Chấn Kinh Đồ Đệ Của Ta Lại Là Nữ Đế

Chấn Kinh Đồ Đệ Của Ta Lại Là Nữ Đế - Chương 158: Thu hoạch được thần kiếm (length: 8155)

Tần Thiên đánh giá hai mắt lão giả, liền hỏi: "Ngươi là ai?"
"Ta là nhà thám hiểm bị lạc ở Táng Thần thành."
"Nhà thám hiểm?" Tần Thiên có chút không hiểu.
"Đúng, chính là nhà thám hiểm."
"Táng Thần thành là một nơi thần bí, vô số năm qua, luôn có cường giả đến đây thăm dò."
"Nhưng mà chỉ cần tiến vào cơ bản không thể đi ra."
Nghe được câu này Tần Thiên nhíu mày, "Tiến vào liền không ra được sao?"
"Vô cùng khó khăn, ta có chuyện muốn nhờ ngươi giúp một chút."
"Chuyện gì?" Tần Thiên hỏi.
"Nhục thể của ta bị Tà Linh phong ấn mười vạn năm, cho nên ta muốn nhờ ngươi giúp ta mở ra phong ấn." Nói tới đây, lão giả lộ vẻ mặt thảm thương.
Tần Thiên có chút do dự, hắn không biết lời lão giả nói là thật hay giả.
Còn có hắn rốt cuộc là ai.
Lão giả thấy Tần Thiên do dự liền nói, "Như vậy đi, ta biết một thanh thần binh đang ở đâu."
"Coi như là tặng cho ngươi, chờ ngươi lấy được thần binh rồi chúng ta sẽ bàn tiếp."
Tần Thiên do dự một chút rồi gật đầu, dù sao đây chính là thần binh có phẩm giai cao hơn cả Sinh Tử Kiếm.
Đi xem một chút cũng không sao.
Thế là Tần Thiên đồng ý.
Sau đó Tần Thiên đi theo lão giả xuyên qua một vùng phế tích.
Đến một cái hố lớn, phía trước hố lớn cắm một thanh kiếm toàn thân đỏ như máu.
Lão giả chỉ vào chuôi kiếm nói, "Đây là thần binh, Bạo Huyết Kiếm."
Tần Thiên đi tới, quan sát tỉ mỉ.
Sau khi quan sát, Tần Thiên cảm nhận được thần lực ẩn chứa bên trong Bạo Huyết Kiếm.
Cộng thêm chất liệu của thanh kiếm này, đây đúng là một thanh thần kiếm.
Giờ phút này Tần Thiên động lòng, có thần kiếm, Bán Thần hắn cũng dám đánh một trận.
"Nhổ nó lên đi, nhổ được thì thần kiếm là của ngươi."
"Đến lúc đó ngươi hãy suy nghĩ kỹ xem có muốn giúp ta không."
Tần Thiên vươn tay, nắm lấy chuôi kiếm.
Sau một lúc do dự, Tần Thiên vẫn là đột ngột nhổ.
Bởi vì hắn cảm thấy có thần binh thì mọi thứ đều có thể chống lại.
Kiếm vừa rút ra, không gian xung quanh liền trở nên vô cùng bất ổn. Bốn phía cũng trở nên âm phong lạnh lẽo.
Tần Thiên có một cảm giác xấu.
Hắn nhìn về phía lão giả.
Lúc này vẻ mặt từ ái của lão giả thay đổi, biến thành một gương mặt vặn vẹo đáng sợ.
Kiệt kiệt kiệt!
"Nhân loại quả nhiên dễ lừa."
"Ta Huyễn Ma cuối cùng cũng được thấy lại ánh mặt trời."
Sau đó Tần Thiên cảm nhận được năng lượng dao động mạnh mẽ truyền đến từ bên trong hố lớn.
Tần Thiên suy đoán bản thể của quái vật trước mắt muốn ra.
Mình bị lừa rồi.
Vẻ mặt hắn lập tức trầm xuống.
