Hộ Hoa trạng Nguyên Tại Hiện Đại

Chương 608: Thế trấn áp mạnh mẽ!

Chương 608: Thế trấn áp mạnh mẽ!Chương 608: Thế trấn áp mạnh mẽ!
Ong đâu có nói là nhẹ tay thôi!
Giọng điệu khinh miệt và châm chọc lập tức vang lên.
Mục Thừa cực kỳ tức giận, ngực phập phồng, ánh mắt sắc lạnh.
Ánh mắt y như điện giật nhìn sang Tiêu Dương.
Y không ngờ rằng Tiêu Dương vừa tới là làm càn như vậy!
Chỉ thẳng vào mặt để mắng y, hủy hoại lệnh bài Thái Tử, còn không coi ai ra gì, đánh thuộc hạ quan trọng nhất của y thành tàn phết Còn giả bộ vô tội nói rằng đó là lệnh của y.
Cực kỳ tức giận!
Tôi bảo cậu buông tay, nhưng cậu làm vậy là buông tay sao, rõ ràng là vất xuống!
Chắc chắn hắn muốn ném cho Hỏa Hoa chết luôn!
Cường giả Hóa Tượng có phụ ảnh Hóa Tượng, có một sức mạnh vô hình đỡ lấy, nên cơ thể nổi lên vài mét không thành vấn đề. Sau khi bay lên cùng độ cao với Tiêu Dương, Mục Thừa lạnh lùng nói:
- Gã cũng đã chết đâu.
Mục Thừa bay lên.
- Hơn nữa...
Vừa đột phá lên cảnh Hóa Tượng, có thể bì được với Hóa Tượng Thất Biến sao?
Chưa nói là nhẹ tay?
- Tiêu Dương, tôi không ngờ rằng trong một thời gian ngắn mà cậu đã từ Thực Khí Tam Vân đại viên mãn đột phá lên Hóa Tượng Cảnh.
Dường như Tiêu Dương không hề nhìn thấy ánh mắt lúc này của Mục Thừa, hắn liếc sang Hỏa Hoa rồi nói:
Hỏa Hoa đâu có phải là đồ vật!
- Cậu đã gây chuyện đủ chưa!
- Học sinh của tôi ở đâu?
Tiêu Dương vẫn hỏi vậy.
Nhưng dù là vậy, Mục Thừa vẫn không coi Tiêu Dương ra gì.
Nếu Mục Thừa biết rằng khi Tiêu Dương ở mức Thực Khí Tam Vân đại viên mãn đã đánh bại Hắc Bạch Tôn Tọa Hóa Tượng Cửu Biến, không biết liệu y có cắp đuôi chạy mất không.
Rầm!
Chưa đợi Mục Thừa nói xong, cơ thể đang lơ lửng trong không trung của Tiêu Dương đã rung động.
Âm!
- Cậu tưởng đột phá lên Hóa Tượng là có thể coi thường mọi người sao? Đúng là ếch ngồi đáy giếng...
Ai nấy đều trừng to mắt, nhìn bóng người phía trước như nhìn thấy ma vậy. Gương mặt lạnh lùng rất bình tĩnh, ánh mắt khinh thường, nhìn vào chỗ đang bụi bay mù mịt, bĩu môi nói:
Miệng Mục Thừa lộ vẻ châm chọc:
Vô cùng kinh động!
xYNN —
- Ông nói lắm mồm quá đấy.
Vùi
Rơi mạnh xuống rừng cây phía trước, chỗ đất rơi xuống bụi bay mù mịt.
Trong phút chốc, toàn trường yên lặng như ve sầu mùa đông.
Không có một âm thanh gì.
Nhanh như chớp, hắn lao về phía Mục Thừa!
Đúng lúc này, Mục Thừa chỉ cảm thấy ngực y như có một sự đau đớn đang lan ra khắp cơ thể. Ngay lập tức, một sự áp chế mạnh mẽ khiến cơ thể Mục Thừa bay ra ngoài...
Đaul
Một đòn đánh mạnh lên ngực Mục Thừal
Những cường giả đến từ các tiểu đội Thiên Tử Các và một vài thành viên của lực lượng nòng cốt tiểu đội Thiên Tử đều kinh hãi.
