Hộ Hoa trạng Nguyên Tại Hiện Đại

Chương 211: Đối chọi gay gắt!

Chương 211: Đối chọi gay gắt!Chương 211: Đối chọi gay gắt!
Bạch Khanh Thành thở sâu một hơi, đôi mắt đẹp lạnh lùng nhìn thẳng phía trước. Một lúc sau, cô thu tâm mắt lại, nhìn di động trong tay, nắm tay thật chặt, cô muốn phát một tin tức bảo Tiêu Dương phải cẩn thận. Thế nhưng cô lại sợ tên này quên chọn chế độ yên lặng, cô làm vậy sẽ làm lộ hành tung của hắn...
Thả dây dài, câu cá lớn.
Nội tâm của Bạch Khanh Thành quấn quít. Một mặt, cô rõ ràng lựa chọn của Tiêu Dương là cách làm rất chính xác, thế nhưng, mặc khác, vừa nghĩ tới Tiêu Dương sắp rơi vào tình trạng nguy hiểm, Bạch Khanh Thành có hơi bận tâm và lo lắng.
Trâm ngâm một lúc.
Bạch Khanh Thành cầm bộ đàm bên cạnh lên rồi trầm giọng phân phó.
- Các đơn vị chú ý, một khi phát hiện xe hàng cở lớn có bảng số là **. *****, lập tức cho qua! Nghe rõi
Sau khi lập lại mấy lần, ánh mắt của Bạch Khanh Thành từ từ dời qua cao ốc của tập đoàn Hắc Sơn đang cao cao đứng vững ở xa. Cô lầm bầm nhỏ:
- Nhất định phải cẩn thận!
Một lúc sau, Bạch Khanh Thành cầm điện thoại lên một lần nữa, gọi một cuộc điện thoại:
- Tổng đội Uông!
Trong công việc, Bạch Khanh Thành chưa bao giờ kêu Uông Hùng Dương là dượng.
- Nha đầu, có tin tức gì?
Lúc này Uông Hùng Dương đang ở trong phòng làm việc, ông mỉm cười mở miệng hỏi.
- Tiêu Dương đã thuận lợi lẻn vào tập đoàn Hắc Sơn, hơn nữa còn truyên về tin tức là tập đoàn Hắc Sơn có một lô hàng lớn chuẩn bị chuyển ra ngoài, có lẽ nó chính là con mồi mà chúng ta muốn!
Nghe vậy, sắc mặt Uông Hùng Dương lập tức trở nên nghiêm trọng, từ từ nói:
- Theo ý con là... Nửa đường chặn lại nhóm hàng này?
- Không, thả dây dài câu cá lớn!
Bạch Khanh Thành lập tức nói ra ý định của Tiêu Dương.
Sau khi biết tình huống, Uống Hùng Dương trầm ngâm một lúc rồi quả quyết nói:
- Khanh Thành, vụ án này giao cho con toàn quyền xử lý! Nhớ rõ, chuyện này rất quan trọng, nhất định phải cẩn thận. Còn nữa, phải đảm bảo an toàn cho Tiêu Dương.
Nhận được mệnh lệnh này từ Uông Hùng Dương, Bạch Khanh Thành cũng dễ dàng hơn không ít, lập tức gật đầu nói:
- Đã rõi
- Tôi không đồng ý cách làm của tổng đội Uông!
Uông Hùng Dương vừa mới tắt điện thoại, cửa phòng làm việc đột nhiên bị mở raI
Một gã đàn ông có thân thể to lớn, mặt chữ quốc, hai hàng lông mày sắc nhọn như kiếm, trong con ngươi sắc bén lộ ra vài phần ngạo khí, trên người mặt đồng phục cảnh sát hình sự, vừa tháo mũ cảnh sát vừa đi nhanh tới phía trước. Mắt nhìn Uông Hùng Dương, y nói ra từng chữ mội: - Nếu như tôi không nghe lâm thì chuyện liên quan tới vụ án độc phẩm của tập đoàn Hắc Sơn đã có tiến triển mới!
Nghe vậy, Uông Hùng Dương hơi nhíu mày lại, ngước mắt nhìn tên này. Một lúc sau, ông lạnh nhạt mở miệng nói:
- Đồng chí Diêm Viễn Trung, nghe trộm mệnh lệnh của cấp trên là vi phạm kỷ luật!
Dường như giữa hai người có một tâng quan hệ hơi kỳ lại
Diêm Viễn Trung! Trước mắt là đại đội phó cảnh sát hình sự khu Dương Phổ của Minh Châu, y thay thế vị trí của Dương Nham Điền! Có điều, Diêm Viễn Trung không phải từ phía dưới cân nhắc lên mà trực tiếp do hệ thống cảnh sát hình sự ở thủ đô điều xuống. Việc y tới là một uy hiếp rất lớn với vị trí của Uông Hùng Dương!
