Hộ Hoa trạng Nguyên Tại Hiện Đại

Chương 690: Niêm vui bất ngời

Chương 690: Niêm vui bất ngờiChương 690: Niêm vui bất ngời
Tâm sự sao?
Nội tâm Quân Vô Lâm chỉ có e ngại, sợ hãi và thù hận mãnh liệt.
Tiêu Dương đã phá hủy tất cả mọi chứ gã bố trí tỉ mỉ.
Công ty Tường Lâm Thư Họa đã mất rồi. Chu Thạch Điển chạy, khoản nợ của sòng bạc ngầm vừa mới được bù vào thì lại thêm một khoản bồi thường khổng lồ hiện ra trước mặt gã.
Những hai tỷ bạc!
Hơn nữa còn phải trả lại tiền đặt cọc, hai tỷ bảy mươi triệu!
Trái tim Quân Vô Lâm đã nhỏ máy rồi, còn không biết Tiêu Dương định tâm sự cái gì.
Vũ Phong Quán của đối phương, gã căn bản không dám quyt nợ. Trong một tháng nếu không có cơ hội hoàn thành đơn hàng, như vậy rất có khả năng sẽ động tới tổng bộ của nhà họ Quân. Đến lúc đó thì dù là cha mình cũng không giữ nổi vị trí của mình tại nhà họ Quân rồi.
Một tay Tiêu Dương đặt khẽ lên vai Quân Vô Lâm, khiến Quân Vô Lâm giật thót, hâu như suýt kêu lên kinh hãi theo tiêm thức.
- Đã bảo là chúng ta nói chuyện tâm sự rồi, những chuyện lần này mày làm với Sơn Hà Thư Họa, với Chu lão, tôi cũng sẽ bỏ qua.
Tiêu Dương hỏi khẽ một tiếng, lạnh nhạt nói:
Tiêu Dương tươi cười giống như hoàn toàn vô hại.
Căn bản không trả lời câu hỏi của Tiêu Dương.
Gã cảm thấy Tiêu Dương không có khả năng nhân từ như vậy.
Không bị đuổi ra ngoài đã là hậu quả tốt nhất.
Bỏ qua chuyện này?
- Mày từ chối à?
Hối hận, không cam lòng, tuyệt vọng.
- Đừng lo lắng, tao cũng không mạnh tay.
- Đa tạ, đa tạ.
- Không sao, tao lại là người thích nói một mình.
- Tạ cái gì mà tạ.
Quân Vô Lâm mở to hai mắt, không thể nào tin được những lời này của Tiêu Dương.
Nhưng nhìn ánh mắt của Tiêu Dương lại không giống giả vờ. Quân Vô Lâm giống như người đang chết đuối bám được cọng cỏ cứu mạng, vội vàng gật đầu, mắt lộ cảm kích:
- Đúng rồi.
Sớm biết Tiêu Dương dễ nói chuyện như thế thì mình cần gì phải sợ hãi tới vậy chứ.
Quân Vô Lâm ngẩn ra, trong nháy mắt môi đã run run, vội vàng lắc đầu:
- Mày tưởng tao là người thù vặt thế sao? - Mày không nói thật, đơn giản là muốn tao dùng nghiêm hình bức cung thôi.
Tiêu Dương xua tay ngăn lại, nghiêm mặt nói:
- Tôi... Tôi...
Vừa rồi còn nói là không thù vặt, hiện tại đột nhiên nhắc tới chuyện Quân Thiết Anh rồi.
Sắc mặt Quân Vô Lâm trắng bệch, tâm tình vừa buông lỏng lập tức lại trở nên hốt hoảng.
Quân Vô Lâm chỉ biết cười bồi.
- Không, không có.
- Không có sao?
Ánh mắt Tiêu Dương cười gian:
Nhìn vẻ mặt hắn mới thân mật làm sao chứ.
- Đại tiểu thư?
- Mấy năm ở nhà họ Quân, máy có từng bắt nạt Đại tiểu thư không?
Tiêu Dương cười dài nhìn Quân Vô Lâm, đột nhiên nói:
Quân Vô Lâm nghĩ Tiêu Dương vừa nói mình không thù vặt, gom đủ dũng khí gật đầu:
- Có... Một chút.
Tiêu Dương cười.
