Chấn Kinh Đồ Đệ Của Ta Lại Là Nữ Đế

Chấn Kinh Đồ Đệ Của Ta Lại Là Nữ Đế - Chương 971: Thiên Minh nước sông (length: 8540)

Nghe vậy, Tần Thiên trở tay giữ lấy tay Mục Đình lo lắng nói: "Đi theo ta, phải nhanh lên!"
Tần Thiên đột ngột tăng tốc, bay về phía trước, tỏ ra vô cùng gấp gáp.
Điện chủ Thiên Khải nhìn thấy hành động của Tần Thiên, thoáng suy nghĩ rồi quyết định đánh cược một lần, cũng đi theo.
Bởi vì hắn biết Tần Thiên không ngốc, hắn đã dám tăng tốc khẳng định là có nắm chắc.
Đám người cấp tốc tiến lên, không lâu sau bọn họ trốn khỏi sương mù, trước mặt cũng không còn nước Thiên Minh, mọi người nhất thời thở phào nhẹ nhõm.
"Tần công tử, ta rất tò mò ngươi làm sao biết phải trốn theo hướng nào!" Điện chủ Thiên Khải vừa cười vừa nói.
"Ta quen ngươi lắm sao? Đừng có đi theo ta!" Tần Thiên lạnh lùng liếc nhìn điện chủ Thiên Khải.
"Bây giờ chúng ta xem như cùng thuyền rồi, Tần công tử tốt nhất đừng bài xích chúng ta, không thì tất cả mọi người không có quả ngon để ăn đâu!" Điện chủ Thiên Khải cười nhưng trong lòng không cười nói.
"Hừ! Một cái bản nguyên Chí Tôn mà thôi, ở chỗ sâu của chốn cấm địa này, chẳng qua chỉ là một cái vướng víu!" Mục Không bên cạnh hừ lạnh nói.
"Vướng víu? Ngươi ăn nói kiểu gì vậy? Vừa rồi không phải nhờ đi theo Tần công tử, chúng ta mới thoát ra được sao!"
Điện chủ Thiên Khải biểu lộ đột ngột trở nên nghiêm túc, lạnh lùng nhìn về phía Mục Không.
Mục Không bị điện chủ Thiên Khải nhìn chằm chằm, lập tức á khẩu không trả lời được, tỉnh táo lại hắn cũng đã nghĩ rõ một vài vấn đề.
Tần Thiên là một người tương đối thần bí, ví như hắn có một môn kiếm thuật có thể dẫn động lực lượng pháp tắc, hắn có thể vượt hai cấp chiến Bản Nguyên Chi Chủ, còn có chuyện vừa rồi dẫn bọn hắn chạy khỏi sương mù.
Cho nên đi theo Tần Thiên, khả năng đi ra khỏi chốn cấm địa này sẽ cao hơn một chút, mà còn nói không chừng còn có thể kiếm được chút lợi lộc.
Nghĩ đến đây, hắn chọn im lặng.
Lúc này điện chủ Thiên Khải cười ha ha nhìn Tần Thiên, cũng không nói gì, nhưng ý tứ rất rõ ràng, chính là muốn đi theo.
Điều này khiến Tần Thiên rất là bất đắc dĩ, chỉ có thể nói, tên Thiên Khải điện chủ này co được dãn được, mặt dày mày dạn!
Làm kẻ địch với loại người này, thật sự khiến người ta khó chịu.
Phần phật phần phật!
Lúc này, Tần Thiên đột nhiên lại nghe thấy tiếng nước chảy, hắn nhìn lại phía sau.
Nước Thiên Minh màu xanh lam đang cuốn bọt sóng đuổi theo.
Một cảnh này khiến đám người Tần Thiên nhất thời giật mình, sau đó tiếp tục bỏ chạy về phía trước.
Cứ như vậy, bọn họ không ngừng chạy trốn.
Rất nhanh, Tần Thiên phát hiện tình huống có chút không ổn, bởi vì hắn bất kể rẽ ngoặt thế nào, dòng nước Thiên Minh này đều một mực đuổi theo.
