Hộ Hoa trạng Nguyên Tại Hiện Đại

Chương 842: Tử cục

Chương 842: Tử cụcChương 842: Tử cục
Đồng thời, Kim phủ trong tay Tiêu Dương tiêu thất trong đêm đen.
Dung nhập vào trong cơ thể.
Đêm nay, mặc kệ có giao ra Kim phủ hay không cũng đều phải chết.
Giao ra Kim phủ, không hề chống cự mà bị giết chết, chi bằng trước khi chết đánh một trận cho thống khoái.
Thà rằng chết đứng còn hơn sống quỳ.
Quan trọng hơn, người trong tông đã rút lui, nhưng cũng khó đảm bảo Vũ Văn Hiên Thần sẽ không đuổi theo. Kéo được thời gian lúc nào hay lúc đó.
Vũ Văn Hiên Thần không nghĩ đến Tiêu Dương còn có dũng khí giơ kiếm về phía y, hơi chút kinh ngạc, sau đó lạnh lùng nói:
- Chỉ là Hóa Tượng bốn trăm biến, còn có dũng khí ngăn cản bổn công tử cướp Kim phủ?
- Vụ Ảnh trận.
- Muốn dựa vào trận pháp này mà vây khốn cậu. Quả thật si tâm vọng tưởng.
Lúc này, xung quanh đột nhiên vang lên mấy tiếng nổ mạnh, lấy Tiêu Dương làm trung tâm, một luồng sương mù vô hình bao vây Tiêu Dương ở chính giữa.
Nhờ Tiểu Thất chỉ dạy, Tiêu Dương đối với việc bố trí trận pháp đã đạt đến cảnh giới cực cao. Liếc mắt một cái đã nhận ra được Vu Ảnh trận đang bao vây mình.
Địch nhân rất mạnh, nhưng không làm mất đi ý chí chiến đấu của hắn.
Thanh âm Tiểu Ngũ ngưng trọng nói:
- Dám hay không dám, cứ thử rồi biết.
Thanh âm khinh thường của Tiểu Thất vang lên trong đầu Tiêu Dương.
Âm ầm.
Chiến ý trong mắt Tiêu Dương dâng trào.
Tiêu Dương nheo mắt.
Lại là Tâm Lôi ngũ kiếp.
Tả Cừu Tôn Tọa đã bố trí một trận pháp trước đó. Chỉ cần khởi động, trong phạm vi trăm thước, sương mù giăng khắp, không nhìn thấy bóng dáng.
Đồng tử Tiêu Dương co rụt lại. Trước đó đã nghe các vị tiền bối nói qua, trong số các cường giả, số lượng Tâm Lôi ngũ kiếp là nhiều nhất. Quả nhiên không phải nói chơi.
- Nghĩ biện pháp bỏ chạy thôi.
- Thực lực hai người bên ngoài đủ để dẫn pháp Thiên Lôi Tâm Lôi ngũ kiếp, nhưng bọn họ đang mạnh mẽ áp chế thực lực của mình. So với cường giả Tâm Lôi ngũ kiếp bình thường, hai người này chính là cường giả đỉnh phong. Với thực lực của đệ, căn bản không thể chống đỡ.
Hắn chỉ có thể chờ.
Chỉ là, không biết Tiêu Nhu Y còn phải luyện chế Hồng Trần Hồi Tố Đan mất bao lâu nữa. Hơn nữa, Nghễ Trân Tôn Tọa sau khi uống đan dược sẽ hồi phục thực lực đỉnh phong hay không.
Khí thế cường đại khiến cho Tiêu Dương có cảm giác hít thở không thông, vội vàng bay lui vê phía sau, vận dụng bộ pháp thần bí khó lường của mình, bước chân như say rượu tránh né một búa đánh sâu vào.
Nhưng sau khi biết được thực lực của hai người trước mặt, Tiêu Dương lại thở phào nhẹ nhõm. Tuy hắn không thể địch lại hai người trước mặt, nhưng Kiếm Tông không phải không có ai khắc chế.
Vùi! Vùi! Vùi
Một khi vượt qua được tiểu tiên kiếp của Tâm Lôi ngũ kiếp, chính là chuẩn bị cho cá vượt vũ môn.
Mỗi một kích của Vũ Văn Hiên Thần đều mang theo uy thế khai thiên ích địa, làm cho Tiêu Dương có chút hít thở không thông. So với lần gặp Tà Vương ở Tử Vong cốc, Tiêu Dương cảm giác, mười Tà Vương hợp lại cũng không ngăn cản được Vũ Văn Hiên Thần trước mặt.
Lúc này, Tiêu Dương rốt cuộc cảm nhận được ý nghĩa của Tâm Lôi ngũ kiếp đỉnh phong.
Nhận biết thực lực của đối phương cùng với đối mặt chính thức là hai việc hoàn toàn khác nhau.
Nghễ Trần Tôn Tọa.
- Thân pháp Quý phi say rượu?
Ánh mắt Vũ Văn Hiên Thần lạnh lại, búa lớn trong tay chém ra, phút chốc trong sương mù xuất hiện cuồng phong mưa to.
Mỗi một giọt mưa đều là búa mang sắc bén.
Tiêu Dương cũng không biết rõ điều này.
Nhanh như thiểm điện.
Không đợi Tiêu Dương suy nghĩ quá nhiều, trong sương mù dày đặc, một luồng quang mang đã bổ xuống.
Vù.
Với thực lực của Vũ Văn Hiên Thần, đủ để nghiền nát Tiêu Dương.
Thực lực hai người kém nhau quá xa. Đại khái, Vũ Văn Hiên Thân đối mặt với người yếu, hoàn toàn có thể vận dụng khí cơ khiến cho đối phương không thể nhúc nhích. Nhưng trên người Tiêu Dương có ba vị tiêu nhân, mặc dù không hiện thân nhưng muốn ngăn cản Vũ Văn Hiên Thần tập trung vào Tiêu Dương cũng tương đối dễ dàng.
Lửa giận trong lòng Vũ Văn Hiên Thần càng lúc càng lớn. Tiêu Dương trước mắt giống như con cá chạch khiến y không tài nào bắt được.
Quả thật là một sự sỉ nhục.
Vù.
Búa lớn trong tay Vũ Văn Hiên Thần cuồng bạo thêm mấy phần.
- Tiêu Dương, phá trận nhanh lên, cậu không kiên trì được bao lâu đâu.
Giọng nói Tiểu Ngũ vang lên.
Mặc dù Tiêu Dương có thể tránh được công kích của Vũ Văn Hiên Thần, nhưng vẫn cực kỳ nguy hiểm. Hiện tại, Vũ Văn Hiên Thần liên hôi công kích, Tiêu Dương ngay lập tức rơi vào khốn cảnh.
- Cửa sinh ở cây đại thụ bên trái.
Vũ Văn Hiên Thần dữ tợn quát. - Giao ra Kim phủ, hoặc là chết.
Tiêu Dương phun ra một ngụm máu tươi, thân ảnh bay ngược vào, nện xuống mép sương mù.
Phụt.
Hỏa Hoàng trận căn bản không có tác dụng ngăn cản Vũ Văn Hiên Thần. Trong nháy mắt bị kích phá, một lực phản chấn đánh sâu vào.
Mặc dù thực lực đối phương rất yếu, nhưng quỷ dị khắp nơi, tuyệt đối phải cẩn thận.
Tả Cừu Tôn Tọa hiểu rất rõ thực lực của công tử. Cho dù La Thiên Tôn Tọa có ở lại cũng không chịu nổi cuồng phong công tử đánh vào. Nhưng thằng ranh trước mắt lại dùng thân pháp Quý phi say rượu đến mức xuất thần nhập hóa, dễ dàng tránh được công kích.
- Hỏa Hoàng trận.