Cổ tay hắn lóe lên một cây châm bạc từ bao giờ.
- Mày đã thành thật thừa nhận, đơn giản là do xấu hổ trong lòng, muốn tiếp nhận sự trừng phạt của tao rồi.
Tiêu Dương cười ha hả, lời vừa nói, châm bạc trong tay đã xuyên vào một huyệt vị trên người Quân Vô Lâm.
- Á ái
Tiếng kêu thảm thiết như heo bị chọc tiết vang lên.
Trong tích tắc, Quân Vô Lâm như rơi vào địa ngục, toàn thân phải chịu đựng đau đớn dày vò, ăn mòn linh hồn gã từng chút một như kéo kéo rút tơ...
Hiện tại ngay cả đứng lên mình cũng không làm được, xương sườn trước ngực đã bị gãy toàn bộ, hơi cử động là đau đớn thấu tim rồi.
Có tay có chân, tự mình đi sao?
Gã muốn khóc lóc cho thoải mái một hồi.
Toàn thân Quân Vô Lâm co quắp, dày vò như trong địa ngục khiến linh hồn gã như đã xuất hiện lỗ hổng, lúc nào cũng có thể sụp đổ.
- Tao cũng không bắt mày. Mày có tay có chân, tự đi không được sao?
Ánh mắt Tiêu Dương vô tội nhìn Quân Vô Lâm, mở hai tay:
Nhưng mà khiến Quân Vô Lâm tuyệt vọng là thân thể mình phải chịu đau đớn kịch liệt nhưng lại vẫn không bị ngất đi.
Mỗi giây đều dày vò vô cùng. - Đây chỉ là món tráng miệng mà thôi.
Tiêu Dương cười ôn hòa, sâu trong đáy mắt lại có ý lạnh như băng lóe lên.
Hành vi của Quân Vô Lâm như vậy còn muốn mình tha cho gã sao?
Nói chuyện tâm sự, đương nhiên phải có chút động tác nhỏ, thể hiện yêu thương.
Tiêu Dương đúng là đối xử tốt tới Quân Vô Lâm, không hành hạ gã lâu. Mới chỉ chừng hơn mười phút, hắn đã rút châm bạc ra. Toàn thân Quân Vô Lâm như vừa từ dưới nước lên, đau đớn như thủy triều rút đi. Đồng tử của gã nhìn chằm chằm vào Tiêu Dương, ánh mắt tràn ngập sợ hãi, giọng nói mang theo tiếng kêu rên, câu khẩn:
- Anh tha cho tôi đi, tha cho tôi điI
- Tha cho mày à?
Khuôn mặt Tiêu Dương vẫn tràn ngập nụ cười ôn hòa vô hại như trước. Nhưng giờ phút này Quân Vô Lâm đã không còn có gan cầu xin Tiêu Dương bỏ qua cho mình nữa. Gã chỉ mong cho mình phải chịu ít đâu đớn một chút, cũng đừng nên kéo dài.
Bên trong có Tu La, lúc nào cũng có thể giết ra, chẳng ai có gan lưu lại.
Nơi này hiện tại chính là địa ngục nhân gian rồi.
Tiếng kêu đau đớn này truyền ra bên ngoài, khiến đông đảo vệ sĩ Quân Vô Lâm gọi tới đều phải nhìn nhau, giống như thấy ma quỷ, trong chốc lát đã tiếp bước chạy khỏi công ty Tường Lâm Thư Họa.
Hai tay Quân Vô Lâm ôm chặt đầu, cả đầu như sắp nổ tung vậy.
Á áái
- Những năm gần đây mày có từng cười nhạo Đại tiểu thư không?
Đột nhiên Tiêu Dương lại hỏi, hỏi xong tự mình cười nhỏ nói:
- Đương nhiên là tao biết đáp án rồi.
Vùi
Một cây châm bạc lại xuyên vào.
- Aaaal
†r
Tiếng kêu thảm thiết vang vọng.
- Ngứa! Ngứa... Ngứa quá...
Trong phút chốc, Quân Vô Lâm cảm thấy toàn thân như bị vô số con kiến bò. Loại cảm giác ngứa tới kỳ quái này khiến gã cảm thấy như muốn lập tức cào cấu da thịt mình, câu khẩn, đau khổ cầu khẩn...
