Chấn Kinh Đồ Đệ Của Ta Lại Là Nữ Đế

Chấn Kinh Đồ Đệ Của Ta Lại Là Nữ Đế - Chương 152: Cứu viện (length: 8152)

Nhưng cứ như vậy, Tần Thiên càng ngày càng không có cảm giác an toàn.
Bởi vì bọn hắn ở vào địa giới do Hồn Tộc cai quản.
Lúc nào cũng có thể có cường giả Hồn Tộc đến trợ giúp, vạn nhất có một Bán Thần đến, mình cũng không có cách nào ngăn cản.
"Không thể cứ kéo dài thế này." Tần Thiên thầm nghĩ.
Hắn nhìn về phía thiếu nữ mặc áo thú, "Dùng những bí thuật của ngươi gia tăng trạng thái cho ta."
Nha!
Thiếu nữ áo thú lên tiếng, sau đó để Băng Nhược Hi thủ hộ nàng.
Sau đó nàng hai tay khép lại, linh khí đất trời xung quanh điên cuồng tụ lại vào hai bàn tay nàng.
Mái tóc dài của nàng bay lên, cả người cũng dần dần bay lên không trung.
Khí tức cũng dần dần lớn mạnh.
Cường giả Linh Vu tộc bên cạnh, thấy cảnh này thì vừa kinh ngạc vừa không nỡ.
Bởi vì thiếu nữ áo thú thi triển là cấm thuật của Linh Vu cổ tộc.
Nàng chuẩn bị dùng tuổi thọ của mình, để tăng phúc cho Tần Thiên.
Tần Thiên chú ý thấy, tình trạng của thiếu nữ áo thú có chút không đúng, dù khuôn mặt không hề thay đổi.
Nhưng hắn có thể cảm nhận được, sinh mệnh của thiếu nữ áo thú đang trôi đi.
Tần Thiên không ngờ nàng liều mình đến vậy, nhưng bí pháp đã bắt đầu, hắn cũng không nói gì thêm.
Tiếp tục chờ thiếu nữ áo thú gia trì.
Thiếu nữ áo thú đang bay trên không, đột nhiên nhìn về phía Tần Thiên không xa.
Sau đó từng đạo bạch quang từ trong tay nàng bắn ra.
Tiến vào trong thân thể Tần Thiên.
Lúc này Tần Thiên cảm thấy vô cùng sảng khoái, toàn thân tràn đầy sức mạnh.
Cơ bắp cũng ngày càng phát triển.
Hắn cảm giác một quyền của mình có thể làm vỡ nát núi sông.
Tổng thể thì, thực lực của mình đã tăng lên gấp đôi.
Tần Thiên biết lực lượng này chỉ là tạm thời, nên hắn cũng không lãng phí thời gian.
Hướng về phía một vị Thiên Tôn Hồn Tộc liền xông tới.
Tốc độ của hắn hiện tại cũng đã nhanh hơn, lại thêm hai đánh một.
Nên Thiên Tôn Hồn Tộc này căn bản không phải đối thủ.
Không giao chiến được mấy lần, đã bị Sinh Tử Kiếm của Tần Thiên đâm trúng.
Hồn lực cũng bị hấp thu một phần.
Hắn sợ hãi.
Nhưng tiết tấu tấn công của Tần Thiên rất nhanh, thêm vào sự phối hợp của vị Thiên Tôn Linh Vu cổ tộc, nên Thiên Tôn Hồn Tộc có chút trở tay không kịp.
Hắn chỉ có thể liều mạng ngăn cản, hắn không muốn chết.
Nhưng tử vong lại ngày càng gần kề hắn.
Hắn biết mình sắp không kiên trì nổi nữa, thế là hắn lớn tiếng hô, "Mau đi, người này chỉ có tộc trưởng mới đối phó được."
Hai Thiên Tôn Hồn Tộc, biết đại thế đã mất, quyết định quay đầu bỏ chạy.
Hai người vừa đi, Thiên Tôn Hồn Tộc kia đã bị Tần Thiên dùng kiếm chém vỡ hồn thể, sau đó bị hấp thu.
Lúc này Hồn Tộc khác cũng đều chạy hết.
Bọn hắn thắng, hơn nữa còn chém giết hai Thiên Tôn Hồn Tộc.
Nhưng không ai có thể vui mừng, bởi vì xung quanh bọn họ có hơn sáu ngàn thi thể của nhân tộc.
Mùi máu xộc lên trời.
Tộc trưởng Linh Vũ của Vu Linh cổ tộc, đến trước mặt Tần Thiên cúi chào sâu, "Tạ ơn công tử, xin hỏi đại danh công tử?"
Không đợi Tần Thiên mở miệng, Băng Nhược Hi tiến đến giới thiệu, "Đây là minh chủ Trấn Hồn Minh của chúng ta."
Linh Vũ giật mình, chắp tay nói: "Thì ra là minh chủ giá lâm, lão hủ bái kiến minh chủ."
Tần Thiên khẽ gật đầu nhìn Băng Nhược Hi, "Ngươi còn biết ta là minh chủ sao, chuyện lớn thế này sao ta không biết?"
"Nếu không phải ta vừa vặn gặp phải, có lẽ cơ hội nhặt xác cho ngươi cũng không có."
Băng Nhược Hi vội vàng quỳ xuống, "Thuộc hạ biết sai rồi, ta chỉ là không muốn chuyện gì cũng đi làm phiền minh chủ."
Thú y nữ tử cùng Băng Nhược Hi là bạn tốt, nàng thấy bạn mình quỳ gối hoảng sợ, cũng có chút kinh ngạc.
Hoàn toàn lật đổ hình tượng cao lãnh của Băng Nhược Hi trong lòng nàng.
Trước kia nàng mỗi ngày đều lạnh lùng như băng, vô cùng cao ngạo.
Mặc kệ gặp chuyện gì cũng vô cùng bình tĩnh, ví như trước đây bị Hồn Tộc bao vây.
Nàng cũng chỉ nhíu mày.
Tần Thiên cũng không thật sự muốn trách cứ nàng.
Chỉ là không hi vọng nàng cứ như vậy mà chết đi, dù sao nàng về sau còn phải giúp mình chưởng quản Băng Tộc.
Tần Thiên đỡ nàng dậy, nghiêm túc nói: "Về sau nếu có chuyện này thì phải nhớ nói cho ta."
"Không thể tự ý đi mạo hiểm."
"Ừm!"
Băng Nhược Hi cẩn thận gật đầu, "Ta đã biết minh chủ."
Sau đó Băng Nhược Hi chỉ vào thiếu nữ áo thú bên cạnh giới thiệu, "Đây là bạn tốt của ta Linh Hi."
Tần Thiên nhìn về phía Linh Hi cười hiền.
Sau đó mọi người thu xếp qua loa một chút, rồi vội vã rời đi.
Thi thể tộc nhân bọn hắn cũng không có thời gian chôn cất.
Chỉ có thể tạm đặt đâu đó.
Bởi vì bọn hắn đã bị bại lộ, nếu ở lại, đợi cường giả Hồn Tộc đuổi tới, bọn hắn không ai chạy thoát được.
Nhưng chuyện ngày hôm nay bọn họ đều ghi tạc trong lòng.
Sau khi trốn về địa giới nhân tộc quản lý, mọi người lúc này mới thở phào nhẹ nhõm.
Lúc này tộc trưởng Kim tộc đến cáo biệt.
Bọn hắn chuẩn bị trở về tộc.
Sau khi các cường giả Kim tộc rời đi, Tần Thiên hỏi Linh Vũ, "Các ngươi ngày sau tính thế nào?"
Linh Vũ cười khổ nói, "Vẫn chưa nghĩ ra."
"Hiện tại người các ngươi cũng không còn nhiều, chi bằng đến Băng Tộc đi, cùng Băng Tộc sống chung."
"Sau này Trấn Hồn Minh của ta sẽ che chở các ngươi, các ngươi cũng không cần phải lo lắng việc Hồn Tộc xâm lấn."
Linh Vũ nghe thấy ý tứ trong lời nói của Tần Thiên, đây là Tần Thiên đang đưa cành ô liu.
Hắn biết đây có lẽ là lựa chọn tốt nhất.
Bởi vì phần lớn tộc nhân của bọn hắn đã chết rồi.
Những người còn lại, không đủ sức để đứng chân trong loạn thế này, cho nên tìm chỗ dựa là lựa chọn tốt nhất.
Thế là hắn liền nói: "Ta thì đồng ý, chỉ không biết Băng Tộc có nguyện ý hay không."
"Không có vấn đề." Băng Nhược Hi ở bên cạnh vội trả lời.
Loại chuyện tốt này nàng tự nhiên đồng ý, Vu Linh tộc dù phần lớn tộc nhân và cường giả đều chết đi.
Nhưng dù sao còn hai Thiên Tôn.
Sau khi đến Băng Tộc của nàng, Băng Tộc sẽ càng thêm an toàn.
Sau đó mọi người chia tay, Tần Thiên hướng Thần Quốc Quang Minh mà tiến đến.
Trên đường truyền âm báo cho Văn Nhân Mục Nguyệt một tiếng.
Hắn vừa đến cửa cung, đã thấy Văn Nhân Mục Nguyệt chờ mình.
Vẫn xinh đẹp như trước, mặc một chiếc váy dài màu xanh ngọc, vô cùng tươi tắn thoát tục.
Hàn huyên vài câu xong, Tần Thiên liền đưa ra chuyện quang minh tẩy lễ.
Sau đó lấy ra một viên Vạn Linh Đan thừa trước đó, xem như thù lao tiêu hao.
Văn Nhân Mục Nguyệt dẫn Tần Thiên đi gặp Quang Minh Thần Đế của nàng, Thần Đế không chút do dự mà đồng ý.
Sau đó hắn lại theo Văn Nhân Mục Nguyệt đến tiểu thế giới thần quốc.
Tần Thiên ngồi vào bồ đoàn, Văn Nhân Mục Nguyệt giúp hắn khởi động quang minh tẩy lễ.
Sau đó hắn cảm thấy lực lượng quang minh cường đại, tràn vào trong cơ thể mình.
Chỉ là lần này hiệu quả kém xa lần trước.
Chủ yếu cũng là vì cảnh giới của hắn cao, Vạn Cổ Bất Diệt Thể cũng đã đến tầng thứ bảy.
Sau đó Tần Thiên lấy Sinh Tử Kiếm ra bắt đầu hấp thu.
Một lát sau tượng đá sau lưng Tần Thiên, lại mở mắt.
Ý chí của Quang Minh Thần, một lần nữa giáng lâm vào pho tượng.
Hắn nhìn về phía Tần Thiên, hơi kinh ngạc.
Mới có bao lâu, hắn lại đột phá, hơn nữa đột phá rất vững chắc, không phải cưỡng ép tăng lên.
Tốc độ như vậy dù là ở thượng giới cũng coi là hiếm thấy.
Có lẽ người này chính là biến số trong lần Cửu Châu kiếp này.
Nghĩ đến đây hắn liền truyền âm cho Tần Thiên: "Ngươi khỏe chứ, người trẻ tuổi."
Tần Thiên nghe thấy âm thanh thì lập tức giật mình, bởi vì không cảm nhận được có người tồn tại xung quanh.
Chung quanh hắn nhìn ngó một vòng, vẫn không phát hiện gì.
Lúc này âm thanh lại vang lên, "Ta chỉ là ý chí giáng lâm của Quang Minh thần tới đây."
Tần Thiên đột nhiên quay đầu, nhìn về phía pho tượng đã mở mắt.
"Lần trước để giúp ngươi đột phá, ta cũng tiêu hao không ít thần lực, không ngờ, ngươi nhanh vậy đã đến nữa." Ý chí Quang Minh thần tiếp tục nói.
Bạn cần đăng nhập để bình luận