Hộ Hoa trạng Nguyên Tại Hiện Đại

Chương 1147: Cần mặt mũi hay cần tính mạng?

Chương 1147: Cần mặt mũi hay cần tính mạng?Chương 1147: Cần mặt mũi hay cần tính mạng?
Ở đây ngoài bốn người bọn Giát Giát ánh mắt dần lộ vẻ vui mừng lẫn sợ hãi, không ai muốn tin một màn trước mắt là thật. Trong đầu lặp đi lặp lại cảnh tượng triều dâng sóng dậy khi Xích Thiên Thành phát động công kích trước đó... Một xích kinh thiên đủ để san bằng Thần Sơn lại không thể làm bị thương một sợi lông của quái tài Tiêu Dương.
Từ vẻ mặt bình tĩnh thong dong lúc này của quái tài Tiêu Dương, phảng phất như đó chỉ là một chiếc lá rơi xuống vai hắn vậy, khẽ búng tay một cái là lá cây sẽ rơi xuống...
Trong phút chốc toàn trường xôn xao bùng nổi
Đám người đều khiếp sợ đến cực điểm, trợn mắt như chuông đồng.
- Khó tin quát Thật sự quá khó tin! Đây là lực phòng ngự của thiên tài dưới cấp bậc tiên nhân sao?
- Biến mất nửa năm, quái tài Tiêu Dương thay da đổi thịt tuyên bố trở về, hôm nay nếu không thể bắt được hắn thì e rằng thế lực Thần Linh ta sẽ phải đối mặt với thảm họa mới.
- Thần ơi! Xích Thiên Thành lão tổ ở trước mặt Tiêu Dương như một đứa trẻ chơi đồ hàng vậy...
- Sên là cái gì vậy? Sản vật đặc biệt của Thần Linh Đệ Tam Cảnh sao?
Hóa Thân Thiên Địal
Kiếm của hắn là lưỡi giáo không gì cản nổi.
Chớp mắt!
Dựa vào một thân hình, khả năng phòng ngự thân thể của Tiêu Dương đã không kém một thần binh nhận chủ loại phòng ngự.
- Ta không tin ngươi là Kim thân bất hoại!
Lực phòng ngự không gì sánh được!
Ngay lúc này, sắc mặt Xích Thiên Thành từ đỏ chuyển sang tím, cả người chấn động kịch liệt, đôi mắt trợn to nhìn chằm chằm Tiêu Dương, cánh tay nắm trọng xích cũng đang run rẩy, vừa sợ hãi, vừa phẫn nộ...
Thân hình của hắn là khiên không thể chọc thủng, vững như Thái Sơn!
Xích Thiên Thành phẫn nộ rít gào một tiếng, trong khoảnh khắc huy động trọng xích trong tay, thần quang tăng vọt. Chiếc trọng xích nhận chủ này tên là "Huyền Quang”, lúc này ánh sáng bắn ra bốn phía, âm ầm bạo vang thiên điện, tỏa ra sức mạnh phá hủy kinh khủng, ùn ùn kéo về phía đầu Tiêu Dương...
Mặc dù y không biết sên là gì nhưng từ câu nói này của Tiêu Dương có thể đoán được đó chẳng phải thứ gì tốt đẹp. Đường đường là Thần Linh lão tổ cường đại của Tam Xích Thần Linh Điện, đồ ăn chắc chắn là thiên tài địa bảo!
Đây là điểm ảo diệu của tầng thứ chín Xi Vưu Luyện Thể.
Điểm ảo diệu, tác dụng ẩn chứa trong phương pháp Xi Vưu Luyện Thể vượt xa tưởng tượng của chính Tiêu Dương.
Tiêu Dương vẫn khẽ lắc mình, bịch một tiếng nổ vang lên, oanh kích vào vai hắn. Trong khoảnh khắc, Tiêu Dương cảm giác luông sức mạnh mênh mông mãnh liệt này vẫn chưa thể hoàn toàn xuyên qua phòng ngự của hắn đã tiêu tán trong thiên địa...