Sau đó xoay người chạy, mục đích chính là căn nhà gỗ của tiểu nữ hài.
Hắn cảm thấy tiểu nữ hài hẳn là có thể đến giúp mình.
Tần Thiên vừa đi, hố lớn liền phát nổ kinh thiên.
Sau đó một lão giả toàn thân đen sì, mặt mày vặn vẹo bay lên không trung.
Hắn nhìn khắp bốn phía, hít một hơi thật sâu.
"Không khí bên ngoài vẫn tốt hơn."
Tính ra thì hắn đã bị phong ấn mười vạn năm.
Hắn vốn là trưởng lão Thiên Thần cảnh của Huyễn Hồn tộc trong Hồn Tộc.
Thiên Thần cảnh là cảnh giới trên Thần cảnh.
Tại cuộc chiến thời đại thần thoại mười vạn năm trước.
Hắn cùng hai trưởng lão Thiên Thần cảnh khác cùng nhau truy sát Vị Ương Thần Đế.
Kết quả đuổi đến nơi này.
Trong tình huống ba đánh một, hai trưởng lão Thiên Thần cảnh còn lại toàn bộ chiến tử.
Chỉ còn lại hắn, nhưng Vị Ương Thần Đế cũng đã yếu sức.
Ngay lúc hắn chuẩn bị giải quyết Vị Ương Thần Đế.
Một nữ tử thần bí đi ngang qua, tiện tay ném xuống một thanh kiếm, và thanh kiếm này trực tiếp phong ấn hắn vào hố lớn.
Một lần phong ấn này là mười vạn năm.
Mười vạn năm qua, hắn mê hoặc vô số nhà thám hiểm đến đây rút kiếm.
Nhưng đều không ai rút được.
Cho đến khi hắn phát hiện Tần Thiên.
Hắn cảm nhận được Tần Thiên cùng nữ tử thần bí kia có nhân quả liên hệ.
Cho nên hắn mới mê hoặc Tần Thiên đến rút kiếm, không ngờ lại thật sự rút được.
Huyễn Ma hít một hơi không khí trong lành rồi, liền hướng theo hướng Tần Thiên bỏ chạy mà đuổi tới.
Hắn muốn đoạt lại thần kiếm, vì thực lực của hắn bây giờ kém xa năm xưa.
Cho nên hắn cần thanh thần kiếm này để tăng cường thực lực của mình.
Hơn nữa một thanh có thể phong ấn mình chắc chắn không phải là kiếm bình thường.
Huyễn Ma dù thực lực giảm mạnh, nhưng bây giờ cũng đã đạt đến cảnh giới Bán Thần.
Cho nên tốc độ rất nhanh, rất nhanh đã đuổi kịp Tần Thiên.
Sau đó hắn vung tay lên, trước mặt Tần Thiên xuất hiện một ảo ảnh khổng lồ, hướng về phía hắn vỗ một chưởng.
Tần Thiên cảm nhận được uy lực to lớn của chưởng này, không chút do dự sử dụng thuấn di.
Ảo ảnh một chưởng này trực tiếp đánh hụt.
Huyễn Ma đầu tiên là ngây ra, sau đó mừng như điên.
Lại còn có bảo vật có thể di chuyển không gian.
Bảo vật loại này, ngay cả lúc hắn mạnh nhất, cũng không có.
Sau đó hắn đột nhiên tăng tốc.
Không bao lâu đã đuổi kịp Tần Thiên, sau đó vỗ tới một chưởng.
Đòn công kích vô cùng khủng khiếp, trong không khí tạo nên những gợn sóng.
Tần Thiên chỉ có thể quay lại ngăn cản.
Hắn vung thần kiếm, xoay tay chém ra một kiếm.
Ầm!
Toàn thân Tần Thiên bị đánh bay.
Sau khi ổn định thân hình, hắn không nhịn được mà phun ra một ngụm máu tươi.
Hắn cảm nhận rõ ràng Huyễn Ma đang vận dụng thần lực.