Mặc dù Diêm Viễn Trung là một phó tổng đội, thế nhưng, ỷ vào gia thế không tâm thường của mình, cho nên ngay từ khi tới cục cảnh sát, y chưa từng xem Uông Hùng Dương là cấp trên của mình.
Diêm Viễn Trung cười lạnh một tiếng rồi trầm giọng nói:
- Tất cả mọi người đều biết là vụ án của tập đoàn Hắc Sơn có liên ụy rất lớn, nếu như có thể sớm ngày phá án, như vậy sẽ đưa tới chấn động không thua kém gì một quả bom nguyên tủ bùng nổ ở Minh Châu! Tổng đội Uông, bây giờ ông biết chặn lại xe của tập đoàn Hắc Sơn có thể tìm được chứng cớ buôn bán ma túy, ông lại lựa chọn cho đi. Nếu có gì sơ xuất, để ma túy chạy thoát trước mắt mình, phần trách nhiệm này ai sẽ gánh vác?
Sắc mặt Uông Hùng Dương rất u ám, từ từ nói:
- Tôi đã ra lệnh, vụ án này sẽ giao cho Bạch Khanh Thành toàn quyên phụ trách!
- Trò cười! Đường đường là đại đội cảnh sát hình sự lại để cho một cô gái phụ trách vụ án quan trọng tới vậy!
Diêm Viễn Trung tỏ vẻ mình đã biết rõ trong lòng, y lạnh lùng nhìn Uông Hùng Dương rồi nói:
- Theo tôi thấy, rõ ràng là ông muốn người thân của mình chiếm hết công lao mới đúng!
- Nói bậy nói bại
Uông Hùng Dương tức giận quát một tiếng, trâm giọng nói:
- Họ Uông tôi làm việc chưa bao giờ có tình riêng bên trong! Ngay từ đầu, vụ án này do Bạch Khanh Thành theo, giao cho cô ấy phụ trách có gì không ổn?
- Nói tóm lại! Tôi cảm thấy phải chặn chiếc xe chứa ma túy của tập đoàn Hắc Sơn lại! Thông qua hành động này nhất định có thể tại chỗ có được chứng cứ tập đoàn Hắc Sơn buôn bán ma túy. Tìm hiểu nguồn gốc, chúng ta sẽ tìm được tất cả ổ độc của tập đoàn Hắc Sơn!
- Không cho phép!
Uông Hùng Dương không chút né tránh, lớn giọng quát lên:
- Bây giờ đội viên của đội cảnh sát hình sự chúng ta đã để mắt tới chiếc xe đó, chỉ cần không kinh động tới tập đoàn Hắc Sơn, tuyệt đối có thể tìm được ổ chế độc của tập đoàn Hắc Sơn mà không cần tốn sức! Ngược lại, nếu hành động thiếu suy nghĩ, một khi rút dây động rừng, nói không chừng nhân viên gián điệp của chúng ta sẽ gặp nguy hiểm tính mạng, thậm chí sẽ làm hỏng hoàn toàn manh mối này!
Uông Hùng Dương rất rõ ràng, nếu tập đoàn Hắc Sơn lựa chọn chuyển ma túy ra vào lúc này, nhất định họ đã chuẩn bị xong việc bị cảnh sát chặn lại! - Huống chị, tin tức này tới quá đột ngột, chúng ta không có khả năng bố trí phương án ngăn cản!
- Phải cản!
Diêm Viễn Trung nhướng mày nói!
- Không cho cản!
Uông Hùng Dương quả quyết bác bỏ!
Hai người nhìn nhau, không hề che giấu bất mãn trong lòng!
- Hừi
Sau khi hừ lạnh một tiếng, Diêm Viễn Trung lập tức xoay người đi ra ngoài.
- Đồng chí Diêm Viễn Trung!
Khi cửa mở ra, giọng của Uông Hùng Dương vang lên một lần nữa, trầm giọng nói:
- Anh cũng biết tâm quan trọng của vụ án này rồi đó! Tôi không hi vọng anh nóng lòng lập công mà có bất cứ cử động nào! Nếu không, tôi sẽ truy cứu toàn bộ trách nhiệm!
Bóng người của Diêm Viễn Trung hơi run lên, một lúc sau, y đóng phanh cửa rồi đi ra ngoài!
Nhìn về hướng cửa, Uông Hùng Dương hơi nhíu mày, một lúc lâu sau, y nói:
- Bàn tay của Diêm gia đã bắt đầu vươn tới Minh Châu ư?
