Chấn Kinh Đồ Đệ Của Ta Lại Là Nữ Đế

Chấn Kinh Đồ Đệ Của Ta Lại Là Nữ Đế - Chương 50: Nghĩ cách cứu viện Bạch Tiểu Như (length: 8030)

Bạch Tiểu Tiểu khẽ gật đầu, nhìn xem tỷ tỷ sắc mặt tái nhợt, có chút đau lòng.
Bọn họ vốn là ở vào vị trí gần Lưỡng Giới Sơn, cho nên sau khi hiến tế cái đuôi, rất nhanh liền đi qua Lưỡng Giới Sơn hướng về địa giới Trung Châu.
Qua Lưỡng Giới Sơn, Bạch Tiểu Như liền điên cuồng truyền âm, hi vọng chủ nhân này có thể đáng tin cậy chút.
Cuối cùng, chờ nàng đi tới địa giới Thanh Vân Sơn Mạch, truyền âm cuối cùng cũng phát ra được.
Ý Cảnh Họa Trai.
Tần Thiên đang nghỉ ngơi đột nhiên mở mắt.
Ánh mắt bên trong còn mang theo vẻ lo lắng cùng phẫn nộ.
Bạch Tiểu Như đang cầu cứu, mà lại đã hiến tế cái đuôi.
Điều này đủ để chứng minh tình cảnh của nàng bây giờ vô cùng nguy hiểm.
Tần Thiên đi xuống lầu quát: "Tông Ngũ, mau dẫn ta đi Thanh Vân Sơn Mạch."
Bởi vì linh lực của hắn còn bị phong ấn, cho nên để Tông Ngũ dẫn hắn là lựa chọn tốt nhất.
Mà lại hắn coi như không có bị phong ấn, tốc độ cũng nhanh hơn Tông Ngũ không được.
Tông Ngũ vội vàng chạy tới nghi hoặc nhìn Tần Thiên, hắn không rõ vì sao Tần Thiên muốn mình mang đi.
"Ta phong linh lực của mình, đang nhập phàm tu đạo." Tần Thiên nhanh chóng giải thích một câu.
Tông Ngũ giật mình, trách không được mình không phát hiện ra một tia linh lực nào của Tần Thiên.
Sau đó hắn dùng linh lực bao bọc lấy Tần Thiên nhanh chóng hướng Thanh Vân Sơn Mạch bay đi.
Trong lúc vô tình, hình tượng Tần Thiên lại trong lòng Tông Ngũ thêm phần kính nể.
Bởi vì theo hắn biết, người tu hành bên trong Hóa Phàm tìm kiếm đột phá thường là những đại lão muốn đột phá Đế Cảnh.
Bọn họ là nhóm người đứng trên đỉnh cao nhất Trung Châu.
An Diệu Lăng trong phòng nhìn Tần Thiên lo lắng lao đi, đôi mày liễu khẽ nhíu lại.
Phần lớn thời gian Tần Thiên đều rất bình tĩnh, cảm xúc lo lắng xuất hiện, nói rõ sự việc không đơn giản.
Trong quá trình bay, Tần Thiên bắt đầu cùng Bạch Tiểu Như xác nhận vị trí, sau đó báo cho Tông Ngũ.
Đồng thời thúc giục hắn nhanh một chút.
Cảm nhận được sự lo lắng của Tần Thiên, Tông Ngũ cũng toàn lực ứng phó.
Trong Thanh Vân Sơn Mạch, tốc độ Bạch Tiểu Như chậm lại, bởi vì lực lượng có được khi hiến tế cái đuôi đã sắp tiêu hao hết.
Nhưng trong lòng nàng cũng đã quyết định, đã đến lúc tiếp tục hiến tế, sống sót mới có hy vọng.
Bạch quang dần dần mờ đi, thân hình Bạch Tiểu Như tỷ muội cũng lộ ra.
Tên nam tử đang truy kích lộ ra ý cười, tốc độ tăng mạnh bám sát phía sau.
Bạch Tiểu Như xúc động, lập tức bắt đầu hiến tế cái đuôi thứ hai, nhưng đã quá muộn.
Nam tử một chưởng vỗ tới, việc hiến tế của Bạch Tiểu Như trực tiếp bị đánh gãy.
Cả người cũng bị đánh bay ra ngoài.
Phốc!
Bạch Tiểu Như nhịn không được, một ngụm máu tươi phun ra, sắc mặt cũng càng thêm tái nhợt.
"Tỷ tỷ... Ô ô ô!" Bạch Tiểu Tiểu nhịn không được khóc lên, lúc này nàng giống như một đứa trẻ chưa lớn.
Sau khi một kích đạt được, nam tử cũng không cho Bạch Tiểu Như cơ hội thi triển hiến tế lần nữa.
Hắn một cái lắc mình đi tới bên cạnh hai nàng, một tay bóp lấy một người, trong nháy mắt hai nàng hiện ra nguyên hình.
Bắt được hai nàng thành công, nam tử mừng rỡ.
Đây chính là công lao lớn, chỉ cần đem hai nàng thuận lợi mang về, đến lúc đó Đế Thiên Công Tử ban cho hắn một kiện Đế binh cũng là có khả năng.
Nghĩ đến đây, nam tử vội vàng thi pháp phong ấn linh lực hai nàng, sau đó mang theo hai nàng bỏ chạy.
Bạch Tiểu Như vẫn đang giữ liên lạc với Tần Thiên, đây là hy vọng cuối cùng của nàng.
Nếu như Tần Thiên không thể tìm được nàng, thì nàng cho dù chết, cũng không có khả năng để đế tộc đế trời có được.
Từ nhỏ do trong cơ thể có Thiên Hồ huyết mạch, nên cho dù không cố gắng tu luyện, cảnh giới của nàng cũng tăng lên rất nhanh.
Chính vì như vậy, nàng từ nhỏ đã được nhận định là tộc trưởng đời tiếp theo của Thanh Khâu.
Mà đế trời lại phát hiện Thiên Hồ huyết mạch của Bạch Tiểu Như.
Cho nên hắn mới bày ra chuyện này, từng bước một đẩy nàng vào tuyệt cảnh.
Hắn muốn có được huyết mạch.
Nếu hấp thụ huyết mạch Thiên Hồ, huyết mạch của hắn cũng có thể được tăng cường.
Tông Ngũ bất chấp tiêu hao toàn lực đuổi theo, cuối cùng sau nửa khắc đồng hồ thì chặn lại được nam tử.
Khi Tần Thiên nhìn thấy Bạch Tiểu Như bị nam tử bóp cổ, cơn giận bốc lên đầu.
Vì Bạch Tiểu Như cũng là một trong những người mà hắn quan tâm nhất.
Nam tử thấy Tần Thiên và Tông Ngũ thì nhíu mày, cảnh giác!
Vì hắn đã điều tra ra thực lực Tông Ngũ cũng không yếu hơn mình.
"Các ngươi là người Thanh Khâu?" Nam tử hỏi.
Tần Thiên cố giữ tỉnh táo, không đáp lời, vì hắn sợ đối phương nhìn ra mình quan tâm Bạch Tiểu Như, sau đó dùng Bạch Tiểu Như để uy hiếp hắn.
Như vậy sẽ rất bị động.
Bạch Tiểu Như cũng rất thông minh, không có nhận quen Tần Thiên.
"Chúng ta là ăn cướp, giao ra tất cả mọi thứ của ngươi, thì có thể tha cho ngươi một mạng." Tần Thiên nghiêm nghị nói.
"Đánh... ăn cướp?"
Nam tử có chút mộng, sống mấy ngàn năm còn là lần đầu gặp phải ăn cướp.
Nhưng nghe là ăn cướp, hắn cũng thở phào nhẹ nhõm, ít nhất không phải người Thanh Khâu.
