Hộ Hoa trạng Nguyên Tại Hiện Đại

Chương 734: Mãnh hổ xuất hiện, xung đột dấy lên!

Chương 734: Mãnh hổ xuất hiện, xung đột dấy lên!Chương 734: Mãnh hổ xuất hiện, xung đột dấy lên!
Vận khí điều tức, kinh mạch khô hạn lập tức như có từng dòng suối mát ùa vào, dần dần tưới khắp các kinh mạch đã khô cạn. Một cảm giác thoải mái lập tức bao trùm tâm hồn.
Thân thể thoải mái giống như cây khô gặp xuân.
Thực lực của hắn đang nhanh chóng quay trở vê.
- Đúng là một tên yêu nghiệt!
Tiểu Cửu không nhịn được thở dài một tiếng, ánh mắt nhìn về phía xa, hai bóng người vẫn được bao phủ trong màn sương mù, lẩm bẩm.
- Thực lực của Ngũ ca và Thất ca cũng hồi phục tương đối rồi, mình cũng phải nắm bắt thời gian mới được.
Tiểu Cửu khoanh chân ngồi xuống. Thế giới bức tranh "Thượng cổ hồng hoang" có hiệu quả hơn rất nhiều đối với việc khôi phục thực lực của ông.
Hóa Tượng ba trăm hai mươi tám biến.
Sinh cơ khổng lồ từ bên trong tràn ra.
Lúc này trong quả cầu khổng lồ do linh khí tụ tập lại chính là mãnh thú thượng cổ "Hống”" đang bị trọng thương hồi phục. Là mãnh thú thượng cổ đầu tiên sinh ra trong thế giới "Thượng cổ hồng hoang”, ý nghĩa tồn tại của "Thỏ tinh" rất quan trọng đối với Tiêu Dương, cực kỳ quan trọng.
Thân thể Tiêu Dương phóng về phía trước. Chỉ trong chốc lát, thân thể hắn dừng lại, tâm mắt nhìn chằm chăm phía trước.
Tiêu Dương nói nhỏ.
Mắt mở ra như có tia chớp lượn lờ.
Dường như cảm giác được một trận đại chiến đã xảy ra ở đây.
Tối nay, Tiêu Dương giống như đang ngồi trên chiếc xe gào thét vượt qua núi, một hơi đột phá ba trăm biến. Loại trải nghiệm này khiến huyết dịch Tiêu Dương luôn trong trạng thái sôi trào. Khoảng chừng nửa tiếng sau, Tiêu Dương mới dần dần bình tĩnh lại, nội khí dồi dào giống như thủy triều gào thét đi tẩy rửa khắp kinh mạch toàn thân.
Nhất là "Thỏ tinh" đã xả thân không sợ chết đi theo mình, cùng tử chiến với Trường Đào Tôn Tọa.
Tiếng xương cốt toàn thân kêu rắc rắc...
Cảm giác cường đại lan tràn trong lòng Tiêu Dương.
- Thỏ tinh...
Mấy Thiên Hoàng vệ kiểm tra hiện trường trận đấu, cảm nhận được khí tức phá hoại kinh khủng, sắc mặt lần lượt thay đổi, lập tức nhìn nhau rồi xoay người rời đi.
Linh khí dày đặc ngưng tụ lại, như một quả cầu khổng lồ.
- Mau thông báo, có cường giả vượt khỏi dự đoán xuất hiện.
Mưa bên ngoài gào rít, trên đỉnh núi, lúc này có mấy bóng người đang vù vù lao ra.
Là Thiên Hoàng vệ của Đảo Quốc!
- Gặp... gặp ma rồi? Giọng nói đột nhiên dừng lại, đồng tử co giật, nhìn chằm chằm phía trước, vừa nãy... Có một con hổ lớn vừa đi ngang qua xe gã, để lại tàn ảnh sau lưng, rồi biến mất trong bàn mưa. Gã còn mơ hồ nhìn thấy, trên lưng hổ, có bóng người.
Vùi
Vì mưa quá to, liên tục bị kẹt xe, tài xế sốt ruột bóp còi pin pin, oa oa mắng.
Lam Hân Linh sợ hãi than.
Dưới làn mưa to rơi xuống, đèn đuốc trong thành phố Nagoya tỏa ra màu sáng ngọc, một chiếc Mercedes-Benz chạy trên đường, bóng người qua lại rất ít vì trời mưa to.
- Hì hì, nó kêu rồi, chị Bạch, có phải nó thừa nhận cách gọi này không, Đại miêu, Đại miêu đáng yêu thật.
Hổ nhịn!
Bốn chân con hổ uy mãnh dưới thân hai cô gái lập tức lảo đảo, không cam lòng. Mình đường đường là vua trong rừng, sao lại biến thành "con mèo lớn" vậy, thế là nó gầm nhẹ một tiếng bày tỏ sự bất mãn của bản thân. Nhưng nó không dám lỗ mãng, cô gái trên người là chủ nhân.
- Khốn kiếp...
Con hổ lớn chở hai cô gái chạy thẳng về phía khách sạn bảy tầng.
