Thiên Đan, Thần Linh Cảnh Địa tuyệt đối không dám dễ dàng động đến nhà họ Tiêu chúng ta.
Tiêu Tiên Nhân cười động viên, trong lòng thầm thở dài.
Tiêu Tinh Y không nhịn được hỏi. Vấn đề này đã khiến cô trằn trọc rất lâu.
- Kiếm Tông, cuối cùng cũng tuyên bố với thế nhân đã trở về rồi.
- Cường giả của Thần Linh Cảnh Địa tuy nghịch thiên nhưng không thể xuống trái đất được."Người phát ngôn" của bọn họ ở đây chưa chắc không đánh thắng được.
- Sư phụ, anh Tiêu Dương thực sự rất kì dị ấy.
Tiêu Tiên Y mím chặt môi. Đã hơn một lần hỏi cô Tiêu Tiên Nhân nguyên do vì sao, nhưng Tiêu Tiên Nhân luôn né tránh không trả lời, nói rằng chưa đến lúc.
Tiêu Tiên Nhân bỗng nói.
Khiến Tiêu Tinh Y lập tức xác định, bức tranh của Tiêu Dương đã làm chấn động hội trường, kinh ngạc tứ toạt Kết quả cuối cùng giống dự đoán của Tiêu Tinh Y, bức tranh của Cao Cáo Chấn công ty thư hoạ Tử Kim tuy cũng khiến người ta trâm trô khen ngợi nhưng vẫn kém Tiêu Dương một bậc.
Ông nội nhìn bức "Phong Hoả Hồng Nhan" chằm chằm như nhìn bảo bối, sắc thái ngây dại mê mẩn ấy khiến Tiêu Tinh Y hết sức kinh ngạc. Sau đó gần như tất cả giám khảo lẫn trọng tài đều tập trung lại quanh tác phẩm của Tiêu Dương. Khi tác phẩm của Tiêu Dương được công bố, cả hội trường đều chấn động khó mà tin được, tiếng hoan hô cùng biểu cảm cực kỳ đặc sắc của vị đại biểu tham gia thi đấu trên sân khấu...
Tiêu Tiên Nhân cũng khen ngợi.
Nghĩ lại lúc cuộc thi đấu chiều nay kết thúc, ban giám khảo bắt đâu đánh giá cho điểm các tác phẩm, Tiêu Tinh Y đã lập tức kéo ông nội Tiêu Viễn Hằng chạy đến chỗ tác phẩm của Tiêu Dương, lúc kéo tấm màn phủ ra...
Tiêu Tinh Y bỗng cười rộ lên.
Nghe Tiêu Tiên Nhân nhắc đến Tiêu Dương, Tiêu Tinh Y không khỏi kích động. Cô đã nghe rất nhiều lần từ "văn võ song toàn", nhưng mới thấy sự hoàn mĩ thực sự của từ này ở Tiêu Dương.
- Nếu có gì cần giúp đỡ con nhất định phải có mặt đấy.
Tiêu Tiên Nhân dặn.
- Tinh nhi, con để ý đến thời gian, địa điểm Kiếm Tông khai tông.
Tiêu Tinh Y nhớ rõ mồn một vẻ mặt của ông nội khi ấy: kinh ngạc, rất kinh ngạc, hết sức kinh ngạc, kinh ngạc đến vô cùng, chỉ giận mình không có cách nào mở mắt lớn thêm mấy lần...
- Thiên phú võ học tuyệt thế vô song, y thuật thần kỳ hơn người, có văn có võ. Ta có nghe nói đến bức Phong Hoả Hồng Nhan của cậu ta, thực sự...
Tiêu Tiên Nhân không còn lời nào để diễn tả, đôi mắt sáng lên thần thái khó kiềm chế nổi.
- Chỉ có điều lăng nhăng một tí thôi, hi hi.
Vân vân.
- Đúng là khó tưởng tượng được trên đời lại có người trẻ nào ưu tú như thế.
Tiếng hoan hô vang dậy của biển người hôm đó vẫn khiến Tiêu Tinh Y nhớ lại, không thể thoát ra.
Sơn Hà một tiếng kinh người, giành giải nhất vòng đầu tiên cuộc chung kết thư hoạ Viêm Hoàng!
- Con biết rồi.
Tiêu Tinh Y kéo kéo cánh tay Tiêu Tiên Nhân, chu miệng nói.
