Chấn Kinh Đồ Đệ Của Ta Lại Là Nữ Đế

Chấn Kinh Đồ Đệ Của Ta Lại Là Nữ Đế - Chương 272: Quy củ cũ (length: 8107)

Tần Thiên không ngừng tăng tốc, hướng bên ngoài thành chạy tới.
Đột nhiên, hắn mơ hồ có cảm giác bị để ý tới.
Có người đi theo mình?
Tần Thiên trong lòng bắt đầu phân tích.
Chắc là một vị Thần Đế bình thường hoặc là đỉnh phong Thần Vương.
Nếu như là Thần Tôn cùng đỉnh phong Thần Đế, đã sớm đuổi kịp mình.
Nghĩ tới đây hắn tiếp tục tăng tốc, đồng thời vẫn đang từ từ bổ sung điệp huyệt thần lực.
Chỉ có điều lúc phi hành, tốc độ bổ sung sẽ khá chậm.
Sau nửa canh giờ, hắn bổ sung xong điệp huyệt.
Giờ phút này người hắn đã rời khỏi Thánh Thiên thành, đi vào một khu rừng núi.
Trên đường, hắn tìm một cái hang động chui vào.
Tại cửa hang, hắn đơn giản thiết lập một cái trận pháp báo trước, sau đó hướng chỗ sâu hang động đi đến.
Đi được khoảng mấy trăm mét, hắn dừng lại, sử dụng Tư Nhuận Vạn Vật để khôi phục.
Và đúng lúc này, trận pháp báo trước của hắn bị kích hoạt.
Đồng thời một luồng uy áp cường đại, hướng phía Tần Thiên cuốn tới.
Tần Thiên nhìn sang.
Một cái hồn thể nhẹ nhàng tiến đến, nàng là sư phụ Vị Ương, Tư Đồ Ngạo Tuyết.
Giờ phút này, nàng đang mặt đầy oán hận nhìn mình.
"Không ngờ tới, cuối cùng ngươi vẫn phải chết trong tay ta."
Vì Tần Thiên, nàng đã mất đi nhục thân, cho nên từng giây từng phút, nàng đều muốn giết chết Tần Thiên.
Còn về Chúc Yên La, nàng đánh không lại, nên chỉ có thể trút hết hận lên người Tần Thiên.
Tần Thiên nhìn Tư Đồ Ngạo Tuyết ở phía sau, hỏi:
"Một mình ngươi mà cũng dám đến giết ta?"
"Chẳng lẽ ngươi đã quên ta ban đầu miểu sát Thần Đế như thế nào?"
Tư Đồ Ngạo Tuyết lạnh lùng nói:
"Chưa quên, nhưng ta biết tình trạng của ngươi bây giờ không thể sử dụng Đạo Khí.
Trước đó chiến đấu, ngươi đã dùng một lần, sau đó lại bị Thần Đế Đoạn Hồn Lâu làm trọng thương.
Cho nên tình trạng của ngươi bây giờ chắc chắn không thể thi triển lại."
"Ngươi chắc chắn?" Tần Thiên trêu tức hỏi.
Tư Đồ Ngạo Tuyết nhìn chằm chằm Tần Thiên, nói: "Chắc chắn."
Tần Thiên khẽ gật đầu: "Ngươi đoán đúng, với tình trạng hiện tại của ta, xác thực không thể dùng Đạo Khí giết ngươi."
Nghe vậy, Tư Đồ Ngạo Tuyết lộ ra ý cười.
Nhưng ngay sau đó, nàng phát hiện Tần Thiên biến mất, vô thức nàng quay lại nhìn.
Một thanh kiếm đâm về phía nàng.
Là Phệ Hồn Kiếm.
Phệ Hồn Kiếm trời khắc linh hồn, cộng thêm Điệp. Mẫn Diệt phá phòng của Tần Thiên.
Thân kiếm trực tiếp đâm vào hồn thể của Tư Đồ Ngạo Tuyết, trong nháy mắt hồn thể nàng liền bị định trụ.
Hồn thể cũng từ từ bị Phệ Hồn Kiếm thôn phệ.
Lúc này Tần Thiên cười nói: "Giết ngươi một cái hồn thể, đâu cần dùng Đạo Khí."
Tư Đồ Ngạo Tuyết hai mắt trừng lớn, "Ngươi... Ngươi..."
Lúc này, nàng đã không nói nổi một câu đầy đủ, dần dần bị thôn phệ.
Hấp thu xong, Phệ Hồn Kiếm tựa hồ lại mạnh lên.
Phẩm giai của Hoang Thần Khí chắc hẳn cũng có chia nhỏ, cũng giống như Chân Thần khí phân ra phổ thông, tinh phẩm, cực phẩm.
Cho nên Phệ Hồn Kiếm còn có rất nhiều không gian phát triển.
Sau đó Tần Thiên an tâm khôi phục trong hang động.
Hôm sau.
Sau khi Tần Thiên chậm rãi khôi phục lại, liền mặc Đoạn Hồn Bào lén về Thánh Thiên thành.
Hắn muốn thăm dò tin tức, xác nhận Bạch Tiểu Như và những người khác có an toàn hay không.
Sau khi vào Thánh Thiên thành, hắn liên lạc được với Bạch Tiểu Như.
Sau đó ở trong thành mua một căn nhà ở chỗ không đáng chú ý rồi ở lại.
Lúc chạng vạng, Bạch Tiểu Như mặc áo bào đen đến phòng của Tần Thiên.
Gặp mặt, tránh không khỏi một cái ôm.
Sau đó nói chuyện, hắn biết được tình hình tiếp theo.
Sau khi cường giả Thiên Tông đuổi tới, những người kia liền chủ động rút lui.
Bởi vì đánh xuống cũng không có ý nghĩa, dù đánh thắng cũng không đạt được mục đích của bọn họ.
Cho nên bọn họ đều trốn trong bóng tối bắt đầu tìm kiếm mình.
Nghe xong lời nàng kể.
Tần Thiên cười cười, tới gần, nghe mùi thơm, hắn cười xấu xa nói:
"Bảo bối, chúng ta có muốn làm chút gì không!"
Bạch Tiểu Như quay mặt đi, hờn dỗi nói: "Không muốn."
Ha ha ha.
Tần Thiên cười cười, bởi vì hắn thấy tai Bạch Tiểu Như đã nổi lên một vòng đỏ ửng.
Dù trước kia thường xuyên ở chung như vậy, nhưng Bạch Tiểu Như mỗi lần đều rất thẹn thùng.
Chắc là do tính cách của nàng.
Nhìn gương mặt ửng hồng của tiểu hồ ly.
Và trong lòng bàn tay mình, tự nhiên nảy sinh.
Tần Thiên cảm thấy nhiệt huyết yên lặng nhiều năm lần nữa bị nhen nhóm.
Tựa như hổ đói vồ dê.
"Hắc hắc."
"Ta muốn ăn thịt."
...
...
Ngày thứ hai.
Tần Thiên tỉnh dậy, có thịt ăn đúng là tuyệt vời.
Sau đó vào chỗ đang nhếch lên.
"Ba."
"Dậy đi."
Bạch Tiểu Như vẫn như cũ lười biếng trở mình.
Hương thơm mềm mại vào lòng, hoa mai xộc vào mũi.
"Bà xã bây giờ ngươi còn lợi hại hơn ta rồi."
Bạch Tiểu Như lườm Tần Thiên một cái. "Đâu có."
"Ta nói là tu vi..."
Tu vi? ? Khuôn mặt nhỏ của Bạch Tiểu Như đỏ lên, biết mình nghĩ sai rồi.
Sau đó giải thích: "Sư phụ ta dẫn ta đi nhận truyền thừa thượng cổ của Hồ tộc, tình huống giống như lúc Hạo nhi nhận truyền thừa, cho nên đã đột phá."