Tốc độ Tiêu Dương nhanh như tia chớp, trong nháy mắt đã có vô số ngọn lửa bị đánh xuống, phân bổ xung quanh hắn.
Bố trị một trận pháp bên trong trận pháp của đối phương, đủ để cho thấy tạo nghệ của Tiêu Dương về phương diện này.
- Phá.
Ánh mắt Vũ Văn Hiên Thần lạnh như băng. Lúc này, y đã mặc kệ Tiêu Dương sử dụng bất kỳ thủ đoạn gì.
- Dưới sức mạnh tuyệt đối, bất cứ thủ đoạn nào cũng đều phí công thôi.
Âm ầm.
Hùng ưng bắt thỏ còn phải dùng hết toàn lực.
Vũ Văn Hiên Thân nheo mắt, nhưng công kích không hề giảm. Búa lớn đánh xuống, lại thêm một bó lửa rơi xuống, Tiêu Dương bị buộc phải lui về phía sau, rất nhanh đã đến mép trận pháp. Lúc này, bên ngoài trận pháp, Tả Cừu Tôn Tọa vẫn đang đứng thẳng, đề phòng Tiêu Dương chạy trốn.
- Thuộc tính Hỏa?
Sương mù trong khoảnh khắc bị thiêu đốt.
Tiêu Dương thầm nghĩ, ánh mắt bắn ra tinh mang bốn phía. Một khắc kiếm quang biến mất, hai tay vung lên hai ngọn lửa màu xanh tím.
- Đám người La Thiên chắc đã về đến nơi.
Thanh âm Tiểu Thất nhanh chóng vang lên bên tai Tiêu Dương.
Vũ Văn Hiên Thân không cho Tiêu Dương bất cứ cơ hội nào để phá trận. Tiểu Thất chỉ có thể quyết định ra tay thật nhanh.
- Phong kiếm, nhất thiểm như điện.
Kiếm quang hiện ra, dung nhập vào trong sương mù, hình thành một đạo thiểm điện, lao thẳng đến chỗ Vũ Văn Hiên Thần.
- Kiếm nhanh thật.
Sát khí trong mắt Tả Cừu Tôn Tọa bên ngoài càng lúc càng sâu.
- Không ngờ Kiếm Tông lại có thể xuất hiện một tuyệt thế thiên tài như vậy. Nếu đêm nay không giết, sau này chắc chắn sẽ nguy hại đến Phủ tông.
Leng keng. Kiếm của Tiêu Dương nhanh nhưng búa của Vũ Văn Hiên Thần lại không chậm. Sức mạnh cường đại quán dũng vào, âm ầm đánh sâu vào cánh tay cầm kiếm của Tiêu Dương.
Keng.
Toàn bộ cánh tay phải của Tiêu Dương bị cắt nát. Cơn đau mãnh liệt truyền đến, máu tươi bắn ra, còn thân hình thì bị đánh bay về phía một cây đại thụ phía xa.
Tiếng gió vang lên bên tai, nhưng thần trí của Tiêu Dương lại thanh tỉnh như chưa bao giờ có.
Cơ hội duy nhất.
Vù.
Tay trái cầm kiếm, xuyên thẳng cây đại thụ phía trước.
- Không ổn rồi.
Tả Cừu Tôn Tọa đột nhiên cả kinh, căn bản không nghĩ đến Tiêu Dương trong thời gian ngắn lại tìm được cửa sinh để phá trận. Còn chưa kịp ngăn cản, kiếm quang đã xuyên thấu đại thụ, âm ầm nổ vang, sương mù trong khoảnh khắc liền biến mất.
Vù vù vù.
Một khắc này, phía sau Vũ Văn Hiên Thần, phía trước Tả Cừu Tôn Tọa, búa lớn phô thiên cái địa lao đến.
Vù.
Tiêu Dương giống như làn khói nhẹ tiêu tán, khó khăn tránh thoát được nguy hiểm.
