Chấn Kinh Đồ Đệ Của Ta Lại Là Nữ Đế

Chấn Kinh Đồ Đệ Của Ta Lại Là Nữ Đế - Chương 341: Kiếm Chi Linh Văn (length: 8303)

Rất nhanh Tần Thiên cũng cảm giác mình bị hai đạo khí tức kinh khủng khóa chặt.
Tần Thiên phía sau Phạm Thanh Nguyệt nói ra: "Trước đó là ta xem thường bọn họ, lần này ta phải nghiêm túc."
Dứt lời, Phạm Thanh Nguyệt cũng chỉ vào trán mình rồi nhanh chóng vung vẩy, bắt đầu khắc họa linh văn.
Kiếm Chi Linh Văn. Chém!
Lập tức một cái linh văn hình dạng tiểu kiếm, đi vào trán Phạm Thanh Nguyệt.
Khí tức của Phạm Thanh Nguyệt bắt đầu tăng vọt.
Lập tức nàng bay lên không trung.
Kiếm trong tay tỏa ra bạch quang chói mắt, đồng thời dần dần lớn lên.
Giờ phút này, Tần Thiên nghe được tiếng phật lượn lờ, phảng phất là đầy trời Phật Đà đang độ hóa thế nhân.
Kiếm Độ Nhân Gian!
Bạch!
Kiếm ánh sáng to lớn theo tiếng phật khuấy động mà đi.
Nhìn thấy uy thế như thế, hai tên lão tổ biển Long sinh ra lòng kiêng kỵ.
Lập tức bọn hắn trực tiếp hóa thành cự long, xông tới.
Oanh!
Kiếm ánh sáng cùng hai vị lão tổ biển Long va chạm, phảng phất núi lửa bộc phát, kinh thiên động địa.
Tự nhiên đem nước biển khu vực của bọn hắn ép ra ngoài.
Nhưng rất nhanh nước biển lại chảy ngược trở về.
Ngao!
Lão tổ biển Long gầm lên một tiếng trầm thấp về sau, ngã xuống đáy biển, bị thương không nhẹ.
Trên người bọn họ máu không ngừng chảy ra, rất nhanh liền nhuộm đỏ cả vùng nước biển này.
Giờ phút này Tần Thiên mới biết được thực lực của Phạm Thanh Nguyệt đáng sợ cỡ nào.
Phạm Thanh Nguyệt cầm kiếm liền muốn xông lên.
Tần Thiên vội vàng dặn dò: "Lưu lại toàn thây, ta cho ngươi hầm canh xương rồng uống."
"Biết." Phạm Thanh Nguyệt đáp lời.
Hai vị lão tổ biển Long nghe vậy, lập tức giận tím mặt.
Đối phương lại muốn dùng bọn hắn nấu canh uống.
Có thể nhẫn nại không thể nhẫn nhục, cùng nàng liều mạng.
Giờ phút này hai vị lão tổ biển Long, phảng phất phát điên, vô cùng hăng hái.
Xông thẳng về phía Phạm Thanh Nguyệt.
Phạm Thanh Nguyệt cười lạnh một tiếng, nghiêng người tránh được bọn họ va chạm.
Sau đó chém một kiếm tới.
Ầm!
Trên người một vị lão tổ biển Long xuất hiện một đạo vết kiếm.
Nhưng bọn hắn lúc này là đang điên, sự điên cuồng này khiến bọn hắn quên đi đau đớn.
Trong lòng bọn họ chỉ có một ý niệm, đó chính là liều chết với Phạm Thanh Nguyệt.
Không thì bọn hắn sẽ bị người nấu canh uống.
Ầm ầm!
Ầm ầm!
Đáy biển không ngừng nổ vang, một người hai con rồng triển khai trận chiến quyết tử.
Nhưng qua mấy chục chiêu, hai vị lão tổ biển Long vẫn không chiếm được lợi thế.
Ngược lại vết thương trên người càng ngày càng nhiều.
Phạm Thanh Nguyệt cảm thấy không sai biệt lắm, nàng kéo giãn khoảng cách, lần nữa thi triển cấm kỵ đại chiêu.