Bây giờ hắn mới tu luyện đến tâng thứ chín "Hóa Thân Thiên Địa", tầng thứ mười là thân thể thành tiên "Bất hoại tiên nhân"! Nhưng Xi Vưu Luyện Thể có tất cả mười hai tâng, hai tâng cuối cùng sẽ là gì đây? Trong lúc công kích của Xích Thiên Thành đang áp sát lại gân, Tiêu Dương lập tức "Hóa Thân Thiên Địa". Trong khoảnh khắc đó, trong mắt Xích Thiên Thành, Tiêu Dương chính là thiên, chính là địa, hắn như đã hoàn toàn dung hợp vào trong thiên địa này. Trong lòng y không tự chủ được sinh ra ảo giác... Muốn đánh bại Tiêu Dương thì đầu tiên phải đánh nát mảnh thiên địa này!
Xích Thiên Thành điên cuồng liều mạng phát ra oanh kích mãnh liệt nhanh như mưa, y cũng đang là đối tượng thử nghiệm đầu tiên sau khi Tiêu Dương tu thành "Hóa Thân Thiên Địa", kết quả đương nhiên là khiến Tiêu Dương vô cùng hài lòng!
Âm!
Giọng nói như thẩm phán, tiếng nói vừa dứt, Tiêu Dương đột nhiên ra quyên, quyên phong chợt vung lên, làm chấn động cả ngọn núi phía dưới, ầm ầm vỡ vụn, còn quyền ảnh của Tiêu Dương lại phủ xuống như sấm sét!
Xích Thiên Thành nôn ra một ngụm máu tươi, thân thể kịch liệt lùi vê phía sau, lưu lại một chuỗi tàn ảnh trong không trung. Đồng thời lan khắp không trung là một tâng máu đỏ sẫm...
Ánh mắt mang theo vài phần khinh thường liếc nhìn Xích Thiên Thành, Tiêu Dương lạnh nhạt lắc đầu.
Gần như đồng thời tất cả mọi người đều cảm thấy đang mùa hè bỗng có một cơn gió lạnh thấu xương thổi qua, đều không khỏi rùng mình.
Tiêu Dương vô cùng chờ mong.
Đây chính là quái tài Tiêu Dương!
Xích Thiên Thành, xếp trong nhóm mười người đứng đầu gần trăm Thần Linh lão tổ trước mặt... Vậy mà lại bị Tiêu Dương giơ tay nhấc chân đánh bại thảm hại, không còn cơ hội phản kháng. Ngay lúc này, tính mạng của Xích Thiên Thành nằm trong lòng bàn tay của Tiêu Dương...
Ánh mắt kinh hoảng, trố mắt đứng nhìn thân hình cường đại bên trên...
- Ngươi yếu quá...
Xích Thiên Thành lùi lại, thân ảnh Tiêu Dương lại lướt về phía trước như chớp giật, lại đánh mấy quyền lên người Xích Thiên Thành lân nữa, đồng thời cũng tránh máu tươi Xích Thiên Thành phun ra. Chỉ trong vài hơi thở ngắn ngủi, hơi thở Xích Thiên Thành đã suy yếu, thân thể phải chịu đau đớn dày vò vô cùng mãnh liệt. Trong trận gió bão này, đôi mắt nhìn Già Thiên Thần Tán trên đỉnh đầu, không tự chủ được lộ ra sự tuyệt vọng!
Y chưa bao giờ hận sự tồn tại của Già Thiên Thần Tán như lúc này!
Cuồng phong đột nhiên ngừng, bên trên bầu trời, Xích Thiên Thành đang hấp hối, cả người tỏa ra thần quang yếu ớt tới cực hạn. Ánh mặt trời chiếu qua, phía sau người y bạch y như tuyết, hình thành đối lập rõ rệt so với y. Một tay Tiêu Dương cầm Xích Thiên Thành, ánh mắt lạnh lùng thoáng nhìn bốn phương tám hướng, hơi thở cảnh cáo dày đặc khắp nơi...
Bất Diệt Viêm Quyền!
Phụt!
Trong khoảnh khắc, cả bầu trời bên trên đống đổ nát u cốc Địa Ngục có thần quang nổ tung, thần quang hộ thể vây xung quanh thân ảnh Xích Thiên Thành lúc này phát ra tiếng rắc rắc vỡ tan. Thanh trọng xích Huyền Quang đó càng không chịu nổi gánh nặng, âm một tiếng nứt gãy.
