Hộ Hoa trạng Nguyên Tại Hiện Đại

Chương 1188: Trận chiến cuối cùng

Chương 1188: Trận chiến cuối cùngChương 1188: Trận chiến cuối cùng
Mọi người không khỏi chấn động.
Rốt cuộc cũng bắt đầu rồi.
Đây có lẽ là trận đánh cuối cùng của quái tài Tiêu Dương.
Hắn sẽ dốc hết toàn lực, sẽ không để bản thân phải tiếc nuối điều gì.
Bát Cửu Tuyết Huyền Quan nhất định sẽ bức Tiêu Dương bộc lộ sức mạnh cường đại nhất của mình. Đám cường giả của Tuyết Thần nhất mạch đều có cảm giác chờ mong. Thậm chí ánh mắt bọn họ nhìn Tiêu Dương cũng không mang theo quá nhiều địch ý. Trên thực tế, Tiêu Dương cũng không làm ra bất cứ chuyện gì thương tổn đến Tuyết Thần nhất mạch. Trận chiến lúc trước, Tiêu Dương cũng chỉ đánh tan các Thần Minh lão tổ, cũng không ảnh hưởng đến tính mạng của họ. Nếu như tìm người hận Tiêu Dương nhất trong số các Thần Minh lão tổ, có lẽ sẽ là Tuyết Trăn.
Nguyên nhân tất nhiên là do hắn đã phá hủy hoa Hồn Ảnh của y.
Một khắc Tiêu Dương tiến vào trong Bát Cửu Tuyết Huyền Quan, liền cảm nhận được sức mạnh phô thiên cái địa ép xuống, giống như muốn trong thời gian ngắn nhất ép hắn thành nước. Nhưng trình độ uy áp này đối với người luyện Xi Vưu luyện thể như Tiêu Dương thì không tính là gì. Thiên Hoàng thần kiếm trong tay Tiêu Dương không biết thu hồi từ lúc nào, tay không tấc sắt như lưu tinh vọt lên. Trong khoảnh khắc, sương mù vô tận nương theo uy áp trong thiên địa hóa thành đủ loại oanh kích xông thẳng đến Tiêu Dương.
Từ trên lao xuống dưới như chim ưng vồ mồi.
Dùng sương mù che lấp, ác thú trong rừng sẽ công kích, từ bốn phương tám hướng gào thét mà đến, dường như muốn nhanh chóng cắn nuốt Tiêu Dương.
Đợt sóng công kích đầu tiên mang theo ảo ảnh, mê âm cùng với đủ loại công kích cường thế đánh sâu vào.
Công kích khó lòng phòng bị vô số kể bao trùm Tiêu Dương.
Các loại thanh âm đồng thời vang vọng bên tai Tiêu Dương. Thanh âm mang theo hiệu quả huyễn âm, mê hoặc tinh thân con người.
Từ sau đâm tới như linh xà xuất động.
Nhưng quái tài Tiêu Dương cũng không phải chỉ có cái danh không.
Có khi bay thẳng như hùng sư đuổi thỏ.
Bát Cửu Tuyết Huyền Quan.
Bốn phương tám hướng, ảo ảnh mê tung.
Từ dưới đâm lên như xuyên sơn mãnh giáp.
CHÍU... U... U!! Rống! Oa! PHỐC!
Quyền ảnh rung trời, dùng tư thái lôi đình oanh kích chim ưng trên đỉnh đầu nát bấy. Tức khắc, thân ảnh một Thần Minh lão tổ văng ra từ sương mù, phun ra một ngụm máu tươi. Một quyền này của Tiêu Dương dùng sức không nhẹ. Lần này xông vào, thế cục ác liệt khiến Tiêu Dương không thể bận tâm quá nhiều. Hắn chỉ biết tận lực dùng tốc độ nhanh nhất ngăn cản oanh kích của đám Thần Minh lão tổ mà thôi.
Cửa nhỏ thứ nhất của Bát Cửu Tuyết Huyên Quan, rừng sương mù.
Cho dù Tiêu Dương chỉ mới bước vào Bát Cửu Tuyết Huyền Quan, nhưng hắn đã sớm tập trung mục tiêu vào Tuyết Phi Tấn và Tuyết Phi Vi. Chỉ có đánh bại hai ngọn núi lớn này, hắn mới có cơ hội đến gần Tuyết Kiều.
Danh bất hư truyền.
Quyền cước tách nhập.
"Mê vụ chỉ sâm' bị phá trong thời gian ngắn, sương mù trải rộng ngàn thước tiêu tan.
Bịch.
Ngây người.
Hùng sư vỡ ra, linh xà phá hủy, giáp dày vỡ vụn.
- Chỉ sợ trăm năm qua, đây là người đầu tiên làm được.
Âm ầm ầm.
Rất tôn quý.