Âm!
Diêm Viễn Trung hung hãn đóng lại cửa phòng của mình.
Mắt y đầy lửa giận!
- Chỉ là một tổng đội cảnh sát hình sự ở khu Dương Phổ lại dám bác bỏ quyết định của ông mày!
Diêm Viễn Trung tức không kiềm được, đập bàn một cái. Ở thủ đô, mặc dù chức vụ của y không cao, thế nhưng, bởi vì có thân phận hiển hách cho nên y là kẻ muốn gió được gió! Vốn tưởng rằng lân này mình xuống Minh Châu, dù là chỉ làm đội phó, thế nhưng trên thực tế, tổng đội trưởng ở nơi này sẽ nghe theo lời mình răm rắp!
Không ngờ lại đụng phải một tên không có mắt!
- Mi là cái thứ gì chứ!
Trong mắt Diêm Viễn Trung đầy vẻ khinh thường, vô cùng tức giận, trong mắt đầy vẻ không yên, một lúc sau, y hừ lạnh một tiếng:
- Còn dám nói muốn truy cứu trách nhiệm với ông mày?
Diêm Viễn Trung nắm chặt quả đấm, sắc mặt vô cùng âm trầm, nói:
- Tôi muốn nhìn một chút, chờ khi tôi phá xong vụ án bán ma túy của tập đoàn Hắc Sơn, lão sẽ truy cứu trách nhiệm của tôi như thế nào? Hay là, tôi sẽ đạp lão để lên lên!
Diêm Viễn Trung biết rất rõ hậu quả khi vụ án này được công khail
Tập đoàn Hắc Sơn có địa vị hết sức quan trọng ở Minh Châu, họ chưa bao giờ có tin tức xấu, một khi vụ án này được phơi bày, cả nước sẽ chấn động!
Đối với mình, đây là một cơ hội!
- Nếu như có thể nắm được cơ hội này, địa vị của mình ở gia tộc sẽ nước lên thuyền lên!
Diêm Viễn Trung nheo mắt lại. Trâm ngâm một lát, y lập tức cầm điện thoại bàn lên, sau khi bấm số, y lập tức trâm giọng nói:
- Đại đội ba nghe lệnh, hiện tại lập tức phong tỏa toàn bộ tuyến đường xung quanh tập đoàn Hắc Sơn, một khi phát hiện xe hàng loại lớn có bảng số xe **. *****, lập tức chặn lại!
- Xin lỗi, tổng đội có lệnh, liên quan tới vụ án của tập đoàn Hắc Sơn, chỉ nghe lệnh của Bạch đội trưởng.
Đầu dây bên kia truyền tới một giọng nói!
- Đáng chết! Thấy rõ số điện thoại của ai không? Tôi là Diêm Phó tổng đội!
Diêm Viễn Trung kêm lên như sấm!
- Xin lỗi, đây là mệnh lệnh của tổng đội trưởng!
Đầu điện thoại bên kia truyền tới âm thanh...
- Khốn kiếp!
Diêm Viễn Trung hung hãn cúp điện thoại, tức giận mắng một tiếng, mắt y đầy lửa giận liếc nhìn vị trí phòng làm việc của Uông Hùng Dương. Ngực nhấp nhô mấy cái, ánh sáng lạnh lóe qua đôi mắt y!
- Hừ! Lão thất phu, nếu lão cho là làm thế này có thể ngăn cản được tôi, lão quá coi thường lực lượng của Diêm gia rồi đói
Diêm Viễn Trung cười lạnh lấy di động ra, nói:
- Đóng băng quyên lợi ở sở cảnh sát của tôi? Để tôi xem thử coi lão có thể đóng băng quyền lực điều động quân đội địa phương của ông mày không!
Diêm Viễn Trung nhanh chóng bấm số...
Bên trong phòng làm việc sang trọng của tập đoàn Hắc Sơn.
Trịnh thu dựa lưng vào ghế mềm, cười híp mắt nhìn về phía hai người đang hơi câu nệ phía trước. Một lúc sau, cười khẽ khoát tay, y nói:
- Không cần khẩn trương, mời ngôi.
Cẩu Dương Đức vội vàng khoát tay, cười xòa nói:
- Không không... Không cần!
Dù chỉ mới đứng trong phòng làm việc này có một lúc, lưng của Cẩu Dương Đức đã ướt đẫm! Đứng trước mặt vị chủ tịch trẻ tuổi của tập đoàn Hắc Sơn, Cẩu Dương Đức cảm thấy mình đang phải gánh một áp lực lớn như núi. Y cảm thấy mình sắp không thở nổi.