Mặt Tiêu Dương không thay đổi chút nào, châm bạc trong tay lại vung lên.
Khóe miệng hơi vểnh lên.
- Mấy năm nay mày có từng khinh thị Đại tiểu thư phải khổ sở không?
Vùi
Một cây châm bạc lại chui vào.
- Mấy năm nay mày có tức xa lánh đả kích Đại tiểu thư không?
- Mấy năm nay... Vùi
Vùi
Vùi
Theo từng cây châm bạc đâm vào yếu huyệt các nơi trên người Quân Vô Lâm, tiếng kêu rên của gã càng ngày càng trở nên yếu ớt, hơi thở bắt đầu yếu đi nhưng tuyệt đối không chết được.
Tiêu Dương cũng không định giết Quân Vô Lâm.
Sau khi hoàn thành tất thảy, hắn đứng lên, ánh mắt quan sát Quân Vô Lâm, cười gian nói:
- Bắt đầu từ hôm nay, cả đời này mày sẽ phải chịu cuộc sống bị người khác xa lánh, cười nhạo, không thèm quan tâm giống như Đại tiểu thư trước kia đi...
Chuyện này còn khiến gã đau khổ gấp vạn lần so với giết Quân Vô Lâm đi.
Từ giờ khắc này trở đi, Quân Vô Lâm đã không còn hy vọng đứng dậy được nữa.
Đời này của gã coi như đã chơi xong rồi.
Quân Vô Lâm nằm trên mặt đất, toàn thân mặc dù không thể nhúc nhích, hơi hở trên người mặc dù suy yếu phi thường nhưng ánh mắt lại vô cùng oán hận nhìn chằm chằm vào Tiêu Dương. Đôi mắt tuyệt vọng kia ẩn chứa oán hận và không cam lòng, giống như muốn ăn tươi nuốt sống Tiêu Dương vậy.
Oán hận ngập trời.
Tiêu Dương mỉm cười. Hắn không thèm để ý.
Dù sao thì đời này Quân Vô Lâm sẽ phải sống tiếp trong đau đớn dày vò vô tận, trừ chuyện hai chân từ nay không thể đứng lên, cứ một thời gian thân thể gã sẽ đau đớn vô cùng, sau đó ngứa ngáy vô cùng, hai tầng đau đớn dày vò...
Ánh mắt của một con kiến hôi oán hận, mình cần gì phải để ý.
Về phân cha gã, Quân Hoa Minh.
Ánh mắt Tiêu Dương lóe lên ý lạnh. Dù mình có giết Quân Vô Lâm hay không thì đều đã kết oán với những người quyền cao chức trọng trong nhà họ Quân, trong đó có Quân Hoa Minh. Nếu lão dám đến trả thù thì mình sẽ cho lão phải chịu đả kích đau khổ còn không thể nào ước lượng nổi.
Một loạt tiếng chuông trong trẻo đột nhiên vang lên.
Từ trong túi Quân Vô Lâm.
Tiêu Dương lấy ra, thấy một chữ "cha”.
- Quân tiên sinh.
Tiêu Dương cười rất khẽ.
Quân Hoa Minh nhận ra giọng Tiêu Dương, vẻ mặt tái mét trong nháy mắt:
- Tiêu Dương! Mày... Sao lại là mày! Mày làm gì Vô Lâm rồi!
Trong khoảnh khắc, Quân Hoa Minh có cảm thấy như toàn thân rơi vào động băng.
- Không làm gì cả, còn chưa chết đâu.
Tiêu Dương thả nhẹ, điện thoại liên rơi bộp xuống mặt đất.
Không thèm nhìn Quân Vô Lâm đang nằm trên mặt đất một cái, Tiêu Dương xoay người, chậm rãi đi ra ngoài. Cửa phòng làm việc đóng lại, để lại ánh mắt tuyệt vọng, oán hận, bất đắc dĩ...
*xxk+**+*
Sơn Hà Thư Họa.
Quân Thiết Anh đã đưa ông lão Chu Thạch Điển trở về. Sau đó cô trở lại Sơn Hà Thư Họa một lần nữa, đứng trước cửa Sơn Hà Thư Họa, đưa mắt trông ngóng, rất nhanh chiếc Chery màu đỏ đã vê tới.