Bốn phương tám hướng truyền đến thanh âm sợ hãi. Lúc này, Tiêu Nhu Y ôm tiểu thần long đến bên cạnh Tương Thần lão nhân và Đan Thần lão nhân. Cả hai lão đều cảm nhận được hơi thở thần bí trên người đứa trẻ mới sinh.
- Quái tài Tiêu Dương rốt cuộc có bao nhiêu tiêm lực?
Làn sóng công kích đầu tiên đã bị Tiêu Dương dùng xu thế sét đánh không kịp bưng tai đánh tan.
Một khắc Tiêu Dương bước vào Bát Cửu Tuyết Huyền Quan, không ít người đều nghĩ đến một vấn đề. Quái tài Tiêu Dương sẽ dùng thời gian bao lâu để phá được cửa nhỏ thứ nhất của Bát Cửu Tuyết Huyền Quan. Nhưng còn chưa kịp đưa ra kết luận, bên tai đã truyền đến tiếng nổ. Sương mù trong khoảnh khắc tiêu tan.
Cả quá trình chỉ cần ba giây là xong.
- Ba giây phá sương mù.
Tiêu Dương đã bước vào cửa thứ hai Bát Cửu Tuyết Huyền Quan.
- Ba giây? Chỉ cần ba giây mà thôi.
Khiếp sợ.
Tất cả mọi người xung quanh đều không khỏi kinh hô hẳn lên.
Cả hai người đều nghi hoặc nhìn nhau. Bọn họ đã cảm nhận được hơi thở tôn quý trên người một đứa bé mới sinh.
Điều này quả thật trước nay chưa từng có.
- Đứa trẻ mới sinh này...
Đan Thần lão nhân không nhịn được lên tiếng hỏi.
- Con cũng không biết thân phận của nó.
Tiêu Nhu Y lo lắng nhìn Tiêu Dương đang ở bên trong Bát Cửu Tuyết Huyền Quan:
- Khi con gặp Tiêu Dương, nó đã ở bên cạnh Tiêu Dương rồi. Nếu không xảy ra chuyện hôm nay, nó cũng không chịu rời Tiêu Dương nửa bước.
Hai lão càng thêm nghi hoặc.
Tương Thần lão nhân theo bản năng muốn bắt mạch của tiểu thần long. Nhưng một luồng sức mạnh phản chấn trực tiếp hất tay Tương Thần lão nhân ra.
- Trừ phi Linh Cưu tiên sinh đích thân xuất hiện. Nếu không, Tiêu Dương chết là không thể nghi ngờ. Nhưng Linh Cưu tiên sinh đã thông qua tiên hạc đưa tin, nói rõ ông ấy sẽ không đến đây.
- Chẳng lẽ không còn cách nào cứu Tiêu Dương sao?
Nghe xong, sắc mặt Tiêu Nhu Y không khỏi tái nhợt vài phần:
Tương Thần lão nhân lãnh đạm lên tiếng.
- Quan trọng là, từ khi Bát Cửu Tuyết Huyền Quan xuất hiện đến nay, trong thiên hạ không ai phá được trận này.
- Bát Cửu Tuyết Huyền Quan tổng cộng có bảy mươi hai cửa, thiên biến vạn hóa. Cửa sau khó hơn cửa trước không chỉ trăm ngàn lần. Tiêu Dương có thể dễ dàng phá được cửa "Mê vụ chỉ sâm", mặc dù nói rõ thực lực bản thân hắn cường hãn, hiểu biết thấu đáo đối với trận pháp, nhưng đáng tiếc, muốn vượt qua được Bát Cửu Tuyết Huyền Quan, tỷ lệ có thể nói là bằng 0. Chẳng lẽ con không thấy, trấn thủ cửa lớn thứ sáu và thứ bảy đều là hai đại kim tiên linh thân sao? Thực lực của hai người này hoàn toàn không thua kém Xích Lạc Nhai. Mà Tiêu Dương thì lại không có lực hoàn thủ dưới thủ đoạn của Xích Lạc Nhai.
Tiêu Nhu Y không khỏi gấp giọng:
- Người cảm thấy Tiêu Dương có mấy phần thành công xông qua cửa ải thứ nhất này?
- Mấy phần thành công?
Tương Thần lão nhân ngẩn ra, sau đó cười khổ:
- Nha đầu, con cũng quá lạc quan rồi. Trên thực tế, con hãy hỏi hắn có bao nhiêu cơ hội trong tình huống không thể xông qua Bát Cửu Tuyết Huyền Quan, bảo toàn được tính mạng?
Tiêu Nhu Y giật mình:
- Uy lực của Bát Cửu Tuyết Huyền Quan lớn đến thế sao? Ngay cả Tiêu Dương cũng không dễ dàng phá được một cửa?
- Đây chỉ là một cửa nhỏ mà thôi.
Đan Thần lão nhân lên tiếng:
- Tương Thần gia gia, đừng để ý chuyện đứa bé nữa.