- Sư phụ có phải mới nhắc lần đầu đâu. Tiêu Dương khai tông đấy chứ, sư phụ lo lắng nhiều như thế chẳng khác gì chính sư phụ khai tông ấy. Hay chúng ta tham gia Kiếm Tông luôn cho xong, hi hi ha haI
Tiêu Tinh Y đùa nói.
- Cái con bé này...
Tiêu Tiên Nhân cũng cười.
- Sư phụ có manh mối về một vị thuốc trong ba Đại Thiên Đan rồi, ngày mai phải đi ra ngoài một chuyến, con đừng có lười đấy. ...
Thủ đô, khách sạn Nghênh Tân.
Khách sạn này do Liên minh Thư Hoạ bao trọn để làm nơi nghỉ cho các công ty tham gia thi đấu.
- Anh cả! Anh Tiêu! †r
- Sơn Hà Tiêu Dương!
- Tiêu Dương!
Một người áo trắng, nụ cười tà mị quen thuộc, nhất cử nhất động đều mê đắm lòng người, đôi mắt sáng trong như ngọc, lấp lánh ánh cười bước vào đại sảnh. Tất cả mọi người cùng đứng dậy võ tay nhiệt liệt.
Ánh mắt các cô gái cùng hướng về phía cửa.
Bỗng đôi mắt Quân Thiết Anh sáng lên, cô đứng bật dậy.
Cái tên Sơn Hà nổi khắp thủ đô, nổi khắp Viêm Hoàng! Bay ra thế giới.
Đối với bản thân công ty Sơn Hà, chuyện này vô cùng quan trọng, rất đáng để ăn mừng.
- Chúc mừng, chúc mừng!
- Công ty Sơn Hà làm rạng danh cả cụm thi Minh Châu chúng ta đấy.
- Trận quyết đấu ngày mai phải giành thứ nhất.
Tiếng chúc tụng, cười nói rộn rã.
Tấ nhiên, bàn nổi bật nhất trong đại sảnh lại yên tĩnh hơn nhiều, nhưng lại thu hút nhiều ánh nhìn nhất.
Quân Thiết Anh, Diệp Tang, chị em Bạch Khanh Thành, Tô Tiểu San, Lăng Ngư Nhạn ngồi cùng nhau, đều là những mỹ nhân tuyệt sắc hiếm có, tập trung lại càng tôn vẻ xinh đẹp rạng ngời như trăm hoa đua nở.
Mặc dù các cô gái vẫn cười nói bình thường nhưng ánh nhìn thỉnh thoảng vẫn chuyển về hướng cửa.
Thông tin về tác phẩm của Tiêu Dương công ty Sơn Hà ở khu vực thi đấu Minh Châu nhanh chóng truyền ra rộng rãi, thu hút rất nhiều sự chú ý.
Một màn kinh người.
Trận đầu tiên Sơn Hà đã phá vỡ kỷ lục bất bại của công ty Tử Kim, đánh thắng đối thủ nổi danh vẫn giữ chức quán quân Cao Cáo Chấn!
Không ai không phục!
Công ty thư hoạ Sơn Hà mở tiệc rượu mừng ở đây, tiếng cười nói rộn ràng cả đại sảnh, không khí vô cùng náo nhiệt. Tiếng chúc tụng, tiếng chạm ly vang lên không ngớt. Đại biểu các công ty đến từ khắp nơi đều cay đắng nhìn, nhưng lúc này ngoài cảm thấy khó tin mà phục thì chỉ còn sự ngưỡng mộ ghen ty mà thôi.
Đại sảnh khách sạn tối nay vô cùng náo nhiệt.
Từng tiếng kêu kích động vang lên khắp nơi.
Vẻ mặt Tiêu Dương bình tĩnh, mới vừa bước chân vào đã suýt nữa định trở ra! Mọi người nhiệt tình quá, tiếng nói âm ï khiến Tiêu Dương còn tưởng là có kẻ thù đến đập cửa nữa kia. Nhìn đến Lâm Tiểu Thảo, khoé miệng càng giật giật, gớm nữa chào hỏi thôi mà còn phải cầm chai bia lên như sắp đập xuống đến nơi...
Tiêu Dương mỉm cười đáp lễ, một quãng đường ngắn đã chắc hay biết uống sạch một loạt rượu mừng, lại làm dậy lên một đợt chúc tụng nữa mới đến được bàn các cô gái ngồi.
- Khụ, chào mọi người.
Tiêu Dương không biết phải chào ai trước hay thế nào, đành chào một câu đại khái vậy.
- Ngồi đi. Quân Thiết Anh mỉm cười chỉ vào chỗ trống bên cạnh mình.
- Anh hùng của công ty Sơn Hà.
Tiêu Dương cười khan một tiếng, ánh mắt lướt quanh bàn thấy các cô gái đều đang tươi cười rạng rỡ, không có dấu vết gì của chiến tranh bùng nổ mới hơi yên tâm. Nói về thực lực ở đây thì mạnh nhất là Quân Thiết Anh và Diệp Tang, hơn nữa quan hệ của hai cô gái rất tốt, nếu có đánh chắc chắn sẽ về cùng một chiến tuyến. Tiêu Dương chỉ sợ khi mình về khách sạn lại thấy đại tiểu thư cười cười tiếp món ăn nói "Đây là Tiểu San kho", rồi Diệp Tang chỉ một bát canh nói "Đây là canh Khanh Thành', rồi đại tiểu thư lại nói "Đây là Ngư Nhạn chưng...
May thay, sự thực tốt đẹp hơn Tiêu Dương tưởng nhiều.
Trên thực tế, sau khi Tiêu Dương ngồi xuống, tất cả đều rất bình thường. Các cô gái không tranh cãi với nhau, không ghen tuông không cãi vã mà đều hoà thuận vui vẻ, Tiêu Dương là người đàn ông duy nhất ở cái bàn này bị lờ đi.
Chẳng lẽ đây lại là sự bình lặng trước cơn bão sao? Tiêu Dương khóc không ra nước mắt, chắc một lúc nữa sẽ có món "Tiêu Dương nướng” rồi!
- Uống bát canh cho mát nhé.
Một giọng nói êm ái vang lên bên tai Tiêu Dương.
Tiêu Dương cảm động vô cùng, lúc chìa tay cầm bát canh không quên vuốt nhẹ bàn tay nhỏ nhắn ấy:
- Đúng là chỉ có Ngư Nhạn tốt với anh.
Lăng Ngư Nhạn đỏ bừng mặt.
Tiêu Dương cũng đỏ bừng mặt, vì sau đó Lăng Tiêu Nhạn nói:
- Đây là đưa cho chị Thiết Anh, chỉ đi qua chỗ anh thôi.
Tiêu Dương: ...'
Mười phút sau, Tiêu Dương xác nhận các cô gái ngồi với nhau rất hoà thuận, nhưng lại không hoà thuận với mình. Hắn nhanh chóng sáng suốt cầm bát cầm đũa lượn sang bàn Lâm Tiểu Thảo, gắp lấy gắp để, ăn miếng to uống miếng lớn, nói cười ha hả, như vậy mới sảng khoái!
Sau khi Tiêu Dương xuất hiện, không khí buổi khoản đãi cũng nóng lên đến cực điểm, rượu mừng rót tới tấp, tiếng chạm ly vang lên liên tục. Anh em gặp lại nhau, Tiêu Dương vô cùng mừng rỡ, chẳng mấy lâu sau đã có mấy người say khướt nằm gục xuống.
- Uống! Uống nữa đi!
Tiêu Dương hăng hái nâng ly, vẫn dáng vẻ thiên hạ ta đây uống giỏi nhất.
Đang lúc mọi người náo nhiệt, một vị khách không mời bỗng xuất hiện ở đại sảnh khách sạn.
- Vị nào là Tiêu Dương của Sơn Hà Thi Hoại
Tiếng nói cao vút, vang vang khắp đại sảnh. Tiếng cười nói phút chốc lắng hẳn xuống.
Tiêu Dương cầm chai rượu đi qua, nấc một tiếng, tâm nhìn hơi mờ mờ, bước chân cũng loạng choạng không vững. Hắn chưa vận công trừ hơi rượu, như thế thì mất hứng uống, bị chuốc bao nhiêu lượt như thế Tiêu Dương bắt đầu say rồi.
- Tôi đây.
Người nọ liếc Tiêu Dương, hơi cau mày rồi đưa một bức thư, nói: - Đây là thư khiêu chiến!
Bạn cần đăng nhập để bình luận