Không hề nghi ngờ, Mục Thừa -cường giả Hóa Tượng Thất Biến là lực lượng nòng cốt trong trận vây đánh lần này. Cường giả của các tiểu đội trước đó đều không hi vọng hai người giao đấu với nhau. Họ lo lắng rằng Mục Thừa sẽ tốn sức lực vì Tiêu Dương, khiến đối phương thừa cơ.
Bởi dù sao đây cũng là đấu đá nội bộ.
Nhưng Mục Thừa chưa ra tay, Tiêu Dương đã ra tay trước rồi. Đầu tiên là ném Hỏa Hoa xuống, rồi lại đánh cho Mục Thừa phải rơi xuống đất.
Chỉ bằng một đòn!
- Mẹ kiếp! Mục Thừa là Hóa Tượng Thất Biến kia mài Là một trong ba đại cường giả của Thái Tử kia mài
- Anh đánh tôi thử xem nào, liệu tôi có nằm mơ không?
Bốp!
- Oái! Có cần thiết phải đánh mạnh thế không?
- Là Tiêu Dương đã dùng một đòn để đánh bay lão ta xuống dưới.
Bên cạnh, cuối cùng Quân Thiết Anh cũng cười phụt ra:
Lâm Tiểu Thảo suy nghĩ, rồi nói buột miệng.
- Chẳng lẽ Mục Thừa đang chuẩn bị chiêu lớn gì trong đó sao?
Đám khói bụi mù mịt đã dân tan mất...
Đám người tiểu đội tinh anh lập tức trở nên cảnh giác, chăm chú nhìn về phía trước.
Đám người tiểu đội tinh anh thở hồng hộc, ai ấy đều chẳng thèm để ý đến Lâm Tiểu Thảo.
- Sao rồi? Mục Thừa đâu rồi?
Phong Dương căng thẳng nhìn về phía trước. - Ừm? Đó không phải là tên đã đánh lén tôi sao?
Ánh mắt Lâm Tiểu Thảo nhìn sang Hỏa Hoa đang đau khổ kêu gào dưới mặt đất, lập tức cười lớn:
- Gã ta cũng có ngày hôm nay, ha ha! Ha ha ha hai
xi tk —
- Mục Thừa ở cánh rừng phía trước mặt kia, đám khói bụi kia là do y đấy.
Diệp Tang chỉ về phía trước.
xe
Lâm Tiểu Thảo xoay xoay cánh tay mỏi nhừ, nằm ở trên lưng Tiểu Thư để đi đến đây, đúng là tội cho hai †ay y quá.
- Cuối cùng cũng đến rồi, mệt quá.
Lúc này, phía sau Tiêu Dương, đám người tiểu đội tinh anh cũng đã tới nơi. Họ đang đứng ở bên cạnh Quân Thiết Anh, ánh mắt vội nhìn sang bên này.
Bốp!
- Hóa ra anh không nằm mơ thật, thế có phải là tôi đang nằm mơ không?
- Quả nhiên không nằm ngoài dự đoán của tôi!
Khi đám người kinh ngạc, Lâm Tiểu Thảo lập tức nhanh chóng thay đổi hẳn, sắc mặt y không thay đổi, gật đầu nói:
- Tôi đã đoán sẽ như vậy mài! Lão đang lo nghĩ xem phải đi ¡ thế nào! Bị anh Tiêu đánh cho tóe shit ra mài Ha ha hai
xi —
Đám người yên lặng rời xa Lâm Tiểu Thảo mấy mét. Không biết chút nữa tên này còn nói ra những câu long trời lở đất nào nữa, đứng với y quá là mất mặt!
- Nói vậy, thực lực của sư phụ còn hơn cả Mục Thừa ư?
Phong Dương trừng mắt, không thể tin nổi, đồng thời đây là một niềm vui lớn với cậu ta.
Đám người nắm chặt tay nhìn về phía trước.
VùiI
Trong khu rừng, một bóng người thê thảm nhảy lên, trên người dính đầy bùn đất, quần áo xộc xệch, hai mắt nhìn chằm chằm vào Tiêu Dương, mang theo nỗi phẫn nộ ngập trời!
Không ngờ y đã bị đánh lén!
Hơn nữa, sức mạnh của đòn đó từ Tiêu Dương làm cho y không thể hồi phục ngay được.
Không ngờ hắn lợi hại đến vậy.
Nhưng đây không có nghĩa rằng Mục Thừa cảm thấy mình không bằng Tiêu Dương. Y phẫn nộ, cánh tay giơ lên điên cuồng. Chỉ trong chớp mắt, đám lá cây trong rừng chất đống lại với nhau, hàng loạt chiếc lá lao về phía Tiêu Dương giống như những mũi đao.