Tiểu thần long không thèm để ý đến ánh mắt của Tương Thần lão nhân, ánh mắt của nó một khắc cũng không rời Tiêu Dương.
Tương Thần lão nhân nhìn chằm chằm tiểu thần long, quan sát ngũ quan, trong lòng tính toán thật nhanh. Một lát sau trán liền cau lại. Ông một chút cũng không nhìn thấu đứa trẻ mới sinh này. Với năng lực của Tương Thần lão nhân, đây là chuyện vô cùng quỷ dị.
Trong cơ thể một đứa trẻ mới sinh, tại sao lại dung nạp được năng lượng hùng hậu như vậy?
Phải biết rằng, Tương Thần lão nhân cũng là kim tiên linh thân.
Ánh mắt rúng động.
Đan Thần lão nhân lắc đầu:
- Đáng tiếc cho một thiên tài. Nếu vừa rồi hắn lựa chọn rời đi, có thể duy trì được tính mạng.
- Nếu vừa rồi rời đi, anh ấy sẽ không phải là Tiêu Dương.
Tiêu Nhu Y lẩm bẩm, ánh mắt nhìn Tiêu Dương bên trong Bát Cửu Tuyết Huyền Quan, nhẹ cắn môi: - Không được, nhất định phải có biện pháp cứu Tiêu Dương.
Tiêu Nhu Y không muốn sinh cơ cuối cùng của Tiêu Dương lại đặt trên người Linh Cưu tiên sinh đang không biết ở chỗ nào, trong lòng suy nghĩ đối sách. Một lát sau, tâm mắt của cô đột nhiên dừng lại trên cánh cửa Băng Tuyết vương thất.
- Nếu như Tuyết Kiều có thể bước ra...
Tiêu Nhu Y suy nghĩ:
- Có lẽ sẽ có cơ hội chuyển biến.
Nhưng làm thế nào mới có thể khiến Tuyết Kiêu bước ra?
Cái này hơi bị khó.
Bịch bịch bịch.
Tiêu Dương đã xông qua cửa nhỏ thứ sáu trong cửa lớn thứ nhất. Mỗi một cửa đều có ảo giác. Con đường chỉ có ngàn thước, nhưng Tiêu Dương lại cảm thấy như leo núi lội sông, xuyên qua mây mù. Uy lực của Bát Cửu Tuyết Huyền Quan biến hóa thất thường, khiến người khác khó lòng phòng bị. Cho dù thần thức Tiêu Dương trải rộng cả người, nhưng vẫn bị không ít công kích từ chỗ tối. Tuy nhiên, ưu thế cơ thể cường đại đã triển lộ rất nhiều.
Thân hình có thể so với thần binh phòng ngự ngăn cản vô số công kích.
Lao nhanh về phía trước.
Thế như chẻ tre.
Thoáng một cái đã vọt đến cửa lớn thứ nhất do Tuyết Phương trấn giữ.
Tiêu Dương cảm giác áp lực tăng lên rất nhiều. Khí thế của một cửa này so với tám cửa nhỏ kia mạnh hơn gấp mười lần. Lúc này Tiêu Dương như đang ở trong một thế giới băng tuyết với sát khí nông đậm. Gió lạnh nhấc lên chẳng khác nào đao cắt vào khuôn mặt Tiêu Dương.
Vù.
Tiêu Dương rất nhanh lui về phía sau.
Nhưng mỗi bước cứ như rơi vào địa ngục. Công kích đằng sau lại phủ xuống. Tiêu Dương giống như bị công kích cả hai đầu. Cuồng phong đột nhiên xuất hiện, mưa to rơi xuống.
Khắp nơi tràn ngập sát khí.
Tiêu Dương giật mình, rốt cuộc đã cảm nhận được uy áp do Bát Cửu Tuyết Huyền Quan mang đến.
Cơ hồ đã đoán được trình độ thảm thiết phía sau.
Trận chiến này chỉ có thể đi tới, không thể lui vê phía sau.
Nếu đã lựa chọn xông lên, vậy thì chỉ có thể mạnh mẽ chiến đấu.
Một "bữa tiệc" vô cùng thịnh soạn.
Trận chiến cuối cùng của quái tài Tiêu Dương.
Rất nhiều ánh mắt tập trung lại. Không muốn bỏ qua bất cứ chỉ tiết nào. Bởi vì một khắc hắn phá cửa nhỏ thứ nhất trong vòng ba giây, tốc độ xông lên của hắn đã không ngừng đổi mới ghi chép về lịch sử những người xông qua Bát Cửu Tuyết Huyền Quan.
Cho đến khi Tiêu Dương bị chặn lại ở cửa lớn thứ nhất, mọi người mới thở dài một hơi.
- Người này thật sự rất nghịch thiên. - Nếu nơi này không thể ngăn được cước bộ của hắn, vậy thì không cần phải nói rồi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận