Chấn Kinh Đồ Đệ Của Ta Lại Là Nữ Đế

Chấn Kinh Đồ Đệ Của Ta Lại Là Nữ Đế - Chương 391: Ma Giới Ma Cung (length: 7816)

Trên đường, Nhị hoàng tử hiếu kỳ hỏi: "Con Tu La biến dị kia đâu?"
"Giết rồi."
"Giết rồi?" Nhị hoàng tử kinh ngạc nhìn Tần Thiên.
"Có vấn đề sao?"
Nhị hoàng tử lắc đầu, nhưng vẫn có chút khó tin.
Rất nhanh hai người đến Ma Cung.
Ma Cung nhìn chung rất lớn, rộng rãi và hoa lệ.
Trong Ma Cung có không ít trận pháp thần bí, thần thức của Tần Thiên không cách nào xâm nhập, cho nên căn bản không dò xét được Ma Vực sâu cạn.
Nhị hoàng tử dẫn Tần Thiên đến một vườn hoa nghỉ mát trong Ma Vực, "Tần huynh mời ngồi."
"Ừm." Tần Thiên đáp rồi ngồi xuống.
"Chuyện Tu La biến dị ta đã bẩm báo với các trưởng lão, chúng ta cứ ở đây đợi tin tức vậy."
Tần Thiên khẽ gật đầu: "Trưởng lão Ma Cung các ngươi có nhiều không?"
"Cũng không ít, đa số họ đều ở Ma Giới tu luyện, có người ta còn chưa từng thấy, cho nên cụ thể ta không biết."
"Ma Giới?"
"Đúng, Ma Giới là thánh địa Ma Cung ta, thường chỉ có người đạt Đạo Cảnh mới có tư cách đi."
"Ta cũng mới đi ba lần."
Tần Thiên cười: "Vậy cũng tốt, sau trận đại chiến này, Tu La tộc chắc tạo ra được không ít Tu La biến dị."
"Nếu như không đủ người, chúng ta vẫn rất khó đối phó."
Vừa dứt lời, Tần Thiên biến sắc, vì hắn cảm thấy mình bị một luồng khí tức mạnh mẽ khóa chặt.
Hắn ngẩng đầu nhìn lên, chân trời không biết từ lúc nào xuất hiện một lối vào tiểu thế giới, trong miệng có thể nhìn thấy từng tòa đại điện cao vút tận mây xanh.
"Tần huynh, đây là Ma Giới Ma Cung ta."
Và đúng lúc đó, một thanh trường thương từ trong Ma Giới xé gió mà đến, đâm thẳng về phía Tần Thiên.
Tần Thiên biến sắc, mở Vĩnh Hằng Kim Thân và vạn phật chi lực.
Tiếp đó hắn lấy Phệ Hồn Kiếm hóa thành một đạo kiếm quang chém qua.
Thiên Hành Hợp Nhất.
Oanh!
Một kích này, Tần Thiên bị đánh lui trăm trượng, vách tường ngoài vườn hoa trực tiếp bị hắn tông nát.
Nhưng cũng xem như cản được, bản thân cũng không bị thương, trong đó có công lao của nội giáp kia.
Đến khi Tần Thiên xuất hiện trở lại ở vườn hoa, một cô bé la lỵ váy đen đi chân trần đang cầm trường thương lơ lửng trên không, nàng nhìn Tần Thiên, phát ra giọng la lỵ trong trẻo: "Ngươi là nam nhân của Luân Hồi Chi Chủ?"
Tần Thiên khẽ gật đầu: "Không sai, ngươi là ai?"
Lúc này, Nhị hoàng tử nửa quỳ xuống, cung kính với la lỵ váy đen: "Hậu bối tử tôn, bái kiến trưởng lão Lãnh Huyên La."
Lúc này Tần Thiên biết thân phận la lỵ váy đen, hóa ra là trưởng lão tổ tông của Nhị hoàng tử.
Tần Thiên nhìn về phía trước, nghi ngờ hỏi: "Ngươi quen vợ ta?"
Lãnh Huyên La khoanh tay, ngạo nghễ nói: "Quen biết, còn đánh một trận rồi."
"Đánh thắng sao?" Tần Thiên tò mò hỏi.
"Thua, nhưng ta sẽ tìm nàng đánh thắng lại." Lãnh Huyên La thật thà nói.
Tần Thiên khẽ gật đầu, xem ra vợ hắn năm xưa đúng là rất ưu tú, chỉ là hai lần chuyển thế đã làm chậm trễ quá nhiều thời gian.
Bất quá cũng may hiện tại tu vi cũng đuổi kịp rồi.
"Lãnh cô nương, chắc hẳn cô cũng đã biết sự tình, lần này ta đến, là muốn liên thủ với các ngươi đối phó Tu La Vực."
"Không biết các ngươi tính sao?"
Lãnh Huyên La liếc Tần Thiên: "Muốn liên thủ với Ma Vực chúng ta, phải xem ngươi có thực lực đó không đã, đánh thắng ta rồi nói tiếp."
"Không đánh không được sao?"
Lãnh Huyên La gật đầu: "Không đánh không được."
"Hay ta gọi vợ ta đến đánh với ngươi nhé?"
"Để phụ nữ ra mặt thay ngươi, ngươi còn là đàn ông không vậy?"
Tần Thiên nhíu mày, nhìn thẳng Lãnh Huyên La: "Ngươi một kẻ Nhập Đạo cảnh đánh một mình Thần Tôn ta có phải là thắng không vẻ vang không?"
Lãnh Huyên La hơi ngẩng đầu: "Chính ngươi yếu, trách ai?"
Tần Thiên gật đầu: "Đã nói vậy, vậy ta đồng ý."
Lãnh Huyên La cười lạnh một tiếng muốn động thủ.
"Chờ một chút." Tần Thiên vội ngăn lại.
Lãnh Huyên La cau mày: "Làm gì?"
"Ngoài là kiếm tu ra, ta còn là Ngự Thú Sư, ta muốn triệu hồi yêu thú ta thu phục có được không?"
Lãnh Huyên La im lặng.
Tần Thiên ngạc nhiên: "Cảnh giới ta vốn đã thấp hơn ngươi, ngươi còn hạn chế khả năng của ta sao?"
Hừ!
Lãnh Huyên La hừ lạnh, ngạo kiều nói: "Nói nhảm nhiều quá, cứ thế mà tới đi."
Tần Thiên cười nói: "Lãnh cô nương khí khái, nhưng ta muốn cược thêm ván nữa, nếu ta thắng ngươi gọi ta anh, ta thua ta gọi ngươi tỷ."
Tần Thiên vừa dứt lời, Nhị hoàng tử vội nói: "Việc này không ổn."
"Tần huynh, đánh cược như vậy, dù thắng hay thua, bối phận ngươi đều cao hơn ta, vậy ta…"
Tần Thiên cười nhạt: "Không sao, chúng ta luận riêng."
"Luận riêng…" Nhị hoàng tử nghĩ ngợi, vẫn lắc đầu: "Ta vẫn thấy như vậy không hay lắm."
Lãnh Huyên La liếc Nhị hoàng tử, "Câm miệng, không đến lượt ngươi lên tiếng, ta đồng ý."
Lúc này Lãnh Huyên La trong lòng có chút vui mừng thầm, nếu nhận Tần Thiên là em, vậy chẳng phải Luân Hồi Chi Chủ cũng phải gọi mình là tỷ tỷ sao?
Tần Thiên nhìn Lãnh Huyên La: "Vậy bắt đầu chiến đi." Nói xong, tâm hắn vừa động, Huyễn Linh Tà Hồ to lớn được thả ra.
Ngao!
Huyễn Linh Tà Hồ hiếm khi có thể ra ngoài, vẻ mặt có chút hưng phấn.
Nó quay đầu nhìn Tần Thiên: "Tìm ta ra có gì?"
Tần Thiên chỉ Lãnh Huyên La cười: "Đánh nhau."
Huyễn Linh Tà Hồ nhìn Lãnh Huyên La, gầm lên một tiếng rồi bay thẳng tới.
Tốc độ cực nhanh, trên thân còn hiện ra ánh sáng rực rỡ.
Lãnh Huyên La sắc mặt dần trở nên nghiêm trọng, tay cầm trường thương, thương như rồng bay, đâm tới.
Ầm ầm!
Cả hai đều bị đẩy lui.
Lãnh Huyên La mắt lạnh nhìn Tần Thiên: "Ngươi gian lận, một Thần Tôn như ngươi sao thu phục được yêu thú Nhập Đạo cảnh?"
Tần Thiên nhìn Huyễn Linh Tà Hồ nói: "Kêu chủ nhân cho nàng nghe thử xem."
"Chủ nhân." Huyễn Linh Tà Hồ quay đầu kêu lên một tiếng.
Lúc này Tần Thiên nhìn Lãnh Huyên La: "Thấy chưa? Có thể để nó gọi ta chủ nhân, cũng là bản lĩnh của ta."
"Ngươi có bản lĩnh thì cũng khiến nó gọi ngươi là chủ nhân đi."
Lãnh Huyên La im lặng.
"Ngươi sợ rồi à?" Tần Thiên cười.
Lãnh Huyên La lộ vẻ ngạo nghễ: "Nực cười, dù là yêu thú Nhập Đạo cảnh thì sao, không phải chưa từng đánh thắng qua."
Nói rồi cầm thương lần nữa xông lên.
Huyễn Linh Tà Hồ xoay người, dùng đuôi quét ngang.
Trường thương của Lãnh Huyên La lại bị cản về.
Lập tức một người một hồ đánh khó phân thắng bại, từ mặt đất đại chiến đến bầu trời, trong nhất thời ai cũng không làm gì được đối phương.
Nhìn một lúc, Nhị hoàng tử bước đến nói: "Trưởng lão Lãnh Huyên La tu luyện công pháp chí cao của Ma Cung, cứ đánh thế này, yêu thú của ngươi e là không phải đối thủ."
Tần Thiên cười nhạt: "Không sao, ta còn một con."
Nhị hoàng tử ngẩn người: "Còn một con nữa?"
"Vậy ngươi đây không phải là đánh xa luân chiến à, như vậy không tốt lắm đâu?"
"Ta đã thu phục được chúng thì tự nhiên coi là một phần thực lực của ta, có gì không tốt."
Nói xong Tần Thiên phất tay phải, một bộ bàn ghế xuất hiện trước mặt, trên đĩa có hai chén và một ấm trà.
Tần Thiên ngồi xuống bắt đầu uống trà.
Sau nửa canh giờ, Huyễn Linh Tà Hồ người đầy vết thương nhìn Lãnh Huyên La: "Không đánh nữa, ta chịu thua."
"Ngươi nói không đánh là không đánh, ngon à." Lãnh Huyên La lạnh lùng nói.
Nói xong, nàng lại xông lên.
Bạn cần đăng nhập để bình luận