Trên lưng hổ, hai cô gái lúc đầu còn hơi e ngại, cầm chặt lấy lông hổ, nhưng càng về sau càng hưng phấn. Ngồi trên lưng hổ, ngoại trừ chuyện nó chạy rất nhanh, dường như có một tâng sức mạnh vô hình bao lấy hai cô gái. Mưa to như trút, cuông phong càn quét trong đêm, nhưng không hề có một giọt mưa một ngọn gió nào rơi lên người hai cô.
- Đây là một con mèo lớn thần kỳ!
Môi run run.
Lập tức khiến không ít người vừa kinh ngạc lẫn sợ hãi, nhưng vì lòng hiếu kỳ vẫn muốn được nhìn thấy một lần.
Trong thành phố náo nhiệt lại xuất hiện một con hổ chạy cực nhanh.
Không chỉ có mình tài xế này, rất nhanh, tin này đã mọc cánh truyền đi khắp nơi.
Lam Hân Linh càng lúc càng thích "đại miêu" này rồi.
Trong lòng Bạch Khanh Thành cũng rất thích, đặc biệt là sau khi nhận được tin Tiêu Dương đã an toàn rút lui, hai cô gái liền trút được lo lắng trong lòng, nhẹ nhàng vuốt ve bộ lông hổ."Đại miêu" thông linh thế này, ai mà không thích cho được.
- Đừng có sờ chỗ đó, đó là chỗ mẫn cảm của hổ.
Trong lòng con hổ gào rít, bên tai không ngừng truyền đến tiếng ríu rít bình luận của hai cô gái. Người này nói mua cho hổ một sợi dây xích, người kia nói phải may đồ cho hổ, giống y như nuôi thú cưng...
Trong đêm mưa đen tối, con hổ vừa chạy lệ vừa rơi!
Trên lưng hổ, hai giọng cười như chuông bạc vang lên.
Có điều, hai cô gái và một hổ đã gây ra chấn động lớn cho thành phố Nagoya đêm mưa.
Gần đây, cưỡi ngựa đã đủ để chấn động rồi, huống hồ là cưỡi hổi
Đến khi con hổ này chở hai cô gái vọt vào khách sạn, tiếng xe cảnh sát chói ta cũng xé gió lao đến, sớm đã tập trung ở vị trí này, lập tức xông vào. - Lưu tiểu thư, bọn họ nói gì vậy?
Đương nhiên là cảm động, rốt cuộc đã có người không gọi mình là Đại miêu rồi.
Phong Dương giật mình, gần như vô thức muốn chạy trốn, nhưng, nhanh chóng nhận ra, trong mắt con hổ, không có hung tính, chỉ có sự cảm động.
Con hổ đột nhiên ngẩng đầu, nhìn chằm chằm Phong Dương.
Phong Dương bước đến trước.
- Ôi chao, con hổ này thông linh quá.
Đột nhiên.
Hống!!
Con hổ tối nay vốn đã bực bội, lúc này lại bị miệng súng của nhiều người chĩa vào như vậy, lập tức nổi giân, ngẩng đầu rống to một tiếng.
Soạt soạt soạtI
Có mấy người chân tay lập tức mềm nhữn, sợ đến mức súng rơi đầy trên mặt đất, chật vật nhặt lên. Không ai dám tiến về phía trước nữa, mà lui về sau vài bước, oa oa hét lớn.
Cửa thang máy mở ra, lúc này, đám người Tiểu đội Tinh Anh nhận được tin vội lao xuống. Bất ngờ nhìn thấy con hổ hung mãnh, mọi người cũng đều cả kinh. Có điều sau khi nhìn thấy hai cô gái trên lưng hổ, đám người Tiểu đội Tinh Anh cũng đánh bạo đi qua.
- Đại miêu, họ đều là bạn, mày đừng hung dữ với họ.
Lam Hân Linh cười dài vuốt đầu hổ.
Con hổ hung mãnh buồn bực không cam lòng cúi đầu. Huhu, Đại miêu... sao mình bị dính cái tên này rồi, đúng là... mất mặt hổ quá!
Đám cảnh sát đang bao vây tiến đến gần từng bước mội...
Hai cô gái ngồi trên lưng hổ, khẽ nhíu mày, hai bên ngôn ngữ không thông, nhưng hai cô gái có thể đoán ra, đám cảnh sát này đến đây vì con hổ.
Kêu gào những tiếng oa oa, hai cô gái nghe mà chẳng hiểu.
Con hổ dừng ở đại sảnh khách sạn, lúc này bên ngoài có một đám toàn là cảnh sát vũ trang hạng nặng lao vào, vẻ mặt cảnh giác, bao vây con hổ từ xa.
Tè ra cả quần.
Nhân viên trong khách sạn đều bị con hổ đột nhiên tiến vào dọa cho sợ hãi. Cả đám cực kỳ hoảng sợ, thậm chí còn có mấy người khi thấy con hổ lao vào, hai chân đã xụi lơ ngã trên mặt đất, hét lớn "Mẹ ơi!".
Lúc này, Bạch Khanh Thành hỏi Lưu Gia Ny, trong số mọi người, chỉ có cô là hiểu tiếng Đảo Quốc.
Lưu Gia Ny bước lên nói chuyện một lúc, mày nhu lại, xoay người nói với hai cô gái.
- Họ nói, con hổ này là của vườn thú bọn họ làm mất, muốn mang nó đi.
Hống!!
Lời vừa dứt, con hổ đã tức giận rống về phía trước.
Khí phách vương giả núi rừng thể hiện rõ ràng!!
Hơn nữa, con hổ này không bình thường, nó được sinh ra trong Thế giới Thượng Cổ Hồng Hoang của Tiêu Dương, có ý thức thông linh, tương đương với một người tu hành. Ngạo khí trong tim không cần nghĩ cũng biết.
Những kẻ trước mắt dám nói mình đến từ vườn thú, chuyện này sao có thể không khiến hổ tức giận cho được!
- Vườn thú?
Lông mày Lam Hân Linh dựng thẳng đứng, cười lạnh.
- Đúng là ăn nói ba hoal
Chắc chắn Lam Hân Linh sẽ không tin, con hổ này mà ở trong vườn thú Nagoya, sao có thể biết được chuyện tối nay, đến chở mình và chị Bạch khỏi nơi nguy hiểm.
- E rằng, Đảo Quốc đã có vài người nhìn trúng Đại miêu, nên muốn cướp nó đây.
Bạch Khanh Thành chau mày.
Lời này của Bạch Khanh Thành đã đoán trúng tâm tư Đảo Quốc.
Sau khi con hổ xuất hiện, quả thực đã hấp dẫn sự chú ý của không ít người. Đặc biệt là không ít camera giám sát trên đường đã quay lại thần thái của con hổ này, lập tức khiến người ta phải ngạc nhiên không thôi.
- Con hổ này chắc chắn là con vật cường đại nhất mà con người phát hiện được.
- Tốc độ kinh khủng, trên lưng cõng hai người mà vẫn có thể phóng đi như bay.
- Con hổ này từ đâu xuất hiện vậy? Còn không thuộc bất kỳ loại hổ nào mà hiện nay chúng ta được biết. Nó có giá trị nghiên cứu rất lớn! Không khác gì một ngọn núi vàng cả! Chắc chắn phải bắt được con hổ này về!
Sau một hồi chấn động, cảnh sát đã lập tức được điều động.
Hành động bắt hổ.
Một lý do đường đường chính chính.
- Hừ! Bọn họ đừng có mơ.
Lam Hân Linh vỗ nhẹ đầu hổ.
- Tôi sẽ không cho phép bất kỳ ai làm tổn thương Đại miêu.
Con cọp cúi đầu, nghe xong câu này quả thực không biết nên cảm động hay khóc không ra nước mắt.
- Lưu tiểu thư, cô nói với họ, con hổ này là của chúng tôi. Họ nói đến từ vườn thú, bảo bọn họ đưa ra chứng cớ đi.
Bạch Khanh Thành trâm giọng mở miệng.
- Không sai, bảo họ đưa ra chứng cớ đi.
Đám người Tiểu đội Tinh Anh nhìn đám đông bao vây xung quanh con hổ. Dù họ không biết lai lịch của con hổ này, nhưng con hổ đã thần bí chở hai cô gái đi về, đối với họ mà nói, con hổ này có ơn với Tiểu đội Tỉnh Anh.
Lưu Gia Ny gật đầu, tiến lên nói vài câu.
Đột nhiên, một cảnh sát dẫn đầu xông lên, chỉ thẳng phía trước tức giận mắng oa oa.
Lưu Gia Ny nghiêm mặt. - Hắn nói... nếu mọi người không chịu tránh ra, thì tự gánh lấy trách nhiệm.
Lời vừa dứt, vài tiếng soạt soạt vang lên, toàn bộ đám cảnh sát xung quanh đồng loạt rút súng, miệng súng đen ngòm chĩa về phía trước...
Sắc mặt Tiểu đội Tinh Anh thay đổi!
Ánh mắt đảo quai
Lúc này trong đại sảnh khách sạn có gân một trăm cảnh sát cầm súng bao vây, võ trang hạng nặng, miệng súng chĩa sang, ánh sáng lạnh lóe lên.
Viên cảnh sát dẫn dầu ánh mắt hung dữ, nhìn chằm chằm phía trước, bất cứ lúc nào đều có thể hạ lệnh bắn.
Sắc mặt Trương Kiều Trí đội trưởng Tiểu đội Tinh Anh vô cùng khó oi.
Dựa vào thực lực của mười người Tiểu đội Tinh Anh muốn giải quyết đám cảnh sát bình thường cầm súng không khó. Nhưng nếu muốn ngăn cản họ nổ súng, mới khó.
Một khi thực sự động thủ, súng nổ rồi...
Ở đây trừ mười người Tiểu đội Tinh Anh, còn cả mười tinh anh bình thường bao gồm Bạch Khanh Thành. Bọn họ khó mà tránh được đạn!
Trương Kiều Trí siết chặt nắm đấm.
Bạn cần đăng nhập để bình luận