Chấn Kinh Đồ Đệ Của Ta Lại Là Nữ Đế

Chấn Kinh Đồ Đệ Của Ta Lại Là Nữ Đế - Chương 284: Luân Hồi Vực (length: 8363)

"Có lẽ hắn nói là thật đấy!" Khương Nguyệt mỉm cười nói.
"Đạo Khí ta cho Thánh Tông tứ tổ, ngươi muốn tin hay không."
Khương Nguyệt tiếp tục nói: "Ta vẫn là có chút không yên lòng, ngươi để cho ta kiểm tra một chút ta liền tin."
"Kiểm tra?" Tần Thiên hơi sững sờ: "Như vậy không tốt đâu, dù sao nam nữ khác biệt, ta không phải người tùy tiện."
Khương Nguyệt nhắm mắt lại: "Ngươi đây là đang trêu đùa ta?"
"? ?"
"Trêu đùa ngươi?"
Tần Thiên lắc đầu: "Ta chỉ là có chút không có ý tứ.
Hay là chúng ta tìm phòng nhỏ, ta để ngươi kiểm tra một phen?"
Nghe vậy, sắc mặt Khương Nguyệt càng thêm khó coi, đã lớn như vậy còn là lần đầu tiên bị trêu đùa.
Nhìn Khương Nguyệt nổi giận đùng đùng, Tần Thiên bất đắc dĩ khoát tay: "Để ngươi kiểm tra ngươi không muốn, không cho ngươi kiểm tra ngươi cũng không muốn, ngươi người phụ nữ này thật phiền phức."
"Ta đi." Nói xong Tần Thiên trực tiếp quay người rời đi.
Hắn biết nữ tử này cao ngạo vô cùng, cho nên hắn cố ý nói như vậy.
Loại nữ nhân này, không thể nuông chiều.
Hừ!
Một tiếng hừ lạnh từ sau lưng Tần Thiên truyền đến: "Ngươi thành công chọc giận ta, cho nên ta quyết định kiểm tra thi thể của ngươi."
Ánh mắt Tần Thiên ngưng lại, hắn quay đầu chém một kiếm về phía Khương Nguyệt.
Khương Nguyệt lướt nhanh về phía sau tạo thành một đạo tàn ảnh, nhẹ nhàng tránh được một kiếm này.
Khóe miệng nàng hơi cong lên, ánh mắt lộ ra một tia khinh thường.
Nàng đang muốn lên tiếng, thì ngay lúc Tần Thiên biến mất.
Trong nháy mắt này, nàng cảm nhận được uy hiếp của tử vong.
Khương Nguyệt tâm niệm vừa động, trong tay xuất hiện một cái phù triện.
Phù triện kích hoạt, một cái lồng vàng xuất hiện quanh thân nàng.
Xùy!
Một kiếm này chém vào lồng vàng.
Trực tiếp hất nàng bay đi hơn trăm mét, lồng vàng trực tiếp vỡ vụn.
Chân phải Tần Thiên đạp mạnh, mũi kiếm hướng về trước, đâm thẳng vào Khương Nguyệt.
Khương Nguyệt rút ra một thanh kiếm, giơ kiếm lên đỡ, chặn được mũi kiếm của Tần Thiên.
Xùy!
Lần va chạm này, trực tiếp chấn Khương Nguyệt trượt về sau vài trăm mét.
Khương Nguyệt ổn định thân hình, liếc nhìn thanh kiếm của mình, thấy có một vết nứt.
Thế là nàng vội vàng đổi kiếm khác, sắc mặt cũng trở nên vô cùng ngưng trọng.
Lúc này Thần Đế ở bên cạnh động thủ, hắn từ phía sau đánh lén Tần Thiên.
Tần Thiên trở tay chém một kiếm, chặn Thần Đế lại, sau đó trực tiếp mở Vĩnh Hằng Kim Thân và Nhiên Huyết Thuật.
Tăng phúc xong, liền lao tới đánh Thần Đế.
