Hộ Hoa trạng Nguyên Tại Hiện Đại

Chương 922: Cái để so, chính là cảnh giới

Chương 922: Cái để so, chính là cảnh giớiChương 922: Cái để so, chính là cảnh giới
Tiêu Tinh Y nói nhỏ nên không ai khác nghe thấy. Nghe đoạn Tiêu Dương khẽ cười nhạt, nói:
- Cứ xem đi đã.
Cả nghìn con rắn cuộn thành một búi khiến nhiều người sởn da gà, nhưng vì lòng hiếu kỳ chiến thắng sự sợ hãi nên các khán giả đều đang kiễng chân theo dõi.
- Đây chính là vẽ cho vật sợ.
Auros mỉm cười nói, bước lên trước vung tay.
- Bây giờ để chứng minh thêm một bước thì chúng ta làm một thí nghiệm nhé.
Dứt lời, Auros võ tay.
Mười bức tranh bỗng dịch chuyển ra nửa mét, để lộ một khoảng trống lớn.
Tiếng thán phục nổi lên khắp nơi.
Sau hồi sợ hãi, khán giả dần dần bình tĩnh lại nhìn Liên minh Thư hoạ.
Sạ... ạt
Không nghi ngờ gì nữa, hành động này của Âu Mặc Minh đã thêm một bước chứng minh uy lực của hoạ lệnh.
Hàng loạt người thất kinh, nếu không phải phía trước có một hàng quân đội vũ trang hạng nặng đứng vững vàng giữ trật tự thì e đã xảy ra một trận giãm đạp rồi.
Tất cả đều mong chờ.
Chỉ trong nháy mắt, đàn rắn đã ùa lên, bò sàn sạt về phía lỗ hổng mới mở.
Không ai quên đây là một cuộc thi đấu.
Auros mỉm cười khoát tay, mười bức tranh trở lại vị trí cũ, khép kín vòng tròn.
- ÁI
Cảnh tượng này thật ngoài sức tưởng tượng, đánh đổ nhận thức của rất nhiều người. Ít ai tin được chuyện thực sờ sờ bày ra trước mắt, không có lời nào để diễn tả được nữa.
Auros mỉm cười khoát tay nói - Bây giờ việc của Liên minh Thư hoạ là dùng tranh của các vị thay thế chúng tôi, hơn nữa... không cho đàn rắn ùa ra.
Như bị sức mạnh khổng lồ trấn áp, đàn rắn vội vã lùi nhanh lại sau, hình như đang sợ hãi.
Auros nheo mắt cười.
Đối phương đã làm được điều không ai ngờ, Liên minh Thư hoạ có khả năng ứng chiến hay không?
- Mười bức tranh, mười vị trí.
Một khi vẽ xong, treo tranh lên, nếu đàn rắn nọ ào ào lao đến thì cảnh tượng này thật khiến người run rẩy.
Liên minh Thư hoạ đứng trên sân khấu cố nén giận dữ, đồng thời cảm thấy bất đắc dĩ...
Là ý niệm duy nhất trong đầu mọi người lúc này.
Ngừng một lúc, ông ta cười khẩy một tiếng nói.
Thuỷ Tu Trúc nhìn cảnh tượng này, sắc mặt thay đổi hẳn. ¬ Mời người Viêm Hoàng bắt đầu.
Một đại diện của Liên minh Thư hoạ phẫn nộ quát lên.
- Đám châu Âu hèn hại
Ông hiểu rõ mấy ông bạn già này, từ sắc mặt họ đã có thể thấy trận này lành ít dữ nhiều rồi.
- Tất nhiên các vị cũng có thể dứt khoát chọn cách từ bỏ luôn, nếu không... Tuỳ tiện treo tranh lên làm kinh động bầy rắn thì chúng tôi không chịu trách nhiệm đâu.
Âu Mặc Minh đã đánh cho họ trở tay không kịp.
Không chắc mười phần thắng, tất cả đều đặt hi vọng thắng cuộc vào người bên cạnh, áp lực trong lòng mọi người thực sự quá lớn.
- Hỏng rồi.
Càng như vậy áp lực dồn lên họ càng lớn, càng không dám khinh suất hạ bút.
Làm thế nào bây giờ?
Mọi người nhìn nhau, trong mắt ai cũng hiện vẻ e dè.
Kinh hãi.
— Chỉ nói riêng cả nghìn con rắn chôm hỗm ở đây đã ảnh hưởng đến khả năng phát huy của các vị tiền bối rồi.
- Ha hai
Auros phá lên cười. Thấy phía Liên minh Thư hoạ im lặng, Auros càng được thể lên mặt, lắc đầu nói:
- Xem ra thư hoạ Viêm Hoàng không chỉ kém tranh sơn dầu châu Âu một chút đâu.
Nghe vậy không ít người đều tím mặt.
- Thế nào? Không phục à?
Auros cười cười khinh miệt.
- Không phục thì ứng chiến đi, ha haI
Mọi người giận mà không dám nói.
- Không phải chỉ là lấy "thế" bức vật sao, có khó gì đâu?
Thân hình đứng thẳng kiên cường sừng sững trong gió, cười lạnh với Auros:
Giờ thấy mãi không có ai ở Liên minh Thư hoạ đứng ra ứng chiến, đối phương lại càng lúc càng cuồng vọng nên Tiêu Dương mới không nhịn được đứng rai
Trận này vốn là ân oán giữa Âu Mặc Minh và Liên minh Thư hoạ, nhưng đầu tiên là Âu Mặc Minh đã nâng cấp lên thành cuộc đụng độ giữa văn hoá phương Tây và văn hoá phương Đông, sau đó Lý Minh mời ba người nhóm Tiêu Dương vào tham gia thi đấu. Trong quá trình thi đấu, đáng ra Liên minh Thư hoạ làm chính, Tiêu Dương làm phụ. Do đó Tiêu Dương mới không đứng ra nhận ngay, như thế sẽ có phần khách đoạt chủ, không hay.
Mặc dù Âu Mặc Minh đã diễn một màn thần kỳ, nhưng đây là Viêm Hoàng, là quảng trường Thiên An Môn đại diện cho trung ương và sự tôn nghiêm của Viêm Hoàng. Mọi người dân Viêm Hoàng đều không muốn nhìn thấy cảnh quốc tuý bị ngoại quốc đánh bại.
Mắt ánh lên sáng rỡ, lòng đây mong đợi. Một giọng nói lạnh lùng bỗng vang lên.
Một người cao cao mặc quần áo trắng bước ra, đôi mắt sắc bén như dao khiến tiếng cười của Auros tắt lim, vô thức lui lại một bước.
Sơn Hà Tiêu Dương!
Tâm hồn mọi người đều chấn động, giây lát sau đều trở nên phấn chấn!
Chúng ta chưa thual
Một mình Tiêu Dương đã đánh bại trận khiêu chiến đầu tiên của Âu Mặc Minh.
Từ khi xuất hiện trên giới thư hoạ đến nay, Tiêu Dương chưa từng thất bại.
Đông đảo khán giả phía dưới đang gọi tên Tiêu Dương. Lượng người hâm mộ của Sơn Hà Tiêu Dương đã tăng vọt theo quá trình tiến hành cuộc thi, nếu không phải cuối cùng hắn từ bỏ quyền khiêu chiến Liên minh Thư hoạ thì e rằng danh tiếng của hắn lúc này đã lên mức cực thịnh.
Lúc này Tiêu Dương đứng ra, mọi người tựa như cũng ý thức được.
- Ông ồn ào quá.
Bảy đại diện của Liên minh Thư hoạ trên sân khấu lạnh hết người, vô thức nắm chặt tay lại.
Cả không gian rộng lớn chỉ có tiếng cười chói tai của Auros, vẻ mặt nghênh nghênh của ông ta khiến ai nấy đều muốn cho một cái bạt tai đích đáng.
- Viêm Hoàng có người nào ở cảnh giới này dám ứng chiến không?
Auros khinh miệt nói.
- Cái để so chính là cảnh giới!
- Nói giỏi lắm.
Auros cười khinh miệt.
- Tôi muốn xem xem cậu giỏi đến đâu.
- Mang giấy mực ra đây!
Tiêu Dương ngoái lại gọi lớn.
Người chịu trách nhiệm hỗ trợ đã chuẩn bị sẵn từ lâu, giấy bút nhanh chóng được đưa đến trước mặt Tiêu Dương.
Tiêu Dương chậm rãi cầm bút. Ánh mắt cả quảng trường đều đổ dồn vào hắn.
Nín thở im lặng quan sát.
- Nhớ kỹ là vừa rồi chúng ta chỉ mất nửa tiếng, cậu cũng chỉ có nửa tiếng thôi đấy.
Auros nhắc nhở vẻ "thiện chí".
— Nghe nói cậu vẽ tranh rất nhanh, chắc hẳn nửa tiếng vẽ xong mười bức không phải chuyện khó chứ?
Tiêu Dương thoáng nhìn Auros, lãnh đạm nói:
- Một bức là đủ rồi.