Cứ như thể là có sự sống vậy.
Mà đúng lúc này, Tần Thiên nhìn thấy một ngôi miếu cổ.
Nghĩ ngợi, hắn bay thẳng vào miếu cổ, xung quanh miếu có tường thành, nói không chừng có thể ngăn cản nước Thiên Minh.
Nếu như không ngăn được thì lại đi lựa chọn trốn, không thể tiếp tục đi sâu vào nữa, còn không biết sẽ gặp nguy hiểm gì.
Vào miếu xong, Tần Thiên kéo Mục Đình nhảy lên mái điện Đại Hùng ngay phía trước, hai người đứng trên đó quan sát tình hình nước Thiên Minh.
Lúc này một bọt nước Thiên Minh đánh vào tường miếu, miếu cũng không hề hấn gì.
Thấy thế, mọi người nhất thời thả lỏng một hơi.
"Tần công tử nhìn xa trông rộng, thật lợi hại!" Điện chủ Thiên Khải bên cạnh không nhịn được giơ ngón tay cái lên, trên mặt mang ý lấy lòng.
Nghe được kẻ địch khen ngợi, biểu cảm của Tần Thiên trở nên kỳ quái.
Mà Mục Không và tố y nữ tử thì giữ im lặng, hiển nhiên, họ rất không thích hình thức chung sống kiểu này.
Dù sao trước đó họ vẫn còn đánh sống đánh chết.
Dòng sông Thiên Minh mênh mông vô bờ, từ bốn phương tám hướng xung quanh miếu chảy qua, không biết đến lúc nào, dòng nước Thiên Minh này mới có thể hoàn toàn rời đi nơi này.
"Tần công tử, tình huống có chút không đúng!" Mục Đình bên cạnh đột nhiên nói.
Tần Thiên hơi nhíu mày, sau đó nhìn về bốn phía, rất nhanh hắn phát hiện mực nước Thiên Minh, thế mà bắt đầu dâng lên.
Cứ theo đà này, không bao lâu nữa nước sẽ tràn lên mất.
Những người khác như điện chủ Thiên Khải cũng phát hiện, lập tức, sắc mặt của họ trắng bệch.
Lập tức bọn họ vội vàng nhìn xung quanh, muốn tìm kiếm khả năng sống sót.
Nhưng ở đây ngoài cái miếu dưới chân bọn họ, những nơi khác ngoài dòng nước Thiên Minh, vẫn là nước Thiên Minh.
Nói cách khác, bây giờ họ đã ở vào giai đoạn chờ chết.
"Tần Thiên, sao ngươi muốn hại chúng ta?" Trong lúc nguy cơ cận kề, Mục Không lập tức nổi giận!
"Lão già! Ta có bảo ngươi đi theo ta đâu?" Tần Thiên trong lòng cũng nóng nảy, vô cùng tức giận.
"Lão tử muốn giết ngươi!" Mục Không phóng thích khí tức của mình, chuẩn bị động thủ.
Mà đúng lúc này, điện chủ Thiên Khải vỗ vỗ vai Mục Không rồi nói: "Bớt giận!"
Nói xong, hắn nhìn Tần Thiên cười nói: "Tần công tử trước đây có thể dẫn bọn ta chạy khỏi sương mù, giờ nghĩ lại hẳn là có cách phá cục nào đó chứ?"
"Không có!" Sắc mặt Tần Thiên âm trầm, lạnh lùng nói.
Nụ cười trên mặt điện chủ Thiên Khải lập tức cứng đờ.
Mà đúng lúc này, nước Thiên Minh tràn qua tường thành của miếu, chảy ngược vào.
Lập tức, mực nước trong miếu bắt đầu tăng lên nhanh chóng.
Đứng trên đỉnh điện Đại Hùng, Tần Thiên và những người khác lập tức có chút luống cuống.
Đối mặt với tử vong, ai có thể không hoảng loạn chứ!