Trong lúc chỉ mành treo chuông, sắc mặt Xích Thiên Thành đột nhiên tái mét, vội vàng cầm trọng xích Huyền Quang trong tay chặn trước ngực... Một luồng hơi thở kinh khủng đang lặng lẽ lan tỏa, toàn trường yên tĩnh như chết... Chỉ chốc lát, trên không trung bỗng truyền đến một trận tiếng kêu rên thảm thiết chói tai... Là Xích Thiên Thành! Lúc này, dường như sự đau đớn vô cùng kịch liệt mà y phải chịu đựng mới chậm rãi tác động vào dây thần kinh cảm giác đau, y nhịn không được kêu thảm thiết.
- Câm miệng!
Tiêu Dương liếc nhìn bằng ánh mắt lạnh lùng, quát lớn một tiếng.
Cả người Xích Thiên Thành run lên, toàn thân phải chịu đau đớn kịch liệt khiến da mặt y co quắp vặn vẹo đến biến dạng. Nhưng vì sợ Tiêu Dương nên Xích Thiên Thành cắn gãy răng cũng không dám kêu tiếng nào nữa.
- Đủ rồi!
Trên không trung truyên đến một tiếng hét lớn, hơi thở cường đại của Xích Không Minh trong khoảnh khắc bao trùm đến đây. Y nhìn Tiêu Dương từ xa, lớn tiếng nói:
- Thả Thiên Thành ra.
Tiêu Dương giương mắt nhìn qua, bỗng cười, nói từng chữ một:
- Ngươi, cũng câm miệng.
Đôi mắt Xích Không Minh lộ ra vẻ phẫn nộ, chỉ Tiêu Dương từ xa:
- Nhưng... ta rất lạ, có lúc không chịu nổi sự uy hiếp của người khác.
Tiêu Dương lắc đầu khẽ nói, ánh mắt liếc nhìn Xích Không Mình.
- Không giết?
Xích Thiên Thành nảy sinh cảm giác như vậy một nửa là vì bản tâm của y, một nửa nữa là do Tiêu Dương đang dùng Hám Đạo Thuật kích thích đạo tâm của Xích Thiên Thành, khiến y ở bên bờ vực sụp đổ...
Khóe miệng Tiêu Dương hiện lên ý cười lạnh lùng.
- Thật đúng là không thể trao đổi một cách sảng khoái.
Tiêu Dương lắc đầu thở dài, cánh tay nhấc Xích Thiên Thành bỗng phát lực, chỉ chớp mắt xương cốt cả người Xích Thiên Thành đã rắc rắc rắc, đau đớn kịch liệt lan khắp người, khiến Xích Thiên Thành gân như theo bản năng bi thảm kêu lên một tiếng...
- Câm miệng!
Sát khí đột nhiên bao phủ, Xích Thiên Thành lại ngậm miệng lại, đau đến mức khuôn mặt vặn vẹo cực độ...
Đôi mắt trợn to trừng trừng, y không muốn chết, không muốn chết!
Dù là chỉ là một linh thân.
Linh thân suy sụp sẽ trực tiếp khiến bản tôn cũng bị thương theo, thực lực thụt lùi, Xích Thiên Thành không hề muốn nhìn thấy điều đó... Mấy trăm năm trước y còn là một tu sĩ bình thường của Thần Linh Đệ Tam Cảnh, vì có thiên phú hơn người, được Tam Xích Thần Linh Điện nhìn trúng, đổi họ thành "Xích", trở thành một thành viên trong Tam Xích Thần Linh Điện. Từ đó đến nay, Xích Thiên Thành vẫn luôn thấy vinh dự vì thân phận của mình. Y liều mạng dốc sức nhiều năm như vậy mới đạt đến địa vị hôm nay, nếu linh thân bị hủy, thực lực thụt lùi, tại nơi cạnh tranh kịch liệt như Tam Xích Thần Linh Điện thì e là y sẽ bị lật đổ...
- Không! ! ! Đừng giết ta!
Cuối cùng Xích Thiên Thành cũng không chịu được dày vò trong lòng, không áp chế nổi sợ hãi, hô to một tiếng.
- Ngươi có thể hiểu như vậy.
Ánh mắt Xích Không Minh không chút né tránh, chắp tay đứng thẳng.
- Ngươi đang uy hiếp ta?