Tần Thiên cầm Phệ Hồn Kiếm, liên tục xuất kiếm, khiến Thần Đế liên tục lui về sau.
Lúc này thời gian thuấn di hồi lại.
Hắn thuấn di ra sau lưng Thần Đế, Mẫn Diệt.
Một kiếm này trực tiếp đâm thủng ngực Thần Đế.
Mắt Thần Đế trợn trừng, vẻ mặt tràn đầy đau khổ, nhưng rất nhanh trở nên ngây dại, vì hồn thể thiếu thốn, ý thức của hắn cũng dần dần lặng đi.
Thu hồi nhẫn không gian của lão già, Tần Thiên chậm rãi bước về phía Khương Nguyệt.
Lúc này trong lòng Khương Nguyệt có chút hoảng loạn, nhưng lòng kiêu hãnh không cho phép nàng lùi bước.
Nàng nắm chặt kiếm trong tay, chủ động đâm về phía Tần Thiên.
Nhưng Tần Thiên không tránh né, mặc kệ nó đâm tới, vì Tần Thiên đã mở Đại Địa Thủ Hộ khi đối phó Thần Đế.
Hiện tại hiệu quả vẫn chưa hết.
Xùy!
Một kiếm này đâm vào Đại Địa Thủ Hộ, bắn lên một tia lửa.
Mà đúng lúc này kiếm Tần Thiên nằm ngang trên cổ Khương Nguyệt.
Khương Nguyệt lập tức an phận xuống, nàng nhìn thẳng Tần Thiên, nói:
"Ngươi không dám giết ta.
Ta là Khương gia Tứ tiểu thư, giết ta, phụ thân ta nhất định sẽ không tiếc bất cứ giá nào san bằng Thiên Tông."
Tần Thiên đâm một kiếm tới, vai phải Khương Nguyệt trực tiếp bị đâm xuyên.
Khi hắn rút kiếm ra, máu tươi trào ra!
Khương Nguyệt gắt gao nhìn chằm chằm Tần Thiên, nghiến răng nói: "Nữ nhân ngươi còn ở Thiên Tông, ngươi không màng sống chết của nàng sao?"
Tần Thiên lại thêm một kiếm.
Xùy!
Vai trái Khương Nguyệt cũng bị xuyên qua, hai tay đều bị phế đi.
Lưỡi kiếm lại lần nữa trở về cổ Khương Nguyệt: "Ngươi nói tiếp đi, ta cứ đâm, rất thoải mái."
Lúc này thân thể Khương Nguyệt có chút run rẩy, không còn tự tin như trước.
Nam nhân trước mắt, thật sự dám giết mình.
Vì nàng đã cảm nhận được sát ý của đối phương.
Tần Thiên cũng thật sự có ý nghĩ này, nhường nhịn sẽ không giải quyết vấn đề, chỉ làm người khác được một tấc lại muốn tiến một thước, cho nên chỉ có giết.
Ngay lúc Tần Thiên chuẩn bị động thủ, hắn cảm giác được một luồng khí tức mạnh mẽ đang đến gần.
Khương Nguyệt cười lạnh nói: "Người của ta tới rồi, các ngươi chết chắc."
Tần Thiên Hoành kiếm một trảm, muốn chém nàng thành hai đoạn, nhưng kiếm cương của hắn vừa chặt đứt một cánh tay Khương Nguyệt, đã bị một lồng vàng chặn lại.
Khương Nguyệt lại sử dụng một lá bùa hộ thân.
Lúc này Đạo Khí cảnh báo, Đạo Khí cảnh báo kẻ địch chắc chắn không đơn giản, thế là hắn quyết đoán từ bỏ cơ hội đánh giết Khương Nguyệt, một lần thuấn di ra xa sáu vạn mét, sau đó trực tiếp bắt đầu Tam Đoạn Phong Lôi Bộ.
Phong Lôi Bộ kết thúc, hắn vẫn chưa yên lòng, lại dùng Siêu Cấp Thần Hành Phù.
