Chấn Kinh Đồ Đệ Của Ta Lại Là Nữ Đế

Chấn Kinh Đồ Đệ Của Ta Lại Là Nữ Đế - Chương 2391: Tần Thiên là vua (length: 7886)

Tần Thiên nhìn thấy con trâu rừng điên cuồng, lông mày cũng lập tức nhíu lại.
Hắn cảm nhận được khí lực của con trâu rừng này, không phải là thứ hắn hiện tại có thể chống lại, dù sao hắn hiện tại chỉ mới bắt đầu rèn luyện thân thể, linh khí cũng chưa có.
Không dám đối đầu trực tiếp, hắn chỉ có thể lấy việc trốn tránh làm chủ rồi sau đó tìm cơ hội phản kích.
Nhưng lúc này, tần suất công kích của trâu rừng còn cao hơn trước đó, cho nên Tần Thiên rất khó tìm được cơ hội phản kích.
Dưới một lần rồi lại mấy lần công kích điên cuồng của trâu rừng, hắn bắt đầu cảm thấy có chút mệt sức.
Bởi vì tố chất thân thể của hắn không theo kịp phản ứng thần kinh của hắn.
Cũng tỷ như hắn có thể đánh giá được lúc nào phản kích sẽ tốt hơn và lúc nào nên tránh né.
Nhưng bởi vì tố chất thân thể quá kém, khiến hắn không cách nào quá nhanh làm ra phản ứng.
Lý Lam mấy người nhìn thấy Tần Thiên lúng túng, cảm giác vô cùng thống khoái.
Mà Lưu Thiến Thiến bọn người thì vô cùng lo lắng.
Nhất là cô tiếp viên hàng không, bởi vì Tần Thiên là vì cứu nàng mới ra nông nỗi như vậy.
Mắt thấy Tần Thiên không chống được bao lâu, tiểu Hồng đang quan sát một bên động thủ.
Nàng bay thẳng đến trên đầu trâu rừng.
Sau đó mổ mạnh vào đầu trâu rừng.
Bò....ò... Bò....ò... Bò....ò...!
Trâu rừng đau đớn kêu lên!
Nó bắt đầu điên cuồng vặn vẹo, muốn hất tiểu Hồng ra.
Nhưng tiểu Hồng bám rất chắc, trâu rừng căn bản không thoát ra được.
Tần Thiên thừa dịp khoảng trống này, thở hổn hển, bắt đầu nghỉ ngơi!
Mọi người thấy một con chim nhỏ thế mà lại biến con trâu rừng cường đại thành dạng này, lập tức cảm thấy có chút ngạc nhiên.
Bọn hắn suy đoán, con chim này chỉ sợ có linh tính, hẳn là thuộc về một loài đặc biệt.
Bởi vì người bình thường, còn chưa từng gặp chim màu đỏ bao giờ.
Trâu rừng không thoát ra được, liền nghĩ ra một biện pháp.
Thế là nó lao thẳng về phía một cây đại thụ bên cạnh.
Chuẩn bị dùng đầu đụng cây, đâm chết tiểu Hồng.
Nhưng một con trâu trí thông minh, há có thể so sánh với tiểu Hồng.
Nàng trực tiếp dang cánh bay lên.
Oanh một tiếng!
Trâu rừng đụng mạnh vào cây đại thụ, làm rung chuyển dữ dội, vô số lá cây bay xuống.
Nó lập tức có cảm giác trời đất quay cuồng.
Và đúng lúc này, tiểu Hồng lại rơi vào trên đầu nó, nàng dùng cánh vỗ lên đầu con trâu rừng.
Trực tiếp làm rách lớp da đầu trâu.
Trâu rừng càng thêm nóng ruột, tiếp tục đâm đầu vào cây.
Nhưng làm sao có thể đụng đến tiểu Hồng.
Dù sao cho dù là một con chim bình thường, đều có khả năng tránh né kiểu tấn công này.
Nếu không thì cũng không có thành ngữ "chim sợ cành cong".
Trâu rừng càng lúc càng choáng váng đầu óc.
Và đúng lúc này, Tần Thiên cầm cành cây có đầu nhọn, đột nhiên đâm tới trâu rừng.
Không bao lâu, trâu rừng ngã xuống trong vũng máu, không còn khả năng phản kháng.
Tần Thiên liếc nhìn đám người rồi kéo trâu rừng rời đi.
Vương Long mấy người thấy thế lập tức gấp gáp, bởi vì bọn họ cũng đang đói meo.
Nếu không, bọn họ cũng sẽ không mạo hiểm đối phó với con trâu rừng này.
"Chờ một chút!"
Tần Thiên dừng bước, quay đầu lại nhìn: "Có chuyện gì?"
Vương Long gượng gạo cười, nói: "Huynh đệ, một con trâu lớn như vậy, ngươi cũng ăn không hết, không bằng chia cho chúng ta một ít?"
"Đúng vậy a! Đúng vậy a!" Lý Lam cũng phụ họa theo, lúc này, trong đầu nàng, đã hiện lên hình ảnh mình đang ăn bít tết, quá thơm ngon.
"Có ăn hết hay không, đó là việc của ta!"
"Có muốn chia cho mọi người hay không, vậy phải xem tâm trạng của ta!"
"Nhưng bất kể thế nào, ta sẽ không chia cho các ngươi!"
Vương Long nghe vậy, sắc mặt lập tức trở nên khó coi, hắn nói:
"Con trâu này là do mọi người đồng tâm hiệp lực mới giết được, ngươi dựa vào cái gì muốn một mình ăn hết? Ngươi không cảm thấy ngươi quá đáng sao?"
"Đúng vậy, mọi người vì đối phó với con trâu rừng này, đều bị thương, ngươi dựa vào cái gì ngồi thu lợi thành quả?" Lý Lam cũng nói theo.
Giờ phút này, cơn đói khát đã khiến nàng quên đi sự sợ hãi đối với Tần Thiên.
Tần Thiên đánh giá Lý Lam hai người một chút, nói: "Các ngươi bị thương sao? Ta tại sao không thấy!"
"Còn nữa, nếu không phải ta xuất hiện, các ngươi bây giờ chỉ sợ đã thành thức ăn cho trâu rừng rồi!"
"Các ngươi không biết cảm tạ mà còn dùng đạo đức để bắt cóc ta!"
Lời này vừa nói ra, Vương Long hai người lập tức nghẹn họng!
Lúc này, Lưu Thiến Thiến đứng ra: "Kỳ thật, Tần tiên sinh là người không tệ, trước đó còn đưa cho ta cá nướng ăn!"
"Mọi người nếu khách khí với Tần tiên sinh một chút, rất dễ nói chuyện, tiên sinh cũng không phải người hẹp hòi!"
"Dù sao một con trâu lớn như vậy, anh ấy thực sự ăn không hết!"
"Hơn nữa, chỉ cần hai ngày nữa thôi, đội cứu viện sẽ đến, chúng ta cũng không cần phải ăn thịt trâu rừng nữa!"
Nói xong, nàng ôm lấy cánh tay Tần Thiên, cười khúc khích hỏi: "Tôi nói đúng không? Tần tiên sinh!"
Tần Thiên nhìn Lưu Thiến Thiến, hắn không ngờ đối phương thế mà lại bắt đầu nũng nịu.
Thật ra, Lưu Thiến Thiến đây cũng là đạo đức bắt cóc hắn, đẩy hắn lên cao.
Nhưng những lời nàng nói, khiến người khác nghe rất êm tai, nói cũng có lý.
Không giống như Vương Long hai người, hung hăng dọa người, giống như mình không cho bọn họ chia thịt bò thì mình là một tên tiểu nhân tư lợi vậy!
Lập tức, hắn cười nói: "Con trâu này quả thật hơi nhiều, chia cho mọi người một ít cũng không sao, tất cả đi theo ta!"
Đám người nghe vậy, trên mặt lập tức nở nụ cười.
Rất nhanh, Tần Thiên tìm được một chỗ trống trải, sau đó hắn đi đến ngồi trên một tảng đá lớn bên cạnh: "Mấy người đến đây, xẻ thịt trâu cho ta!"
"Để tôi!"
Cơ trưởng lập tức xung phong nhận việc đứng ra.
Lúc này, còn có vài người khác đi theo đứng lên.
Bọn họ lấy ra dao nhỏ cùng miếng sắt, bắt đầu xẻ thịt trâu rừng.
Những thứ này, đều là từ đống đổ nát máy bay tìm được.
Rất nhanh, bọn họ đã cắt xong bốn chiếc đùi bò.
Tiếp đó họ bắt đầu nhóm lửa nướng thịt bò.
Chẳng bao lâu liền có mùi thịt thơm bay ra.
Lập tức, giữa sân vang lên một loạt âm thanh nuốt nước miếng.
Bởi vì tất cả mọi người đều đang đói meo.
Lúc này, một tên mập đi ra cười nói: "Ta là một đầu bếp có chút tiếng tăm, lần này ta mang theo một ít gia vị bí chế của mình!"
Nói xong, hắn lấy từ trong hành trang cá nhân ra một cái bình nhỏ rồi rắc một ít lên miếng thịt, sau đó cẩn thận nướng.
Khi đã nướng chín, hắn cực kỳ hiểu ý mang miếng thịt rắc gia vị đưa cho Tần Thiên.
Tần Thiên nhận lấy, cắn một miếng, lập tức cảm thấy vô cùng ngon miệng.
Còn ngon hơn cả thịt bò hắn ăn trước đó.
Sở dĩ như vậy, phần lớn là do gia vị của tên đầu bếp này.
Tên đầu bếp này quả là có chút bản lĩnh.
Đầu bếp thấy Tần Thiên cười, hắn cũng cười theo, sau đó tự nướng cho mình ăn.
Sau đó Tần Thiên cũng khống chế một chút số lượng cho mọi người, chỉ có đầu bếp và Lưu Thiến Thiến được cho nhiều hơn một chút.
Bởi vì trong môi trường này, không thể để bọn họ ăn quá no.
Ngoài ra, hắn cũng không muốn gây thêm chuyện nữa.
Cứ như vậy, Tần Thiên trở thành người đứng đầu của đám người này.
Đôi khi, Tần Thiên còn sai bảo Lưu Thiến Thiến đấm vai cho mình.
Ngay trước mặt mọi người, Lưu Thiến Thiến ban đầu không muốn nhưng nàng lại sợ bị đói.
Cuối cùng vẫn phải ấn bóp cho Tần Thiên.
Bất quá nàng che chắn mình rất kỹ, không cho ai nhìn ra thân phận của nàng.
Nếu không, danh tiếng của nàng sẽ bị ảnh hưởng rất lớn.
Nàng không muốn vừa trở về đã bị lên trang nhất.
Cứ như vậy, lại ba ngày nữa trôi qua.
Trong đám người, chỉ có Vương Long mấy người là không được ăn gì.
Bất quá bọn họ cũng không chết đói.
Bởi vì có một bé gái thấy bọn họ đáng thương, nên chia cho bọn họ một ít thịt.
Tần Thiên đối với điều này, cũng không nói gì thêm.
Đối với trẻ con mà nói, có lòng tốt là một chuyện tốt.
Bởi vì hắn cũng có con gái, hắn hi vọng tuổi thơ của con gái sẽ trong sáng hơn...
Bạn cần đăng nhập để bình luận