Tiêu Dương mỉm cười, một tay nhấc Xích Thiên Thành:
- Tiêu Dương, ngươi tưởng bọn ta còn không biết lai lịch của ngươi sao? Chẳng phải là tên đến từ Địa Cầu sao. Ngươi đừng quên dù ngươi đang đánh đâu thắng đó ở Thần Linh Cảnh Địa nhưng có một ngày ngươi sẽ phải quay về Địa Cầul Với thực lực thần sứ trên Địa Cầu của Tam Xích Thần Linh Điện ta, giết ngươi đúng là chẳng cần tốn sức lực.
Sắc mặt Xích Không Minh trâm xuống, đôi mắt lóe ra hàn quang.
- Rất nhanh ngươi sẽ biết cái giá của việc làm bừa.
Tiêu Dương ngửa mặt lên trời cười to, tóc đen bay loạn, lộ ra nụ cười có vài phần tùy ý, một tay khống chế Xích Thiên Thành.
- Bây giờ ta càng muốn cho các ngươi biết... cái giá của việc đắc tội Tiêu Dương ta.
Đau đớn kịch liệt lan tràn khắp cả người Xích Thiên Thành, Tiêu Dương chỉ cần một ý niệm đã có thể lấy mạng của Xích Thiên Thành!
Giờ khắc này, Xích Thiên Thành dường như cảm thấy cái chết đang bao trùm, lực đạo liên tiếp sụp đổ vỡ vụn, khuôn mặt lộ ra sự sợ hãi cực lớn, yết hầu hoảng sợ, đôi mắt mang theo sự khẩn cầu kêu rên với Xích Không Minh:
- Tỷ phu, cứu ta... cứu ta với!
- Tỷ phu?
Tiêu Dương ngẩn ra, khuôn mặt nhất thời lộ ra nụ cười trêu đùa. Chẳng trách Xích Không Minh lại ném chuột sợ vỡ đồ, không ra tay, hóa ra là kẻ hắn đang túm trong tay lại là cậu em vợ của yl
- Thật trùng hợp.
Tiêu Dương cười ha ha, thanh âm như tiếng chuông ma quỷ vang bên tai Xích Thiên Thành.
- Y là tỷ phu của ngươi, nên cứu ngươi chứ... Ta rất dễ nói chuyện, ngươi bảo tỷ phu của ngươi xin lỗi ta, ta nhất định sẽ tha cho ngươi.
Tiếng nói vừa dứt, sắc mặt Xích Không Minh không khỏi trâm thấp lạnh lùng thêm vài phần, đôi mắt lóe ra sát khí nhìn chằm chằm vào Tiêu Dương... Hắn muốn đánh vào mặt Tam Xích Thần Linh Điện y trước mặt người trong toàn thiên hạ saol
Mặc dù hiện tại đông đảo thế lực Thần Linh bao vây tấn công u cốc Địa Ngục đều là người mình nhưng ở phía xa sao có thể thiếu các thế lực Thần Linh còn lại đang quan sát trận chiến này? Gần trăm Thần Linh lão tổ bao vây tấn công một gã thiên tài mà lại... còn phải cần y xin lỗi hắn? Thời khắc này, Xích Không Minh cảm thấy mặt đau rát, hận không thể giết Tiêu Dương giải hận! Đồng thời y còn phẫn nộ trừng mắt liếc nhìn Xích Thiên Thành. Một tiếng "tỷ phu” này của Xích Thiên Thành, nếu y không quan tâm đến Xích Thiên Thành thì chẳng phải sẽ phải gánh tội danh vô tình vô nghĩa sao?
Ngay lúc này, Xích Không Minh lâm vào cảnh tiến thoái lưỡng nan.
Nhưng Xích Thiên Thành lại như được đại xá, đang trong tuyệt vọng bỗng nhìn thấy một cây cỏ cứu mạng, giương mắt khát vọng nhìn chằm chằm vào Xích Không Minh, không nhịn được lại kêu lên: - Tỷ phu, cứu ta, cứu ta...
Khuôn mặt Tiêu Dương như được tắm gió xuân, một tay nhấc Xích Thiên Thành, vê cơ bản không thèm quan tâm đến gần trăm Thần Linh lão tổ cường đại phía trước, trực tiếp chỉ vào Xích Không Minh, cười nói.
- Thế nào? Tỷ phu của người khác, cần mặt mũi hay cần tính mạng?
Bạn cần đăng nhập để bình luận