Hộ Hoa trạng Nguyên Tại Hiện Đại

Chương 1422: Phàm trần tẩy luyện

Chương 1422: Phàm trần tẩy luyệnChương 1422: Phàm trần tẩy luyện
Trong mắt Vũ Văn Thương và Tuyệt Trần đại tiên, Tiêu Dương chẳng khác nào vật nằm trong lòng bàn tay, không có bất cứ hy vọng chạy trốn.
Bọn họ canh giữ cửa vào Thiên Môn thần trận, Tiêu Dương không có nửa điểm cơ hội.
Trong thời gian chờ đợi, tiên thần tâm của hai người thẩm thấu vào Thiên Môn thần trận. Bọn họ tin tưởng rằng, chỉ cần có đủ thời gian, bọn họ nhất định sẽ có biện pháp phá vỡ Thiên Môn thần trận. Đến lúc đó, Tiêu Dương sẽ không còn chỗ ẩn trốn. Nhưng vạn lần không nghĩ đến, cục diện đang êm đẹp lại xuất hiện một tên Trình Giảo Kim.
Trực tiếp đem Tiêu Dương rời đi.
Giống như một đội ngũ đang xếp hàng chờ đến lượt, đột nhiên nhảy ra một người chen ngang.
Có thể nhẫn nại nhưng không nhẫn nhục.
Khí tức cường đại của Vũ Văn Thương và Tuyệt Trần đại tiên lan tràn khắp nơi, tốc độ như tia chớp bay vút ra, nhanh như điện mà truy kích, nhằm về phía Tổ thần.
Tốc độ kinh thế hãi tục.
Nếu như để hắn chạy trốn, sợ rằng đã sớm bị Vũ Văn Thương và Tuyệt Trân đại tiên bắt trở lại, tháo ra thành tám khối. Lúc này, Tiêu Dương càng thêm ý thức được thế mạnh thuộc tính không gian của tiểu thần long. Tiểu thần long có thể thoát khỏi Vũ Văn Thương truy kích, tên mập này quả thật nghịch thiên.
Cũng không phải loại lương thiện.
Rốt cuộc hắn đã nhìn thấy được tốc độ đỉnh phong trong nhân gian.
Tiêu Dương cảm giác sông núi bên dưới dùng tốc độ như sao chổi bay ngược lại. Nhưng khi quay đầu lại, hai cường giả tuyệt thế kia vẫn đuổi theo không bỏ.
Hai người truy kích thậm chí không rảnh phát động công kích. Chỉ cần nội khí có chút thay đổi, tốc độ chậm lại, bọn họ sẽ bị Tổ thần qua mặt.
- Đuổi đến kịp rồi, đuổi đến kịp rồi. Phù, thì ra còn chưa, đúng là sợ bóng sợ gió mà.
Điều khiến cho hai đại cường giả rúng động chính là, cho dù có mang theo một người, tốc độ của bóng đen thần bí đó vẫn không giảm. Mặc dù vẫn không thể kéo dài khoảng cách với họ, nhưng bọn họ cũng khó mà đuổi kịp.
- Tổ Thần tiền bối, chúng ta cần phải nghĩ biện pháp để thoát khỏi bọn họ.
Tiêu Dương bị một tay Tổ thần túm đi, gió thổi tóc tung bay, trợn mắt há mồm, ánh mắt tràn đầy rúng động.
Tam đại cường giả dùng tốc độ cao nhất mà chạy đi.
Vùi
Tổ thần lên tiếng.
Quả thật lạ thường.
- Biện pháp gì?
Tiêu Dương nắm chặt cánh tay Tổ thần, kêu to lên:
- Biện pháp thật ra là có một. Nhưng điều làm cho Tiêu Dương suýt chút nữa kinh hô lên là Tổ thân đã giảm tốc độ.
Mặc dù trong lòng Tiêu Dương rất lo, nhưng cũng chỉ có thể sốt ruột mà thôi. Cục diện này không phải hắn có thể khống chế.
Tiêu Dương nhạy cảm nhận thấy, bên trong sơn động phân bố rất nhiều trận pháp bí ẩn, ẩn chứa khí tức thần bí.
Tiêu Dương thức thời ngậm miệng lại.
Không gian huyền bí lóe lên.
- Ném cậu xuống.
Tuyệt học từ xưa này, khi Tiêu Dương cướp Thiên Tuyền Bổ Thiên Thạch đã cảm nhận được, nhưng không gian truyền tống của Mạn Hồng chỉ có thể truyền Thiên Tuyền Bổ Thiên Thạch hơn trăm thước mà thôi.
- Không gian truyền tống trận?
Ánh mắt Tiêu Dương sáng rực:
Tổ thần mang theo Tiêu Dương nhắm hướng đông. Ánh sáng mặt trời dâng lên. Nếu để sau hừng đông, muốn thoát khỏi truy kích của hai người Vũ Văn Thương lại càng thêm khó khăn.
- Đừng nhúc nhích.
Lúc này, ngoài cửa động vang lên thanh âm đánh sâu vào.
Ánh mắt Tổ thần không hề sợ hãi, lấy ông và Tiêu Dương làm trung tâm, một thần quang xuất hiện, bao vây hai người lại.
Hy vọng đặt hết lên người Tổ thần.
Tổ thần mang hắn chui vào trong một sơn động.
Mi mắt tối sâm.
Tiêu Dương há to miệng.
Hình ảnh trước mắt Tiêu Dương thoáng một cái, giây tiếp theo, khi mở mắt, bất ngờ phát hiện trước mặt mình là một sơn động.
Điều khác biệt chính là sơn động này cực kỳ yên tĩnh.
Thành công đào thoát rồi sao?
Tiêu Dương có chút không xác định nhìn Tổ Thần.
- Khoảng cách nơi này cách sơn động vừa rồi hai mươi dặm.
Tổ Thần nói.
Ánh mắt Tiêu Dương sáng lên.
Hai mươi dặm, đối với cấp bậc đại tiên như Vũ Văn Thương và Tuyệt Trần đại tiên thì chẳng tính là gì, nhưng thông qua không gian truyền tống mà đi được hai mươi dặm, bọn họ muốn tìm phương hướng Tổ thần là không thể nào.
Tiêu Dương nhìn Tổ Thần:
Trong thiên hạ còn có người có thể mang một kiếm tiên bình thường đào thoát dưới sự đuổi giết của hai đại kiếm tiên. Lúc này, cả Vũ Văn Thương và Tuyệt Trần đại tiên đều cảm thấy mặt mình nóng lên, giống như bị người ta đánh. Hai mắt ẩn chứa lửa giận.
Thân ảnh hai đại cường giả xuất hiện trước không gian truyền tống trận đã vỡ tan, khuôn mặt tái xanh.
Sơn động cách hơn hai mươi dặm trực tiếp bị một luồng sức mạnh quét ngang.
Âm! Âm.
Tiêu Dương tăng tốc độ, trong nháy mắt biến mất.
Tổ Thần dứt khoát trả lời, cùng Tiêu Dương bước ra khỏi sơn động:
- Mười dặm phía trước là thành phố Huyền. Kế tiếp không cần ta dạy cậu làm như thế nào chứ?
Tiêu Dương lui ra phía sau vài bước, cúi đầu thật sâu:
- Đa tạ Tổ thần tiền bối ra tay cứu giúp.
Khi Tiêu Dương ngẩng đầu lên, trước mắt đã trống không.
Tổ thần biến mất.
- Quả nhiên rất nhanh.
Tiêu Dương không tự chủ được mà cảm thán một câu, không dám ở lại, trực tiếp thi triển thân pháp chạy nhanh đến Huyền thành.
Khoảng cách hai mươi dặm cũng không phải là an toàn. Hắn còn phải dung hợp Thần Thánh Chi Tâm, dùng phàm trần tẩy luyện. Khi đó mới có thể tránh né hai đại cường giả đuổi giết.
- Chưa từng.
Tiêu Dương cũng không từ bỏ ý định.
- Tổ Thần tiền bối, chúng ta thật sự chưa từng gặp mặt?
Tiêu Dương nhìn chăm chú Tổ thần, cảm giác quen thuộc trong lòng lại càng nhiều hơn.
Tổ Thần:...
- Tiền bối chính là đang lái xe thể thao đấy.
- Có thể bố trí không gian truyên tống trận đã thất truyền, rốt cuộc y là ai?
Vũ Văn Thương nhìn bốn phương tám hướng:
- Y nhất định là chưa đi xa.
Gương mặt Tuyệt Trần đại tiên lóe lên vẻ ác liệt.
- Tuyệt Trần, ngươi cũng thấy thế lực sau lưng tên tiểu tử Kiếm tông này cũng không đơn giản.
Ánh mắt Vũ Văn Thương lóe lên một lúc, sau đó nhìn Tuyệt Trần đại tiên:
- Với sức mạnh của một mình ngươi, rất khó mà báo thù, chi bằng ngươi liên thủ với Phủ tông chúng ta.
Một cường giả kim tiên hậu kỳ, Vũ Văn Thương hiển nhiên là phải mời chào.
Tuyệt Trần đại tiên giật mình, sau đó lạnh nhạt nhìn Vũ Văn Thương:
- Ta đã nói, cho dù ta và Kiếm tông là địch, cũng không làm bạn với ma.
Nói xong, Tuyệt Trần đại tiên phất tay bỏ đi.