Không dám mắt đối mắt nhìn Trịnh Thu, dường như người đối diện này có thể từ trong mắt y nhìn rõ hết thảy.
- Anh tên gì?
Trịnh Thu mở miệng, ngón tay gõ nhẹ mặt bàn.
- Báo cáo Trịnh tổng, kẻ hèn... tên là Cẩu Dương Đức.
Trịnh Thu ngẩn một hồi, gương mặt chợt lộ vẻ cười mỉm, nói:
- Cho tôi xem đơn đặt hàng của em trai tôi.
Cẩu Dương Đức lập tức lấy đơn đặt hàng và hóa đơn cẩn thận từng li từng tí đặt lên bàn, Trịnh Thu đảo mắt qua, đột nhiên...
Âm! Trịnh Thu đập bàn một cái, ánh mắt mang theo vài phần tàn khốc, nhìn chằm chằm vào Cẩu Dương Đức, nói:
- Đơn đặt hàng là giải
Nghe vậy, mặt Cẩu Dương Đức lập tức thay đổi, cả người không tự chủ run lên, đồng thời tâm thần cũng chấn động một cái. Y vội vàng nói:
- Không... Không thể nào, tôi... Tôi lừa ai chứ đâu dám lừa Trịnh tổng!
Trịnh Thu nhìn chằm chằm khuôn mặt đã sợ hãi tới mức tái nhợt của Cẩu Dương Đức, một lúc sau, y từ từ mở miệng nói:
- Bút tích của đơn hàng không phải do em trai tôi viết.
Cẩu Dương Đức vội nói:
- Đây là do Trịnh Nhị thiếu gia đọc, tôi viết!
Cẩu Dương Đức đang run rẩy cả người móc ra một tấm danh thiếp từ trong ngực rồi trình lên, nói:
- Đây... Đây là danh thiếp Nhị thiếu gia đưa cho tôi.
Trịnh Thu nhận lấy danh thiếp, cẩn thận nhìn một lúc, y chắc chắn đây đúng là tấm danh thiếp có một không hai của Trịnh Quyền. Một lúc sau, y đột nhiên mỉm cười nhìn Cẩu Dương Đức, phẩy tay, nói:
- Ông chủ Cẩu, chỉ đùa một chút thôi, đừng coi là thật.
Quả thật là ngay từ đầu, Trịnh Thu có hơi nghi ngờ vụ giao dịch này. Có điều, sau khi thấy danh thiếp, nghi ngờ đã giảm hơn nửa.
Cẩu Dương thầm thở dài một hơi, lúc này, cả người y đã ướt đẫm mồ hôi.
Trịnh Thu không nhìn hóa đơn nữa, mỉm cười với Cẩu Dương Đức, nói:
- Vụ giao dịch giữa quý tiệm và tập đoàn Hắc Sơn bọn ta, ngoại trừ hai vị ra, có ai biết nữa không?
Cẩu Dương Đức hơi ngẩn người, có điều y vẫn thành thật trả lời:
- Tôi không tuyên truyền ra ngoài, chỉ có nhân viên phụ trách việc chuyên chở biết được.
- Rất tốt.
Trịnh Thu liếc mắt nhìn hóa đơn, từ từ đứng lên, ánh mắt lộ vẻ cười nhìn Cẩu Dương Đức, nói:
- Ông chủ Cẩu, theo tôi biết thì giá cả của ghế bằng gỗ Hoa Lê trên thị trường rẻ hơn hai lần so với giá mà anh viết.
Sắc mặt của Cẩu Dương Đức lập tức thay đổi, vội cười xòa rồi nói:
- Chuyện giá cả có thể thương lượng lại.
- Tôi hiểu rồi.
Trịnh Thu cười híp mắt nói:
- Gặp phải khách hàng lớn như tập đoàn Hắc Sơn bọn tôi, sao có thể không hung hăng làm thịt một lần!
- Không...
Cẩu Dương Đức cảm thấy mình đã rơi vào hầm băng, cảm giác lạnh lẽo từ từ dâng lên trong lòng y.
- Đừng khẩn trương, không sao cả.
Trịnh Thu cười khẽ, y nói với Cẩu Dương Đức: - Tập đoàn Hắc Sơn bọn tôi tài đại khí thô, không thiếu chút tiền lẻ này...
Cẩu Dương Đức đã hơi buông lỏng, đồng thời, cảm giác vui vẻ lập tức tràn lan trong lòng y. Lúc này, bên tai lại truyền tới câu nói tiếp theo của Trịnh Thu...
- Khoản tiền này... Tôi sẽ đốt gấp đôi cho anhI
Bạn cần đăng nhập để bình luận