Tần Thiên khẽ gật đầu, có chút buồn bực.
Tại sao không ai cho mình cũng có truyền thừa, ta cũng muốn thử cảm giác đột phá liên tiếp.
Lúc này, Tần Thiên đột nhiên nhớ ra điều gì đó.
Bạch Tiểu Như lên Thần Vương, nhưng hệ thống dường như không cho mình ban thưởng.
Quá đáng!
Khi hắn chuẩn bị hỏi thì hệ thống lên tiếng.
Đinh!
【Hệ thống nâng cấp, thưởng được gửi chậm.】Đinh!
【Hệ thống ban thưởng cấp cho.】 【Chúc mừng đạo lữ của ký chủ đột phá đến Thần Vương cảnh giới.】 【Ban thưởng: Giá trị đột phá 20%.】 【Ban thưởng: Hoang Thần Khí: Hàm Quang Kiếm.】 【Giá trị đột phá hiện tại: 71%.】 Trong nháy mắt, một luồng năng lượng mạnh mẽ, quét qua trong cơ thể.
Nhục thân và cảnh giới của Tần Thiên đồng thời bắt đầu tăng lên.
Khí tức của hắn không ngừng tăng cao, Bạch Tiểu Như cũng cảm nhận được.
Chỉ là nàng hơi kỳ quái, sao nói chuyện mà lại bắt đầu mạnh lên rồi?
Thấy Tần Thiên đang mạnh lên, Bạch Tiểu Như không làm phiền.
Sự biến hóa này kéo dài hơn nửa ngày.
Sau khi kết thúc, Tần Thiên toàn thân sảng khoái, dù ban thưởng đến muộn, nhưng cuối cùng đã tới.
Khoảng cách đến Thần Vương cảnh của mình lại tiến thêm một bước dài.
Sau đó chỉ cần ổn định lại tâm thần bế quan, không bao lâu liền có thể đột phá.
Gặp Tần Thiên kết thúc tu luyện, Bạch Tiểu Như chủ động ôm lấy Tần Thiên, ghé vào tai hắn nói nhỏ:
"Chúc mừng ngươi, lại mạnh lên."
Tần Thiên đưa tay ôm eo nhỏ của Bạch Tiểu Như, nói: "Ta có quà muốn tặng ngươi."
"Quà gì?" Bạch Tiểu Như chớp chớp đôi mắt xinh đẹp, có chút chờ mong.
Vì mỗi lần Tần Thiên cho nàng đồ vật, đều là thứ rất tốt.
Tần Thiên lấy Hàm Quang Kiếm do hệ thống ban tặng ra.
"Chính là cái này."
Bạch Tiểu Như nhận lấy xem, vừa nhìn nàng đã ngây ra.
Hoang Thần Khí.
Lại là Hoang Thần Khí, loại vũ khí này, đến sư phụ của nàng cũng không có.
Điều này làm cho nàng kinh ngạc.
Nàng nhìn Tần Thiên nói: "Hay là ngươi giữ đi, quý giá quá."
Tần Thiên vuốt tóc Bạch Tiểu Như nói: "Cho ngươi thì cứ cầm lấy, ta tự có."
"Nhưng mà..."
Không đợi nàng nói hết câu, Tần Thiên liền ngắt lời:
"Đồ vật ngươi cầm lấy, chúng ta làm theo quy cũ."
"Quy cũ gì?" Bạch Tiểu Như nghi ngờ hỏi.
"Ngươi quên rồi sao?" Tần Thiên hỏi.
Bạch Tiểu Như dường như nhớ ra cái gì, vội vàng nói: "Quên đi, ta quên rồi."
Ha ha ha!
Tần Thiên cười, thấy khuôn mặt đỏ bừng của tiểu hồ ly, liền biết nàng nhớ lại rồi.
Đã ngươi quên rồi.
Ta sẽ giúp ngươi nhớ lại kỹ hơn.
Nói xong, xoay người...
...
...
Bạn cần đăng nhập để bình luận