Nghe vậy Auros và đám người Âu Mặc Minh sửng sốt, rồi Auros bật cười ha hả:
- Đúng đấy, cậu ta nói không sai đâu. Chỉ cần một bức tranh cũng chứng minh được bọn họ không thể bức lui bây rắn, vậy thì còn phải vẽ nữa làm gì. Cả đám cùng cười lớn.
Phía Liên minh Thư hoạ nhìn Tiêu Dương vẻ lo lắng.
Tiêu Dương không nói gì, lẳng lặng mài mực, rồi cổ tay bắt đầu chuyển động, ngòi bút dựng thẳng.
Tính đâu ra đó, hạ bút có thần.
Tốc độ vẽ tranh của Tiêu Dương không thể nghi ngờ được, lần này cũng không hề chậm. Chỉ trong mười phút, một bức tranh dài hơn ba mét vẽ hùng ưng tung cánh đã hoàn thành!
Kích thước vừa bằng một bức tranh của đối thủ.
- Xong.
Tiêu Dương vừa buông bút, trái tim của mọi người liền căng lên như dây đàn.
Đây là thời khắc quyết định thắng bại!
Bức tranh của Tiêu Dương có thể khiến bầy rắn sợ hãi thoái lui? Hơn nữa chỉ một bức tranh, làm thế nào để so được với mười bức của đối phương?
Mọi người đều nghi hoặc.
Tiêu Dương liếc nhìn mọi người, trâm ngâm một lát rồi nhìn Tiêu Tinh Y mỉm cười:
- Tiểu công chúa, làm phiên em treo bức tranh lên cho anh với.
- Hì, không thành vấn đề.
Tiêu Tinh Y rất tin tưởng Tiêu Dương, hơn nữa với thực lực hiện tại cô bé không hề sợ bây rắn, chỉ cần cô muốn là có thể dễ dàng bức lui bầy rắn ngay.
Trong lúc Tiêu Tinh Y cầm bức tranh đi lên trước, Tiêu Dương cao giọng nói:
- Nhắc trước mọi người, nếu lúc nữa bầy rắn nổi khùng lên bò loạn xạ thì hi vọng mọi người vẫn giữ được bình tĩnh. Mọi người có làm được không?
Lời nói như sấm động bên tai, chỉ thoáng sau đã có từng đợt đáp lại.
- Làm được!
- Không thành vấn đề!
- Tiêu Dương, tôi tin cậu!
Vẻ chế nhạo trên nét mặt Auros càng hiện rõ:
- Cũng xem như biết mình biết ta.
Tiêu Tinh Y đã đến đứng cạnh một bức tranh, ngoái lại nhìn Tiêu Dương.
Tiêu Dương bình tĩnh nhìn Auros, hỏi:
- Trận này so thắng bại như thế nào?
Auros nhếch miệng cười:
- Chỉ cần một con rắn bò về phía tranh của các người là các người thua.
- Nếu may mắn mà đàn rắn đứng im không động thì các người vẫn thua.
Jelison cười khinh miệt.
- Vì trong cùng khoảng thời gian các người chỉ vẽ một bức.
Đám người Âu Mặc Minh lại cười phá lên. Trận này không còn gì để lo lắng nữa rồi!
Cho dù thế nào thì thắng bại cũng đã định rõ.
Viêm Hoàng thua chắc rồi!
Lúc này Auros đã đang mơ tưởng đến cảnh mình trở về châu Âu được long trọng chào đón như một vị anh hùng.
- Các người đã quên mất một khả năng.
Giọng Tiêu Dương âm vang như sấm dội vào màng nhĩ Auros, khiến tiếng cười đắc chí của họ tắt ngấm.
Tiêu Dương từ tốn nói:
- Nếu đàn rắn bò về phía tranh của các người thì sao?
- Cái gì?
Đám Auros ngây người ra trong chốc lát rồi lại ôm bụng cười ha hả.
- Thật vớ vẩn, bây rắn bây giờ không phải đang ngoan ngoãn nằm đó à?
- Nếu bầy rắn bò về phía tranh của chúng tôi mà tránh xa tranh của các người thì coi như chúng ta thua, nhưng có khả năng này không?
- Người Viêm Hoàng lại đang nằm mơ rồi.
Sau khi được xác nhận, Tiêu Dương không nhiều lời, khoé miệng hơi nhếch lên vẻ chế nhạo đám người kém hiểu biết ếch ngồi đáy giếng.
- Ngài Auros, vừa rồi ngài nói so cảnh giới có đúng không?
Tiêu Dương khoát tay nói:
- Mời các người mở to mắt nhìn xem... cảnh giới thực sự là như thế nào!
Lời vừa dứt, Tiêu Tinh Y vung tay, cuộn tranh dài ba mét soàn soạt mở ra...
Bạn cần đăng nhập để bình luận