Sau ba hơi thở Tần Thiên rời đi, Khương Hồng Thược và Đạo Chủ xuất hiện bên cạnh Khương Nguyệt.
Lúc này nàng vô cùng thê thảm, một cánh tay bị chặt đứt, một bên vai không ngừng đổ máu.
Đạo Chủ vội vàng giúp Khương Nguyệt cầm máu, vết thương xem như ổn định, nhưng cánh tay thì bị phế.
"Ai làm ngươi bị thương?" Đạo Chủ hỏi.
"Là Tần Thiên, tên Tần Thiên từng có đạo khí."
"Là hắn?"
Đạo Chủ và Khương Hồng Thược đều giật mình, vì Khương gia đã tìm Tần Thiên mấy năm rồi.
Sau đó Đạo chủ hỏi: "Bọn chúng chạy về hướng nào?"
Khương Nguyệt nhìn về phía Luân Hồi Vực, nói: "Bên kia."
Lúc này lại có thêm mấy cường giả Khương gia đến.
Đạo Chủ phân phó: "Đưa tiểu thư an toàn trở về."
Nói xong, hắn chuẩn bị đuổi theo về phía Luân Hồi Vực.
Ngay lúc này, Khương Nguyệt vội vàng nói: "Chờ một chút."
Đạo Chủ nghi hoặc nhìn Khương Nguyệt.
Thần niệm Khương Nguyệt khẽ động, một hộp nhỏ bay ra.
"Trước khi Tần Thiên đi, hắn dính phải Truy Thần Hương trên người ta, trong hộp này có trùng truy tung, có thể dựa vào mùi hương truy dấu hắn."
Khương Hồng Thược cầm hộp nhỏ lên nói: "Đạo Chủ, ta đi cùng ngươi."
Đạo Chủ gật nhẹ đầu, không nói nhiều.
Sau khi kéo dài khoảng cách, Tần Thiên vẫn không thả lỏng cảnh giác.
Hắn hóa thành kiếm quang điên cuồng bay về phía Luân Hồi Vực, hết thời gian hồi chiêu thuấn di liền dùng ngay.
Vì vậy đến ngày thứ hai hắn đã tiến vào Luân Hồi Vực.
Đây là địa bàn của An Diệu Lăng, An Diệu Lăng là Luân Hồi Chi Chủ, năm đó cũng là Vực Chủ.
Một người sở hữu một vực là ước mơ của mọi cường giả, nhưng thật sự thống nhất một vực thì không nhiều.
Tỷ như Khương gia, bọn họ chỉ là một trong tứ đại gia tộc của Cổ Vực, họ chiếm Hắc Nham Thành chỉ vì tài nguyên tu luyện.
Mà việc cướp đạo khí của Tần Thiên là để đánh bại ba đại gia tộc còn lại, thống nhất Cổ Vực.
Đằng sau.
Đạo Chủ mang theo Khương Hồng Thược không ngừng đuổi theo, chỉ là ông có chút kỳ lạ, tốc độ Tần Thiên sao lại nhanh như vậy.
Sau khi đến Luân Hồi Vực, Khương Hồng Thược có chút kiêng kỵ, dù sao đây là địa bàn của Luân Hồi Chi Chủ.
Hơn nữa nàng nghe nói Luân Hồi Chi Chủ đã trở về.
Nhớ năm xưa khi Luân Hồi Chi Chủ còn tại vị, tứ đại gia tộc của Cổ Vực còn phải cúng đồ cho Luân Hồi Chi Chủ.
Vì thực lực của Luân Hồi Vực quá mạnh, Luân Hồi Chi Chủ lại càng khó lường.
Họ chỉ có cúng đồ mới an tâm phần nào.
Đối phương nhận đồ, thì sẽ không xâm lược Cổ Vực của bọn họ, vì luân hồi một đạo rất coi trọng nhân quả.
Bạn cần đăng nhập để bình luận