Thuộc tính diệp mộc!
- Phi Hoa Trích Diệp!
Vùi! Vùi Vùi Dường như tất cả ám khí ngợp trời đang bay đến từ khắp mọi nơi.
Đúng lúc này, Mục Thừa đã thật sự muốn giết Tiêu Dương. Hơn nữa, y còn muốn đích thân giết Tiêu Dương.
Không giết Tiêu Dương, không thể giải được nỗi ấm ức trong y.
Nhìn thấy Mục Thừa phản kích, đám người của tiểu đội tinh anh lập tức thót tim. Mặc dù vừa rồi đã nghe thấy tin Tiêu Dương đánh ngã Mục Thừa với chỉ một đòn, nhưng dù sao thì họ cũng không được nhìn tận mắt, mà giờ đây Mục Thừa lại tấn công như vũ bão vậy.
Tiêu Dương lạnh lùng nhìn mọi thứ, đợi khi tất cả đám lá ập đến, cơ thể hắn xẹt đi, nhanh chóng tiến về phía trước, đồng thời lạnh lùng hỏi:
- Linh Nhi đang ở đâu?
Mục Thừa vừa điều khiển đám lá tấn công Tiêu Dương, vừa cười nanh ác:
- Nếu tính thời gian thì giờ đây, cậu có thể xuống địa ngục để tìm ả đó rồi.
Ngay lập tức, ánh mắt Tiêu Dương hoàn toàn trở nên lạnh ngắt!
Xuống địa ngục tìm cô ấy!
Cơ thể Tiêu Dương như một ngọn núi lửa, hai mắt bắn đầy sự tức giận, nghiến răng nói:
- Cô ấy đang ở đâu?
Tiêu Dương càng căng thẳng, ánh mắt Mục Thừa càng trêu tức:
- Nếu có giỏi thì lại gần tao mà hỏi này.
Vùi! Vùi Vùi
Đám lá bay thẳng về phía Tiêu Dương, rồi bao vây Tiêu Dương.
- Tiếc rằng mày không bao giờ có cơ hội này nữa. Giết!
Mục Thừa lạnh lùng hét lên, đám lá điên cuồng tấn công khắp nơi trên người Tiêu Dương...
- Thứ chó mái Phá cho taol
Ánh mắt Tiêu Dương tràn ngập sự khinh thường, tức giận bay lên, bàn tay nhanh chóng tấn công xuống dưới.
Âm! Ầm! Âm!
Vô số lá cây đang bao vây lấy Tiêu Dương lập tức bị từng đòn từng đòn đánh thành cát bụi.
Bóng người ở giữa không trung đó giống như một chiến thần sừng sững, quyền pháp kinh thiên động địa, lao thẳng về phía trước.
Thế như chẻ tre!
Ánh mắt đầy khí phách!
Trong chớp mắt, Mục Thừa thấy lòng đầy chấn động, ánh mắt xẹt qua vẻ không thể tin nổi, y hét lên một tiếng, một luồng khí lạnh dồn lên, y buột miệng nói:
- Không thể nào!
- Không thể cái con khi!
Cơ thể Tiêu Dương đã đến trước mặt Mục Thừa, đồng thời hắn mở miệng chửi, lập tức tay hắn lại đập mạnh lên người Mục Thừa. Đòn này của Tiêu Dương không chỉ đơn thuần là đòn nội lực, mà còn mang theo một luồng sức mạnh hùng hậu tấn công lục phủ ngũ tạng của Mục Thừa.
Vùi
Một luồng phụ ảnh Hóa Tượng hiện ra, nhưng lại vỡ nát.
Vùi
Lại một luông phụ ảnh Hóa Tượng hiện ra, lập tức, Tiêu Dương cảm nhận được một lực đẩy lớn mạnh đang áp tới, hắn liền lùi vê sau mấy mét.
- Đây không phải là phụ ảnh Hóa Tượng của mày?
Mang Hóa Tượng phụ ảnh gửi vào trên người người khác, khi gặp tình huống nguy hiểm có thể bắn ra bất kỳ lúc nào. Uy lực của loại Hóa Tượng Phụ Ảnh này không những kém hơn bản tôn rất nhiều, mà còn không chịu sự khống chế điều khiển của bản tôn. Đây chỉ là một nguồn sức mạnh phòng ngự mà thôi!