Độ Thế Nhất Kiếm!
Cự kiếm xuất hiện, tiếng phật lượn lờ.
Ầm!
Hai vị lão tổ biển Long bị chém bay, rơi xuống đáy biển rốt cuộc không đứng dậy nổi.
Tần Thiên tiến lên, Phệ Hồn Kiếm đâm vào người lão tổ biển Long bắt đầu hấp thụ hồn thể.
Khi hắn hấp thụ con hải long thứ hai, phát giác hồn thể này không còn tác dụng tăng tiến cho Phệ Hồn Kiếm.
Bên cạnh, Phạm Thanh Nguyệt lên tiếng: "Kiếm của ngươi quả thật không tệ, nhưng nó đã đạt đến giới hạn của chính nó rồi."
"Chất liệu của nó không còn hỗ trợ nó tăng tiến thêm nữa."
Tần Thiên khẽ gật đầu, có chút thất vọng.
Phạm Thanh Nguyệt tiếp tục nói: "Ngươi có thể tìm vật liệu Đạo phẩm đến cường hóa nó, có lẽ có thể thăng cấp."
"Theo ta được biết, có vài vật liệu Đạo phẩm có thể trực tiếp dùng để tăng cấp vũ khí."
Nghe vậy, Tần Thiên chợt nghĩ tới Vĩnh Hằng Bí Ngân, loại này có thể trực tiếp tăng cấp vũ khí bảo vật.
Chỉ là Vĩnh Hằng Bí Ngân là cấp bậc Hoang Thần.
Mà Phệ Hồn Kiếm đạt đến Hoang Thần cấp cuối cùng, muốn tăng tiến vẫn cần thiên tài địa bảo Đạo phẩm.
Tần Thiên thầm nghĩ: "Về sau đến để ý bảo vật này, hay là đợi đột phá Thần Đế cảnh rồi sử dụng hệ thống giúp đỡ để đạt được."
Nghĩ đến đây tâm tình Tần Thiên cũng khá hơn, dù sao Phệ Hồn Kiếm hắn dùng rất thuận tay.
Kiếm này cũng là lợi khí đối phó Hồn Tộc.
Hắn về sau đi tiền tuyến đánh giết Hồn Tộc cũng cần.
Về phần vì sao đi tiền tuyến?
Bởi vì An Diệu Lăng về sau sẽ đi, thậm chí tất cả cường giả đều sẽ đi đến đó.
Ở đó không chỉ để bảo vệ nhân tộc, cũng là để trở nên mạnh mẽ hơn.
Về phần ở đó vì sao có thể khiến người ta mạnh lên, hắn không biết.
An Diệu Lăng cũng không rõ ràng lắm, cho nên chỉ có đi mới biết được.
Tần Thiên đem hai xác hải long thu vào, nghĩ thầm, hải long nửa bước Đạo cảnh này, hầm chắc sẽ rất ngon.
Thu dọn xong, hắn nhìn Phạm Thanh Nguyệt hiếu kỳ nói: "Ngươi còn hiểu cả linh văn thuật?"
Kỳ thật Tần Thiên đối với linh văn, loại có thể thêm trạng thái pháp thuật, vẫn luôn rất hiếu kỳ.
Lần trước thấy là một trong các cổ tộc ở hạ giới.
Phạm Thanh Nguyệt gật đầu nhẹ: "Đây là truyền thống của tộc ta."
"Ta có một nửa huyết thống là Thần Linh tộc."
"Thần Linh tộc?" Tần Thiên nghi hoặc.
Phạm Thanh Nguyệt gật đầu: "Thần Linh tộc là một đại tộc ở Linh Vực."
"Thần Linh tộc thân cận với tự nhiên, có thể mượn nhờ năng lượng thiên địa để tăng cường bản thân."
Tần Thiên có chút bất ngờ, không nghĩ tới Phạm Thanh Nguyệt xuất thân bất phàm đến vậy.
Theo hắn biết, Linh Vực là một trong mười vực của Thiên Bảng, xếp thứ sáu.
Thuộc vào bên trong bốn vực, Linh Vực so với Phật Vực lợi hại hơn nhiều.