Nhìn theo bóng lưng của Tuyệt Trần đại tiên, gương mặt Vũ Văn Thương lóe lên sát khí, lạnh lùng nói:
- Thuận ta thì sống, nghịch ta thì chết. Tuyệt Trân, kẻ thức thời mới là trang tuấn kiệt. Ngươi hãy lo mà nghĩ lại đi. Gió núi thổi qua. Vũ Văn Thương cũng không lựa chọn đi cùng một đường với Tuyệt Trân đại tiên, mà quay sang một hướng khác.
Bởi vì không gian truyền tống đã vỡ tan, hai người căn bản không thể phán đoán hướng Tiêu Dương đã đi, cho nên tự lựa chọn hướng đi khác cho mình, xem như dựa vào vận may vậy.
Giữa trưa, mặt trời chói chang.
Thành phố Huyền đang trong lúc cao điểm, người xe náo nhiệt. Tiếng còi xe không ngừng vang vọng.
Quây hàng bên đường, một bác gái mua thức ăn đang xắn tay áo đại chiến một trăm hiệp giá cả với người bán.
Trên con đường náo nhiệt này có không ít cửa hàng đồ cổ. Ngoài cửa hàng cũng có quây hàng rong. Bởi vì cuối con đường này thông đến một đạo quan, cho nên dọc đường đi không thiếu những quầy bán hàng rong liên quan đến đạo quan như bói toán, xem tướng, mua bùa hộ thân...
Tại một quán ven đường, một đạo sĩ mặc trường bào rộng thùng thình, trong tay cầm một cái quạt. Gió thổi qua, trường bào bay lên, nhìn qua cũng có ba phần phiêu dật.
Đây là Tiêu Dương sau khi dịch dung.
Muốn để Thần Thánh Chi Tâm được phàm trần tẩy luyện, bước đầu tiên là phải dùng thân phận người bình thường tiến vào thế giới thế tục.
Bây giờ Tiêu Dương là một đạo sĩ xem bói.
Nói một cách thông tục là thần côn.
Con đường này buôn bán cũng không tệ. Nhưng Tiêu Dương mở quán hơn một giờ, vẫn không có ai đến xem bói. Tiêu Dương chú ý, những người đến xem bói đều chọn những lão đạo sĩ già.
- Giống như củ cải khô vậy, càng già càng nổi tiếng?
Tiêu Dương do dự một chút, sau đó quyết định.
Ánh mắt quét qua người đi đường vài lần, rất nhanh tập trung được mục tiêu đầu tiên.
- Này, ông anh, xin dừng bước.
Cây quạt của Tiêu Dương chỉ vào một người, cất bước đi tới, đánh giá đối phương một chút, thần sắc nghiêm trọng nói:
- Anh bạn, anh sắp có huyết quang tai ương.
Người đàn ông quay lại nhìn Tiêu Dương:
- Vậy anh có biết nói bậy bạ, anh cũng sẽ gặp huyết quang tai ương không?
Tiêu Dương...
Người đàn ông thấy mình hù dọa được tiểu đạo sĩ, cười lạnh một tiếng rôi bước vào một quán bên cạnh quán của Tiêu Dương. Một đạo sĩ râu mép màu trắng cầm tay người đàn ông, nhìn thoáng qua lòng bàn tay của y, nghiêm túc nói:
- Anh bạn, anh chính là có huyết quang tai ương.
Người đàn ông cực kỳ hoảng sợ, bối rối nói:
- Xin đại sư chỉ điểm.
Tiêu Dương:...
Lời nói giống nhau nhưng phát ra từ hai người khác nhau, hiệu quả sẽ không giống nhau. Tiêu Dương cũng không nổi giận, mục tiêu kế tiếp chính là một người phụ nữ. Tiêu Dương mỉm cười nói:
- Đại tỷ, chị sắp bị huyết quang tai ương đấy.
- Điên.
Người phụ nữ nói một câu, sau đó bỏ đi.
Tiêu Dương há to miệng, nửa ngày sau, ánh mắt rơi xuống một cô gái, lấy hết dũng khí nói:
- Tiểu thư, cô đang có huyết quang tai ương đấy.
Cô gái dừng bước:
- Làm sao anh biết?
Cuối cùng cũng có người chịu hỏi.
Đối với một thần côn đủ tư cách, chủ yếu là đối phương đồng ý nói chuyện với mình.
Nhưng không đợi Tiêu Dương mở miệng, cô gái đã giơ cái túi trong tay, cười lạnh:
- Đừng nói là anh, người đi đường đều biết, trong tay tôi đang cầm là cái thứ abc này. Tiểu thân côn anh có thể tìm chút gì đó hay hơn để nói không?
Bạn cần đăng nhập để bình luận