- Tiêu Dương, thực lực của mày trên tao thì đã làm sao?
Ánh mắt Mục Thừa điên cuồng, không cam tâm, cất tiếng cười man rợ:
- Vô dụng thôi! Mày không thể phá được phụ ảnh Hóa Tượng này đâu! Ha ha hai!
- Linh Nhi ở đâu?
Tiêu Dương lạnh lùng nhìn Mục Thừa, dường như không nhìn thấy điệu cười man rợ đó vậy.
- Muốn biết à? Tao không nói với mày đấy.
Mục Thừa cười ha ha điên cuồng.
Âm! Âm! Ầm! Âm! Âm!
Cơ thể Tiêu Dương nhanh chóng lao ra, giống như một ngọn núi đập lên cơ thể Mục Thừa, tấn công phụ ảnh Hóa Tượng đó! Thực lực của bản tôn phụ ảnh hóa tượng này nhất định cao hơn Tiêu Dương, nếu không nó sẽ không khiến Tiêu Dương tốn nhiều công sức như vậy cũng không phá được.
Mục Thừa vừa cười nanh ác vừa nhìn Tiêu Dương tấn công phụ ảnh Hóa Tượng như đang làm trò hề.
Y tin rằng, Tiêu Dương không thể phá được phụ ảnh Hóa Tượng này.
- Linh Nhi ở đâu!
Tiêu Dương tức giận hét lên, hắn ngày càng lo lắng, càng tốn nhiều thời gian ở bên này, có lẽ Linh Nhi càng nguy hiểm. Dù hắn đoán được có thể Linh Nhi đã vào trong U Linh cốc, nhưng, một là, đó chỉ là phỏng đoán. Hai là, U Linh cốc rất sâu, nếu không hỏi rõ, cũng không biết Linh Nhi ở vị trí nào.
- Ha hahal Đương nhiên là đã xuống địa ngục rồi!
Mục Thừa biết rằng mình không phải là đối thủ của Tiêu Dương, chỉ còn cách không ừng nói khích Tiêu Dương để lòng y nhẹ nhõm.
- Tao cho mày cơ hội cuối cùng.
Tiêu Dương hít sâu vào một hơi, cố gắng giữ bình tĩnh.
Mục Thừa cười nanh ác nhìn Tiêu Dương:
- Mày có cho tao một trăm cơ hội, tao cũng chỉ trả lời vậy thôi.
- Yên tâm đi, cảm giác thập tử nhất sinh dù chỉ có một lân cũng khiến người ta khắc cốt ghi tâm.
Tiêu Dương nói nhỏ. Đột nhiên hắn giơ tay, hét lên một tiếng:
- Tang Tang!
Ngay lập tức, Diệp Tang hiểu ý, thanh kiếm trong tay cô nhanh chóng ra khỏi vỏ, xẹt một đường kiếm, để lại một vệt mờ trong không trung, chuôi kiếm đã rơi vào tay Tiêu Dương.
Sự phẫn nộ điên cuồng trong mắt Tiêu Dương lộ rõ mồn một từ khi nắm lấy thanh kiếm. Kiếm ý dồn lên, tràn ngập khắp nơi, kiếm ý hình thành một làn sóng cuồn cuồn, mũi nhọn chỉ thẳng vào người Mục Thừa.
Một kiếm phá không!
Giáng lâm!
Vùi
Trong chớp mắt, như một con rắn lao ra rất khẽ khàng.
Một đường kiếm xẹt qua.
- Không ích gì đâu! Không ích gì đâu!
Mục Thừa càng cười lớn hơn.
Chỉ chốc lát...
Rắc!
Một tiếng nứt vang lên.
Mắt Mục Thừa mở to hết cỡ, y châm chậm cúi đầu, ở ngực y, phụ ảnh Hóa Tượng đang dần nứt ra...
Âm ầm ầm!
Vô số tiếng nổ vang lên, phụ ảnh Hóa Tượng lập tức nứt ra rồi nổ tung.
Gần như cùng một lúc, cơ thể Mục Thừa không cử động nổi nữa.
Một luồng kiếm giờ đã kề cận đến yết hầu y, âm thanh lạnh lùng cũng vang lên.
- Tao muốn biết, mày muốn có cơ hội nữa không?
Bạn cần đăng nhập để bình luận