Ngay cả điện chủ Thiên Khải thường ngày rất bình tĩnh, cũng có chút phát điên, hắn gắt gao nhìn chằm chằm vào mực nước không ngừng dâng lên, lộ vẻ cực độ không cam lòng.
Giờ phút này, Tần Thiên đột nhiên có một ý nghĩ, đó chính là trốn vào Sơn Hà Ấn.
Hắn cảm thấy Sơn Hà Ấn hẳn là có thể chịu đựng được.
Nhưng trốn vào Sơn Hà Ấn không phải một lựa chọn tốt.
Bởi vì sau khi trốn vào, với trọng lượng của Sơn Hà Ấn nhất định sẽ bị nước Thiên Minh cuốn trôi, đến lúc đó hắn liền không ra được, mà ra chính là chết.
Còn việc tu luyện trong Sơn Hà Ấn, cũng không đủ tài nguyên, có tu luyện lâu cũng là vô ích!
Nhưng nếu thật sự không có cách nào, hắn cũng chỉ có thể vào Sơn Hà Ấn sống tạm.
Ngay lúc Tần Thiên chuẩn bị lấy Sơn Hà Ấn ra, hắn nghe thấy loảng xoảng một tiếng.
Âm thanh phát ra từ dưới chân bọn họ, bên trong điện Đại Hùng.
Loảng xoảng!
Lại một tiếng!
Ngay sau đó, Tần Thiên thấy một cỗ quan tài đồng lớn từ bên trong điện Đại Hùng lao ra, trôi nổi trên dòng nước Thiên Minh.
Điều này khiến Tần Thiên có chút ngoài ý muốn, ngoài ý muốn một điện Đại Hùng bên trong vì sao lại có một cỗ quan tài đồng.
Chẳng lẽ là để trấn áp một tồn tại kinh khủng nào đó trong quan tài?
Nhìn cỗ quan tài đồng có thể nổi lên, Tần Thiên cảm thấy quá quỷ dị.
Thấy quan tài đồng sắp trôi đi, hắn vội vàng kéo Mục Đình, nhảy lên trên một cái.
Đông!
Hai người vững vàng rơi xuống quan tài.
Sau khi thấy vậy, những người như điện chủ Thiên Khải mừng rỡ: "Ha ha, Tần công tử quả nhiên không làm ta thất vọng!"
Lập tức họ cũng vội vàng nhảy theo lên.
Đông đông đông!
Mấy người cũng nhảy lên trên quan tài.
Sau đó tất cả mọi người nhìn Tần Thiên.
"Tần công tử quả nhiên liệu sự như thần! Bội phục bội phục!" Điện chủ Thiên Khải mặt mày hớn hở!
Tần Thiên thần sắc cổ quái, không nói gì, vì lần này thật sự không liên quan gì tới hắn.
"Tần công tử, có phải ngươi đã sớm biết sẽ có quan tài bay ra không?" Điện chủ Thiên Khải cười hỏi.
"Ta quen ngươi lắm sao?" Như trước, Tần Thiên lần nữa liếc mắt nhìn điện chủ Thiên Khải.
"Ha ha!" Điện chủ Thiên Khải cũng không giận, cười cười, che giấu sự xấu hổ.
Giờ phút này hắn nghĩ là, cứ hạ thấp tư thế, theo sát Tần Thiên, mọi chuyện đợi sau khi thoát hiểm rồi tính.
Bây giờ mạng nhỏ vẫn là quan trọng.
Quan tài rất lớn, lớn gấp ba bốn lần so với quan tài bình thường, đủ để cho những người này đứng trên đó.
Hơn nữa quan tài còn phát ra ánh sáng đỏ nhạt, chặn lại những giọt nước sông bắn lên.
Quan tài đồng như một con thuyền cô độc, chở đám người trôi theo dòng nước.
Đến đêm, sắc trời biến thành một màu đen kịt, tầm nhìn không quá mấy chục mét.
Mà xung quanh bọn họ vẫn là dòng sông Thiên Minh mênh mông vô bờ, cảnh tượng này khiến người ta bản năng cảm thấy sợ hãi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận