Chấn Kinh Đồ Đệ Của Ta Lại Là Nữ Đế

Chấn Kinh Đồ Đệ Của Ta Lại Là Nữ Đế - Chương 254: Bị chắn (length: 8021)

Tần Thiên nhảy vọt một cái, lên trên một cây đại thụ.
Núp mình trong tán lá, sau đó thả thần thức ra bắt đầu dò xét.
Rất nhanh hắn liền dò được một nam tử thân hình nhỏ gầy.
Nam tử gầy nhỏ dường như cảm nhận được Tần Thiên dừng lại, hắn cũng ngừng lại.
Ngay lúc hắn chuẩn bị tiến lên xem xét tình hình thì, một nữ tử mặc đồ bó màu đen bước ra.
"Không ngờ không ngờ, trưởng lão Ảnh Tử của Phong Ảnh Các lại âm thầm theo dõi một Thần Tướng."
Trưởng lão Ảnh Tử quay đầu lại nhìn: "Ngươi là ai?"
Vừa nói, hắn vung một chưởng tới.
Không gian xung quanh nữ tử áo đen trực tiếp bị bóp méo.
Nhưng một giây sau nữ tử áo đen liền rời khỏi không gian này, xuất hiện ở nơi khác.
Nữ tử áo đen khẽ cười nói: "Muốn giết ta, để đại trưởng lão hoặc môn chủ của các ngươi đến còn xem xét được đấy."
Trưởng lão Ảnh Tử nhíu mày nói: "Ngươi cũng vì Hoang Thần khí trong tay Tần Thiên mà đến."
"Hắn ở ngay phía trước, ngươi có thể đi mà đoạt."
Nữ tử cười khẽ một tiếng: "Vì sao ngươi cũng không đi mà đoạt?"
Trưởng lão Ảnh Tử trầm mặc.
Nữ tử áo đen tiếp tục nói: "Chuyện của hắn gây náo động lớn như vậy, ai mà không nghe ngóng được chút tin tức."
"Hải Thần Điện và Luân Hồi Điện có nhiều vị Thần Vương vì đối phó hắn mà vẫn lạc, điều này nói rõ có người trong bóng tối bảo vệ hắn."
"Cho nên ngươi đang chờ người, đợi người mạnh hơn đến rồi mới động thủ, đúng không."
Tâm tư bị vạch trần, sắc mặt trưởng lão Ảnh Tử lập tức trở nên khó coi.
Hắn nhìn nữ tử áo đen, trầm giọng nói: "Có bản lĩnh xưng tên ra, ta ngược lại muốn xem ai dám cướp đồ của Phong Ảnh Các ta."
Nữ tử áo đen chế giễu nói: "Ngươi đoán xem."
Trưởng lão Ảnh Tử giận run cả người.
Mà ngay lúc này, nữ tử áo đen đột nhiên cười ha ha.
"Tần Thiên, có người đang theo dõi ngươi."
Sắc mặt trưởng lão Ảnh Tử biến đổi, chuẩn bị đuổi theo.
Mà đúng lúc này, nữ tử áo đen lại chặn đường hắn.
"Vì cái gì?"
"Hắn chạy rồi thì ai cũng không đoạt được." Trưởng lão Ảnh Tử tức giận nói.
"Vì cái gì?"
"Bởi vì Phong Ảnh Các của các ngươi ở gần đây, đã ta không đoạt được, thì cũng không thể để các ngươi có được."
"Hoang Thần khí ở chỗ hắn, chúng ta vẫn còn cơ hội, nhưng nếu như ở chỗ Phong Ảnh Các của các ngươi thì không dễ vậy nữa."
Một bên khác.
Tần Thiên nghe thấy tiếng hét lớn thì lập tức dịch chuyển rời đi, sau đó ẩn giấu khí tức của mình.
Nữ tử áo đen cảm giác được khí tức Tần Thiên biến mất thì quay người rời đi.
Trưởng lão Ảnh Tử vội vàng chạy đến chỗ Tần Thiên vừa đứng.
Chờ hắn đến nơi thì đã không cảm thấy bất kỳ khí tức gì nữa, giận đến sắc mặt tối sầm.
Nếu có thể theo dõi được môn chủ tới, thì hắn cũng coi như lập công lớn.
Hắn thở dài một tiếng, chuẩn bị rời đi, mà đúng lúc này, hắn cảm giác có dao động thần lực.
Tự nhiên không đi?
Trong lòng vui mừng, hắn vội vàng chạy tới.
Lúc này Tần Thiên đã thi triển Vĩnh Hằng Kim Thân và Nhiên Huyết Thuật nhị trọng.
Nhìn trưởng lão Ảnh Tử đang lao đến, cười nói: "Vội vàng đến tìm cái chết sao?"
Lão giả lộ vẻ khinh thường: "Thế nào, ngươi một Thần Tướng mà đòi giết ta Thần Vương?"
"Ngươi đến gây hài sao?"
Tần Thiên khẽ liếc qua: "Có gì không thể?"
"Giết ngươi chỉ cần một kiếm."
Trưởng lão Ảnh Tử khóe miệng lộ ra một nụ cười mỉa mai: "Thật sự là không biết trời cao đất dày, nghĩ ngươi loại này. . ."
Đến đây thì con ngươi hắn co rụt lại, vì Tần Thiên trước mắt biến mất.
Sau một khắc, một đạo năng lượng cuồng bạo xuất hiện từ phía sau lưng hắn.
Điệp. Mẫn Diệt!
Tần Thiên vận dụng thần lực chứa trong huyệt điệp, sử xuất gấp ba công kích Mẫn Diệt.
Trong khoảnh khắc nguy hiểm, trưởng lão Ảnh Tử chỉ kịp dùng hai tay ngăn cản.
Ầm!
Thân thể trưởng lão Ảnh Tử nứt vỡ như mạng nhện, đồng thời cây cối trong vòng mấy trăm trượng xung quanh cũng hóa thành bột mịn.
"Không. . . Không thể nào." Trưởng lão Ảnh Tử nói xong câu này thì trực tiếp vỡ vụn ra.
Tần Thiên cười cười, nghĩ đến mình miểu sát một vị Thần Vương thì cũng có chút đắc ý.
Sau đó hắn hóa thành một đạo kiếm quang rời đi.
Nơi này không thể ở lâu.
Nữ tử áo đen ở nơi xa thầm than: "Quả nhiên là yêu nghiệt mà."
Giờ phút này nàng cũng có chút kinh hãi, may mà mình không chọn động thủ.
Mọi người đều không xem trọng thực lực của bản thân Tần Thiên.
Tần Thiên loại người này mà làm sát thủ thì sẽ là cơn ác mộng của tất cả Thần Vương.
Sau đó nàng cũng quay người rời đi.
Mấy phút sau, một lão giả đi đến nơi trưởng lão Ảnh Tử đã chết.
Lão cau mày, trưởng lão am hiểu tốc độ và ẩn nấp đã chết, xem ra người sau lưng hắn không hề đơn giản.
. . .
Tần Thiên bay một ngày, dành thời gian chứa đầy thần lực cho huyệt điệp, rồi tiếp tục đi.
Lại mấy ngày trôi qua, hắn cuối cùng cũng đến Thánh Vực.
Ngay khi hắn chuẩn bị tiếp tục đi thì bị một nam tử cõng đao ngăn lại.
"Ha ha ha ha!"
Nam tử cõng đao cười như điên nói: "Không ngờ, ta thật sự đợi được."
Tần Thiên nhíu mày: "Ngươi biết ta muốn đến đây?"
"Không biết, nhưng ta biết ngươi trốn theo hướng Thánh Vực."
"Nên ta liền đến thử vận may, không ngờ lại thật sự gặp được."
Tần Thiên khẽ gật đầu, khi hắn chuẩn bị động thủ thì lại ngừng lại.
Vì hắn cảm thấy có người đang đến gần, hắn chỉ có thể miểu sát một Thần Vương.
Nếu lại thêm vài người, vậy thì sẽ khá phiền toái, rất có thể sẽ bị cuốn lấy.
Rất nhanh, hai người tiến đến, một lão giả và một nữ tử áo đỏ.
"Sao các ngươi lại đến đây?" Nam tử cõng đao kiêng dè nói.
Nữ tử áo đỏ khẽ cười nói: "Kẻ thông minh đâu chỉ có một mình ngươi."
Tần Thiên lấy Bạo Huyết Kiếm xông tới một bước dài, định phá vòng vây.
Nam tử cõng đao rút trường đao chém về phía Tần Thiên.
Tần Thiên trực tiếp một cái thuấn di tránh đi, rồi hướng xa mà bỏ chạy.
Ngay lúc đó, trước mặt Tần Thiên lại xuất hiện một người.
Tần Thiên cau mày, không ngờ nhiều người đến vậy.
Lúc này, những người còn lại cũng xông tới.
Trong đó, lão giả nói: "Nghe nói có người trong bóng tối bảo vệ ngươi, ngươi có thể gọi hắn ra so chiêu với chúng ta."
Lão giả biết người sau lưng Tần Thiên có thể giết Thần Vương.
Nhưng giờ bọn hắn có bốn vị Thần Vương, cho dù gặp Thần Đế thì cũng có cơ hội bảo mệnh, nên hắn cũng đã có lực lượng.
Tần Thiên trầm tư, thấy mấy người định động thủ, hắn lên tiếng:
"Người sau lưng ta không đánh lại các ngươi bốn người, nên ta bằng lòng giao Hoang Thần khí ra."
Nam tử cõng đao lạnh giọng nói: "Kiếm để lại, người có thể cút."
Ánh mắt Tần Thiên lạnh lẽo, lộ ra chút sát khí, nhưng hắn cuối cùng vẫn nhịn được.
Hắn ném Bạo Huyết Kiếm cho nam tử cõng đao.
Nam tử cõng đao tiếp nhận Bạo Huyết Kiếm, có chút khó tin, đơn giản vậy mà lấy được?
Hắn nhìn kiếm trong tay, rồi nhìn về phía Tần Thiên: "Thật sự từ bỏ?"
"Từ bỏ, ta không có bối cảnh, thực lực yếu, ta đoạt không nổi."
Nói xong Tần Thiên trực tiếp thuấn di rời đi.
Mấy người xác định Tần Thiên đi rồi thì lại nhìn chằm chằm vào nam tử cõng đao.
Cảm thấy sát ý của mấy người, nam tử mơ hồ cảm thấy có gì không đúng, hình như mình đã bị gài bẫy.
Nhưng chí bảo trong tay, hắn cũng không thể cứ thế từ bỏ.
Chỉ tiếc là mình không có thời gian nhận chủ Hoang Thần khí này.
Nếu không thì giết ba người trước mặt dễ như trở bàn tay.
Vì thực lực càng cao, thì càng có thể phát huy uy lực Hoang Thần khí lớn hơn.
Ba người bắt đầu vây công nam tử.
Mà Tần Thiên thì cũng không có đi xa, trốn ở chỗ tối chờ thời cơ hành động.
Bạn cần đăng nhập để bình luận