Nam tử kiêng kỵ thực lực của Tông Ngũ, cũng sợ phức tạp, nên cắn răng một cái lấy ra một gốc linh dược Đế giai hạ phẩm ném cho Tần Thiên.
"Cái này coi như phí qua đường, ta đang có việc gấp phải đi trước."
Tần Thiên tiếp nhận linh dược, không ngờ đối phương dễ nói chuyện vậy.
Nếu hắn thực sự là ăn cướp, có lẽ đã thả rồi, nhưng hắn không phải.
Tần Thiên lộ vẻ tham lam nói, "Cái này không đủ, ta muốn tất cả mọi thứ của ngươi."
Nghe xong, mặt nam tử tối sầm, không ngờ đối phương lại tham lam vậy, còn muốn cả tích cóp mấy ngàn năm của mình.
Vậy thì hắn chắc chắn không thể cho rồi! Nam tử không thèm để ý Tần Thiên là kẻ không có linh lực, nhìn về phía Tông Ngũ:
"Huynh đệ, thực lực giữa ngươi và ta không chênh lệch nhiều, đánh nhau thực sự cũng là khó phân thắng bại, ta đã đưa ra thành ý thì thả ta đi có được không?"
"Không tốt, ta nghe gia công tử." Tông Ngũ trả lời.
Công tử? Liền hắn? Nam tử nghi hoặc.
Cuối cùng hắn chỉ có thể coi Tần Thiên là một gã công tử phế vật của một thế lực lớn nào đó.
Hắn biết loại người này là ỷ yếu hiếp mạnh, giảng đạo lý là vô dụng, nên chỉ còn cách đánh một trận.
Trong lúc nam tử đang suy nghĩ, Tần Thiên truyền âm cho Tông Ngũ, "Động thủ, không muốn làm bị thương con hồ ly trong tay hắn."
Tông Ngũ hiểu ý, trực tiếp rút ra Trường Sinh Đao của mình, đây là tên hắn đặt cho Đế binh của mình.
Thấy Tông Ngũ rút đao, nam tử cũng biết trận chiến này không tránh khỏi.
Hắn đem Bạch Tiểu Như, Bạch Tiểu Tiểu đang bị phong ấn đặt xuống đất, rồi tùy tiện bố trí một trận pháp.
Hắn cũng không dám nắm hai nàng mà chiến đấu, vạn nhất có sai sót, vậy thì thiệt lớn.
Để đế trời biết sau này, cũng không tha cho hắn.
Tông Ngũ biết mục đích của Tần Thiên là vì hồ ly, cho nên hắn cũng khống chế công kích của mình.
Cố gắng không để bị ảnh hưởng đến hồ ly, sau khi hai người đánh nhau ra xa, Tông Ngũ mới bắt đầu phát lực.
Hắn vốn là cao thủ dùng đao, sau khi học Tọa Vong Trường Sinh Kinh, linh lực trong cơ thể và khả năng hồi phục cũng là xuất chúng hơn những người cùng cấp bậc rất nhiều.
Thêm cả Đế binh của mình, trong phút chốc chiếm thượng phong.
Hắn không màng tiêu hao, điên cuồng sử dụng đao pháp tấn công nam tử, nam tử cắn răng đau khổ kiên trì, vì hắn cảm thấy Tông Ngũ dùng đao pháp kiểu này, không bao lâu sẽ tiêu hao hết linh lực.
Chỉ cần mình chống được trong khoảng thời gian này thì chính là thắng lợi.
Khi linh lực của nam tử đã tiêu hao hơn một nửa, hắn phát hiện mình đã sai, sai quá nhiều.
Vì Tông Ngũ vẫn rất sung mãn, không có chút nào tiêu hao quá độ.
Ngoài ra, hắn cũng phát hiện đao của Tông Ngũ là Đế binh, vì vũ khí bán Đế giai của hắn, đã tàn phế.
Bạn cần đăng nhập để bình luận