Chấn Kinh Đồ Đệ Của Ta Lại Là Nữ Đế

Chấn Kinh Đồ Đệ Của Ta Lại Là Nữ Đế - Chương 497: Minh Vương nhập Thượng giới (length: 7922)

"Ngươi thật sự quyết định đem Duy Bảo Các bán cho ta Lạc Vương phủ?"
Tần Thiên lần nữa gật đầu: "Không sai."
"Như vậy liền đa tạ Tần Thiên ca ca, cụ thể giá thu mua, để ta trở về cùng phụ vương thương nghị một chút, sau đó tính ra giá cả cho ngươi, về phần tiền đại mộng quả, đến lúc đó trừ là được rồi."
"Được, ta chờ tin tức của ngươi." Tần Thiên cười nói.
"Tần Thiên ca ca chờ ta." Để lại một câu nói, Triệu Tư Lan quay người chạy chậm rời đi.
Lúc này Ngũ hoàng tử đi tới cười nói: "Tần huynh có thể từ bỏ tài sản quan trọng như vậy, chuyên tâm tu luyện, trách không được có thể có được thành tựu như ngày hôm nay."
"Ngũ hoàng tử quá khen, ta vẫn muốn đi Thiên Mộng Đế Cung xem thử, không biết ngươi có thuận tiện mang ta đi thăm một chút không?"
"Tần huynh muốn đi đương nhiên thuận tiện, đến lúc đó cứ đến chỗ ta ở lại là được."
"Vậy đến lúc đó làm phiền ngươi." Tần Thiên vừa cười vừa nói.
Lúc này chủ cửa hàng đem năm mươi quả đại mộng quả cầm tới, giao cho Tần Thiên.
Tần Thiên lại gọi Đạo Binh bọn người tới, mỗi người phát một quả.
Mình cũng cầm một quả bắt đầu dùng.
Sau khi dùng, Tần Thiên rất nhanh liền tiến vào mộng cảnh, bắt đầu lại từ đầu tu luyện, khoảng chừng thời gian mười năm là có thể tu luyện tới cảnh giới bây giờ.
Cứ thế lặp đi lặp lại ba lần.
Sau ba lần, Tần Thiên tỉnh lại, lúc này hắn mới hiểu được cái lợi của đại mộng quả.
Cái này đại mộng quả chủ yếu là dùng để đặt nền móng vững chắc cho cảnh giới.
Sau khi kết thúc tu luyện, giá trị phá cảnh của hắn tăng lên 10%.
Trong nháy mắt, Tần Thiên cảm thấy cái Đạo Tinh hoa này quá đáng giá.
Còn lại hai lần phục dụng nữa, Tần Thiên không dùng tiếp, chuẩn bị giữ lại để sau này củng cố cảnh giới.
Một bên Bạch Tiểu Như cùng Đạo Binh cũng dùng xong đại mộng quả và tỉnh lại, nhìn vẻ mặt của bọn họ, mọi người đều có không ít thu hoạch.
Sau đó Tần Thiên liền cùng Ngũ hoàng tử nói chuyện phiếm.
Một lúc sau, Triệu Tư Lan cao hứng chạy về tới: "Tần Thiên ca ca, giá cả thương phẩm Duy Bảo Các chúng ta đã tính xong, giá trị khoảng 3000 Đạo Tinh, trừ đi 750 Đạo Tinh ngươi đã tiêu tốn trước đó thì còn lại 2250 Đạo Tinh."
Nghe được con số này, Tần Thiên cũng mừng rỡ, nhiều Đạo Tinh như vậy, lúc trước hắn nghĩ cũng không dám nghĩ.
"Thành giao." Tần Thiên lập tức nói.
Triệu Tư Lan sảng khoái đưa ra 2250 Đạo Tinh.
Tần Thiên nhận lấy, tính toán số Đạo Tinh trên người, đã vượt qua 3500.
Có nhiều Đạo Tinh như vậy, có thể thử hấp thụ để tăng giá trị phá cảnh.
Lập tức Tần Thiên cáo từ rồi trở về Đệ Nhất Bảo Các, mặc dù không buôn bán nữa, nhưng vẫn có thể ở lại, dù sao thời hạn thuê vẫn chưa hết.
Sau khi vào phòng, Tần Thiên bắt đầu bế quan chiết xuất Đạo Tinh, nhiều Đạo Tinh như vậy cũng là một công trình lớn.
Thượng giới.
Minh Vương sau khi ổn định vực sâu, liền để Hồng Chúc dẫn hắn đi tới Thượng giới.
Lần này hắn không chỉ muốn đoạt lại chí bảo, mà còn muốn hủy diệt thế giới này, chỉ có như vậy mới có thể tiêu mối hận trong lòng.
Dù sao Minh giới chết quá nhiều cường giả, nhất là Chung Khuê vị cường giả Sinh Kiếp Cảnh kia, ít nhất phải ba mươi vạn năm nữa mới có thể có một người.
Đây là một khoảng thời gian dài dằng dặc biết bao.
Sau khi tiến vào Thượng giới, Minh Vương cứ hễ thấy sinh linh nào là lại một chưởng đánh xuống.
Mà cái tùy tiện một chưởng của hắn liền cướp đi hơn ngàn vạn sinh linh sinh mạng.
Cuối cùng hắn đến Luân Hồi Thành.
Nhưng nơi đây đã không còn một ai.
Vô Song Đạo Quân bọn hắn đều tìm nơi ẩn náu.
Minh Vương dưới cơn giận dữ, một quyền đánh xuyên Luân Hồi Thành, từ đó, Luân Hồi Thành biến thành một vực sâu hố đen.
Những người bên ngoài Luân Hồi Thành thấy cảnh này thì ngây dại, sức mạnh khủng bố cỡ nào mới có thể làm được như vậy.
Sau một quyền này, sát ý kinh khủng của Minh Vương lập tức lan tràn khắp toàn bộ Thượng giới.
Tất cả sinh linh đều đang run rẩy.
Đây chính là sự đáng sợ của cường giả Tử Kiếp Cảnh.
Hắn ngửa mặt lên trời quát: "Tần Thiên, ngươi còn không ra, hôm nay ta liền đánh băng hoàn toàn Thượng giới này."
Nhưng không có ai đáp lại.
Minh Vương hít một hơi thật sâu, rồi tiếp tục phá hoại Thượng giới.
Ầm ầm ầm!
Khắp nơi ở Thượng giới đều có thể nghe được tiếng nổ long trời lở đất, hôm nay đối với Thượng giới mà nói như là tận thế ập đến.
Toàn bộ sinh linh đều cảm thấy cái chết đang tới gần.
Ngay cả Luân Hồi Tháp trong Đồ Sơn tiểu thế giới cũng đang run rẩy, Mộng Dao cau mày thật sâu, nhưng nàng không dám đi ra ngoài, thậm chí không dám để lộ một chút khí tức nào.
Trong một gian đại điện, An Diệu Lăng đang nằm trên giường đột nhiên mở mắt, trong mắt nàng tràn đầy vẻ lạnh lùng và khinh miệt.
Nàng ngồi dậy, mờ mịt nhìn xung quanh, cảm thấy dường như mình đã quên đi rất nhiều chuyện quan trọng.
Thùng thùng!
Lúc này nàng nghe được tiếng nổ lớn, nàng nhíu mày đi ra khỏi phòng.
Mộng Dao phát hiện An Diệu Lăng đầu tiên, nàng ngạc nhiên chạy tới, cười nói: "Cuối cùng ngươi cũng tỉnh rồi."
An Diệu Lăng nghi ngờ nhìn Mộng Dao, hỏi: "Ngươi là ai?"