Cho nên hắn căn bản không phải đối thủ, thần lực và linh khí khác nhau quá lớn.
Hắn không có thần lực nên cũng không thể phát huy tác dụng của Bạo Huyết Thần kiếm.
Giờ phút này Tần Thiên có chút bất đắc dĩ.
Chẳng lẽ ta sẽ chết ở đây sao?
Nghĩ đến đây, hắn có chút không cam lòng.
Tần Thiên nắm chặt kiếm trong tay, tùy thời chuẩn bị liều mạng.
Lúc này Huyễn Ma lại không vội động thủ, mà nói, "Mười vạn năm trước ta bị một nữ tử thần bí phong ấn."
"Mà ngươi lại cùng nàng có nhân quả liên hệ, còn có thể rút ra kiếm của nàng."
"Chẳng lẽ ngươi là hậu nhân của nàng?"
Nữ tử thần bí? Tần Thiên rơi vào trầm tư.
Đột nhiên hắn có một suy đoán táo bạo.
Chẳng lẽ là Giang Khinh Tuyết?
Trong số những người hắn quen, dường như chỉ có Giang Khinh Tuyết mới có khả năng này.
Nhưng mà quái vật này bị phong ấn từ mười vạn năm trước.
Chẳng lẽ Giang Khinh Tuyết hơn mười vạn tuổi?
Nghĩ tới đây, Tần Thiên có chút khó tin.
Huyễn Ma thấy Tần Thiên nửa ngày không nói gì, cho là hắn không muốn nói, cho nên mặt mũi dữ tợn nói:
"Mười vạn năm qua, mỗi giờ mỗi khắc ta đều nghĩ đến việc giết chết nữ tử kia."
"Ta muốn giết nàng." Nói đến đây, cảm xúc của Huyễn Ma trở nên kích động.
Toàn bộ khuôn mặt cũng càng lúc càng vặn vẹo, vô cùng đáng sợ.
Tần Thiên vô ý thức lùi lại hai bước nói, "Ta không biết nữ tử thần bí ngươi nói là ai, ta cũng không quen biết nàng."
"Oan có đầu nợ có chủ, ta là người cứu ngươi, ngươi không thể lấy oán trả ơn."
Kiệt kiệt kiệt!
"Ngươi đúng là giỏi ăn nói, nhưng ngươi nghĩ ta sẽ tin sao?"
"Ngươi không có quan hệ gì với nàng thì sao có thể rút ra kiếm của nàng?"
"Mười vạn năm qua ta tìm hàng trăm người đến rút kiếm, nhưng chỉ có mình ngươi có thể rút ra."
Tần Thiên im lặng nói: "Với loại người lấy oán trả ơn như ngươi thì nữ tử thần bí lúc trước đáng lẽ nên giết."
"Đó là nàng ngu xuẩn." Huyễn Ma giận dữ nói.
Nói xong câu đó, Huyễn Ma mất kiên nhẫn, "Bất kể các ngươi có quan hệ hay không, hôm nay ngươi đều phải chết."
"Thanh thần kiếm này, còn cả bảo vật không gian của ngươi đều là của ta."
Hừ!
Tần Thiên cười lạnh một tiếng, "Nói một hồi dài dòng hóa ra ngươi là đồ ham của, vì của cải ngươi lại muốn giết ân nhân cứu mạng của mình, lương tâm của ngươi không đau sao?"
"Nếu ngươi giỏi thực sự thì đi tìm nữ tử thần bí kia mà báo thù đi, giờ ngươi chẳng phải đã thoát khốn rồi sao?"
"Lương tâm là cái gì?" Huyễn Ma khinh thường nói.
"Còn nữa, ta thừa nhận ta hiện tại đánh không lại nữ tử thần bí, cho nên ta chỉ có thể tìm ngươi là kẻ hậu bối này để xả giận."
Nói xong Huyễn Ma lần nữa giơ tay lên chuẩn bị tấn công.
Bạn cần đăng nhập để bình luận