Không cẩn thận một chút là tan xương nát thịt ngay.
Từ lúc Tiêu Dương xuất đạo cho đến nay, đây là trận đánh nguy hiểm nhất.
Hai đại cường giả vây công, thực lực cách xa nhau đến nỗi Hám Đạo Thuật cũng chẳng làm gì được, chỉ có thể dựa vào thân pháp tinh diệu để trốn tránh.
Lúc này, đối phương đã phong tỏa tất cả đường lui của Tiêu Dương.
Kín không khe hở.
Đường chất.
ki —
Trong rừng, mấy đạo thân ảnh vọt đến sơn cốc.
- Nhị đệ, Tam đệ, Thất đệ, nhanh, lập tức cầm Hồng Hoang lệnh, để cho tộc nhân tiến vào Thượng cổ hồng hoang.
La Thiên Tôn Tọa quyết đoán ra lệnh.
Tiêu Dương đã dùng sinh mạng của mình để đổi lấy sinh cơ cho Kiếm Tông, La Thiên Tôn Tọa không dám cô phụ.
- Nhất định phải an bài tộc nhân thỏa đáng. Sau đó quay lại cứu Cửu đệ.
Ánh mắt La Thiên Tôn Tọa hiện lên sự kiên định.
Nếu không phải trên lưng đang gánh sinh tử tồn vong của Kiếm Tông, ông tuyệt đối không vứt lại Cửu đệ của mình mà rời đi.
Trong đêm đen, từng đạo thân ảnh đệ tử Kiếm tông bay nhanh về phía thủy đàm.
- Thế nào rồi? Diệp Tang thấy Vạn Pháp, liên lo lắng hỏi:
- Vạn Pháp, rốt cuộc đã có chuyện gì xảy ra? Hành động đêm nay thế nào? Còn nữa, Tiêu Dương đâu? Tại sao anh ấy còn chưa vê?
Hành động của Kiếm tông đêm nay, bởi vì còn phải chăm sóc Nghễ Trần Tôn Tọa, cho nên Diệp Tang đã ở lại.
Thần sắc Vạn Pháp trầm trọng, cúi đầu, một lát sau mới nói ra sự việc.
Diệp Tang giống như bị lôi điện bổ trúng, thừ người ra.
Trong lòng truyền đến cơn đau quặn thắt.
- Sư muội, Tôn Tọa bảo huynh đến thông báo cho muội, hãy mang Nghễ Trần Tôn Tọa đến thủy đàm đi.
Vạn Pháp lên tiếng.
Diệp Tang quay đầu chạy về phía sơn cốc.
Nước mắt rơi xuống.
- Không có việc gì, anh nhất định sẽ không có việc gì.
Diệp Tang dùng hết tốc độ vọt vê phía sơn động.
Tất cả hy vọng của cô đều dồn hết lên người Nghễ Trân Tôn Tọa.
Chỉ cần cha nuôi khôi phục thực lực, nhất định có thể cứu được Tiêu Dương trở về.
- Anh nhất định phải kiên trì.
Sau khi nhìn thấy sơn động, cô lảo đảo bước vào, lớn tiếng hô lên:
- Cha, cha...
Một thân ảnh tử y chặn Diệp Tang lại.
- Chị Diệp Tang, tiền bối vừa mới uống Hồng Trần Hồi Tố Đan, đang trong giai đoạn khôi phục. Em đã bố trí trận pháp xung quanh ông ấy, ngăn cản sự quấy nhiễu bên ngoài.
Tiêu Nhu Y nói.
Sắc mặt Diệp Tang trắng bệch, nước mắt trong suốt, môi run rẩy:
- Cha... phải mất bao lâu nữa mới có thể ra ngoài?
- Lâu thì ba ngày, nhanh thì một ngày.
Diệp Tang như chìm xuống đáy cốc, trong lòng quặn đau, thân ảnh thoáng ngã xuống.
Bạn cần đăng nhập để bình luận