Thế là hắn hiếu kỳ hỏi: "Vậy sao ngươi không ở Linh Vực tu hành, mà chạy đến Phật Vực bái nhập Từ Hàng Kiếm Trai? ."
"Một lời khó nói hết." Phạm Thanh Nguyệt nỉ non một câu rồi rơi vào trầm mặc.
Nhìn biểu tình của nàng, Tần Thiên biết đây là một chuyện cũ đau lòng, nên liền không hỏi thêm.
Nhưng thông qua "Một nửa huyết thống là Thần Linh tộc" và "Thần Linh tộc là đại tộc" hai câu này, Tần Thiên có thể liên tưởng đến một vài chuyện.
Lúc này Phạm Thanh Nguyệt nói ra: "Đi thôi, chúng ta tiếp tục đi giết rồng."
Nói xong dẫn đầu bay về phía Hãn Hải Long Cung.
Tần Thiên cũng đi theo sau.
Bất quá hắn không động thủ, mà nhìn Phạm Thanh Nguyệt giết.
Bởi vì Phong Ma Chú của hắn vẫn chưa tiêu trừ, có thể không sát sinh thì tận lực không sát sinh.
Rất nhanh Phạm Thanh Nguyệt đã giết hết hải long trên Thần Đế.
Cuối cùng nàng dẫn theo Tần Thiên, đến nơi Tử Hoàn Tà Nhãn bị phong ấn.
Lúc này Tử Hoàn Tà Nhãn có chút suy yếu.
Phạm Thanh Nguyệt chỉ vào Tử Hoàn Tà Nhãn nói: "Chính nó đã lợi dụng sức mạnh lôi điện tích lũy ở đây làm ta bị thương nặng."
Tần Thiên vẫn là lần đầu tiên thấy dị thú kỳ quái như vậy.
Hai người đi đến.
Lúc này con mắt lớn của Tử Hoàn Tà Nhãn trở nên né tránh, tựa hồ là có chút sợ hãi.
Lập tức một giọng đồng âm vang lên: "Đừng giết ta, ta không cố ý đánh ngươi, là bọn chúng điều khiển ta đánh."
Tử Hoàn Tà Nhãn đang cầu xin tha, điều này khiến hai người có chút bất ngờ.
Tần Thiên nghĩ ngợi rồi nói: "Ngươi có muốn đi theo ta không?"
Tử Hoàn Tà Nhãn trầm mặc.
Tần Thiên nhìn rồi nói với Phạm Thanh Nguyệt: "Giết đi."
Lúc này Phạm Thanh Nguyệt giơ kiếm lên.
Tử Hoàn Tà Nhãn sợ đến rụt cả người: "Đừng... Đừng giết ta, ta nguyện ý đi theo ngươi."
"Không miễn cưỡng?" Tần Thiên tăng giọng.
Tử Hoàn Tà Nhãn liếc qua Phạm Thanh Nguyệt rồi vội vàng lắc đầu: "Không miễn cưỡng."
Tần Thiên cười nói: "Vậy thì tốt, ngươi phát lời thề thiên đạo, nếu phản bội ta thì chết không yên lành."
Tử Hoàn Tà Nhãn vội vàng làm theo.
Sau đó Tần Thiên đem nó thu vào trong nháy mắt.
Tần Thiên nhìn về phía Phạm Thanh Nguyệt cười nói: "Thu một tiểu đệ nàng không ý kiến chứ? ."
Phạm Thanh Nguyệt lắc đầu: "Không ý kiến."
Lập tức Tần Thiên chuẩn bị dọn dẹp chiến trường một chút.
Mà đúng lúc này, toàn bộ Hãn Hải Long Cung rung chuyển lên.
Trên mặt đất cũng vỡ ra vô số lỗ hổng như vực sâu.
Mà thi thể long tộc trước đó bị Phạm Thanh Nguyệt giết, đều bị vực sâu thôn phệ.
Ngao ~ Một tiếng long ngâm vang vọng toàn bộ đáy biển.
Phạm Thanh Nguyệt, Tần Thiên hai người đều biến sắc.
Bạn cần đăng nhập để bình luận