Vẻ mặt Tiêu Dương cười bình thản, cất bước xuống xe.
- Đại tiểu thư, quyết sách và dũng khí của em hôm nay thật làm anh bất ngờ.
Cho tới bây giờ Tiêu Dương còn không thể hiểu, Quân Thiết Anh ngay cả võ còn không muốn học, làm sao lại tự mình ra tay đi đối phó với Quân Vô Lâm. Có thể thấy được, chuyện này gây nên xúc động cho Quân Thiết Anh lớn tới đâu, càng nói rõ Quân Thiết Anh hận nhà họ Quân tới mức nào.
- Quân Vô Lâm sao rồi?
Quân Thiết Anh hỏi một tiếng.
- Cũng chưa chết được.
Tiêu Dương cười rất khẽ, nháy mắt với Quân Thiết Anh:
- Đừng quên, anh là một công dân gương mẫu đấy.
Tiêu Dương đúng thật từng được cảnh sát khu Dương Phổ trao tặng bằng khen Công dân gương mẫu, hiện tại vẫn còn đang treo ở phòng bảo vệ của hắn.
Chẳng qua trong mắt Quân Thiết Anh, Tiêu Dương hoàn toàn không dính dáng gì tới công dân gương mẫu hất.
Lúc này đột nhiên có hai ánh đèn chiếu tới. Một chiếc xe từ từ tiến tới, dừng trước Sơn Hà. Cửa xe đẩy ra, người bên trong đi ra lại hoàn toàn khiến hai người bất ngờ.
- Tạ tiên sinh?
Tiêu Dương mở to hai mắt, thấy người trước mặt đúng là Tạ Chấn Vinh. Hắn ngẩn ra, sau đó mỉm cười cất bước tới đón:
- Lần này phải cảm tạ Tạ tiên sinh đã vất vả giúp đỡ.
Tạ Chấn Vinh cười ha hả:
- Chỉ là việc vặt mà thôi. Đối với loại tiểu nhân coi thường quy tắc này, tôi rất vui vẻ trừng phạt gã.
Ba người đi tới ngồi xuống ở ghế sa lon trong phòng làm việc của Quân Thiết Anh. Quân Thiết Anh đi pha trà.
Tạ Chấn Vinh lấy hai tập hồ sơ trong túi ra đưa một bộ cho Tiêu Dương, cười nói:
- Chúc mừng cậu, có số tiền hai tỷ rót vào, tôi nghĩ Sơn Hà Thư Họa dưới sự dẫn dắt của hai vị tuấn nam mỹ nữ nhất định sẽ nổi lên nhanh chóng, có thể phân một chén canh với Liên Minh Thi Họa rồi.
Tiêu Dương cười, nhận phần hợp đồng của Tạ Chấn Vinh và Quân Vô Lâm. Đến lúc đó Quân Vô Lâm phải bồi thường cho Vũ Phong Quán một khoản tiền khổng lồ vì hủy hợp đồng, sẽ trực tiếp chuyển thẳng vào tài khoản của Sơn Hà Thư Họa.
- Chỉ tiếc là một đơn hàng như vậy không có thật.
Tạ Chấn Vinh đột nhiên thở dài.
Nghe vậy, Tiêu Dương và Quân Thiết Anh đồng thời ngẩn ra. Đơn hàng này căn bản chỉ là một cái bẫy đặt cho Quân Vô Lâm nhảy vào mà thôi.
Không có là rất bình thường, tại sao lại... Đáng tiếc chứ?
Tạ Chấn Vinh nhìn hai người, khuôn mặt mỉm cười, cầm một tập hồ sơ khác đưa cho hai người:
- Hai người xem một chút đi.
Quân Thiết Anh nhận lấy, đọc qua một lượt, lập tức vẻ mặt kinh ngạc lộ rõ:
- Vũ Phong Quán thật sự muốn tiến quân vào giới thư họa sao?
- Không sai.
Tạ Chấn Vinh cười nói:
- Đây quả thật có một đơn hàng trị giá một tỷ bạc, không biết Sơn Hà Thư Họa có bản lĩnh nhận lấy không?
Tiêu Dương và Quân Thiết Anh liếc nhau, ánh mắt đồng thời lóe sáng.
Đây tuyệt đối là một niêm vui bất ngời
Bạn cần đăng nhập để bình luận