Mộng Dao lập tức sửng sốt, sau đó liền hiểu ra là An Diệu Lăng mất trí nhớ.
Muốn khôi phục trí nhớ cho An Diệu Lăng, chỉ có đợi Tần Thiên thuận lợi mang Phá Mộng Chùy về.
An Diệu Lăng thấy Mộng Dao không nói lời nào, lại hỏi: "Bên ngoài ai đang làm ồn vậy?"
"Là một kẻ xấu, một kẻ xấu rất lợi hại, chúng ta cứ trốn ở đây, chỉ cần kẻ xấu không tìm được chúng ta thì có thể tự mình rời đi."
An Diệu Lăng trầm mặc.
Đông đông đông!
Âm thanh chấn động vẫn tiếp tục, sắc mặt của An Diệu Lăng càng trở nên khó coi, giây phút sau, nàng trực tiếp biến mất trước mặt Mộng Dao.
Mộng Dao lập tức giật mình, hỏng rồi, nàng ấy đi ra ngoài.
Mộng Dao vội vàng phong ấn khí tức của mình, rồi đuổi theo, nếu An Diệu Lăng xảy ra chuyện, nàng không có cách nào ăn nói với Tần Thiên.
An Diệu Lăng ra khỏi Luân Hồi Tháp, thần thức khổng lồ tỏa ra, rất nhanh đã dò được vị trí của Minh Vương.
Giây phút sau, nàng hóa thành một đạo bạch quang, chợt lóe lên, trong ba nhịp thở đã đến trước mặt Minh Vương.
Hồng Chúc thấy An Diệu Lăng liền kinh hỉ nói: "Minh Vương đại nhân, cô ta chính là người đàn bà của Tần Thiên kia, cô ta chắc chắn biết Tần Thiên ở đâu."
"Nga." Minh Vương nghi ngờ một tiếng, lộ ra vẻ tươi cười, rốt cuộc tìm được người.
Hắn nhìn thẳng An Diệu Lăng, có chút bất ngờ nói: "Không ngờ trong thế giới nhỏ rác rưởi này mà còn có thể sinh ra một Sinh Kiếp Cảnh, đúng là vượt quá dự kiến của bản vương."
"Bất quá chỉ là Sinh Kiếp Cảnh thôi thì vẫn còn kém."
Lúc này An Diệu Lăng lạnh lùng nhìn về phía Minh Vương, lạnh giọng nói: "Lão già, ồn ào quá."
Vẻ mặt tươi cười của Minh Vương lập tức cứng đờ.
Hắn lại bị mắng, lại có người dám mắng hắn.
Đây là điều mà hắn gần bảy mươi vạn năm nay chưa từng trải qua.
"Muốn chết." Minh Vương quát một tiếng, một quyền đánh về phía An Diệu Lăng.
Nhưng đúng lúc này, Luân Hồi Đồ xuất hiện trước người An Diệu Lăng, chặn một quyền này.
Giây phút sau, trong Luân Hồi Đồ bộc phát ra một luồng luân hồi chi ý cường đại, bắt đầu trấn áp Minh Vương.
Minh Vương lại tung ra một quyền, để phản kháng luồng luân hồi chi ý này.
Ầm!
Sau một kích này, Minh Vương lùi lại hẳn trăm trượng.
Cảnh này, nhìn Hồng Chúc trợn mắt há hốc mồm.
Mộng Dao ngạc nhiên nhìn An Diệu Lăng, phấn khích nói: "Sau này ngươi chính là An tỷ của ta."
Lúc này Minh Vương cũng phát hiện ra điều không ổn, Luân Hồi Đồ này không đúng, nó có ý thức của mình, có thể chủ động tấn công.
Chẳng lẽ đây là linh pháp chí bảo?
Nghĩ đến đây trên mặt hắn hiện ra vẻ mừng như điên.
Bạn cần đăng nhập để bình luận