Chấn Kinh Đồ Đệ Của Ta Lại Là Nữ Đế

Chấn Kinh Đồ Đệ Của Ta Lại Là Nữ Đế - Chương 180: Thông Thiên Hải chỗ sâu (length: 8197)

Hai người trước đó không có gặp phải thuyền của Đại Chu cùng Độn Thế Tiên Cung.
Cho nên quyết định đi theo Tần Thiên.
Có Tần Thiên ở phía trước giúp mình mở đường, cũng giảm bớt không ít phiền phức.
Theo không ngừng xâm nhập, tình hình biển càng ngày càng ác liệt.
Sóng biển không ngừng đập mạn thuyền, thỉnh thoảng còn có bọt nước bắn tung tóe lên boong tàu.
Hai ngày sau, đám người tiến vào vùng nội hải Thông Thiên Hải khiến người ta nghe tin đã sợ mất mật.
Vì không biết sợ hãi, tất cả mọi người đánh lên mười hai phần tinh thần.
Na Già tộc.
Một cường giả cung kính quỳ gối trước mặt Đại Tế Ti Na Già Nguyệt, nói: "Bẩm báo Đại Tế Ti, Tần Thiên và những người khác đã đến nội hải."
Na Già Nguyệt nhếch miệng, nở một nụ cười âm hiểm.
Lập tức nói: "Ngươi nghĩ cách đem tin tức này truyền đến tai Mê Thất Nữ Vương, liền nói có Tần Thiên mang Cực Linh Băng Phách đến nội hải."
Cường giả hải tộc nghe xong, hai mắt sáng lên, cung kính nói: "Đại Tế Ti anh minh, Mê Thất Yêu Hậu luôn tìm kiếm bảo vật thuộc tính Băng, nàng nhất định sẽ hứng thú với điều này."
Nói xong, hắn cáo lui rời đi.
Hắn vừa rời đi, một người mặc lân giáp, nam tử hải tộc đi ra, chắp tay nói:
"Đại ca anh minh, cứ như vậy, coi như xảy ra chuyện, vị nữ tử thần bí kia cũng không tra được bên ta."
"Mối thù của huynh đệ cuối cùng có thể báo."
Na Già Nguyệt nhìn về phía nam tử, nói: "Ngươi đi theo hắn, chờ hắn truyền tin xong thì xử lý hắn, như vậy mới bảo đảm vạn vô nhất thất."
Nam tử cung kính thi lễ: "Ta đi làm ngay."
Nói xong liền cáo từ rời đi.
Na Già Nguyệt nhìn lên trên, đôi mắt màu xanh lam lóe lên hai lần, hai tay không ngừng kết ấn, trong miệng lẩm bẩm.
Sau đó hắn thất lạc thu hồi ánh mắt.
Ban đầu hắn muốn thông qua nhân quả giữa bản thân và Tần Thiên, tính toán họa phúc lần này của hắn.
Nhưng thứ hắn nhìn thấy lại là từng đám sương mù.
Vậy mà không nhìn thấy một hình ảnh nào, Na Già Nguyệt không khỏi lo lắng.
Thuyền của Tần Thiên vẫn đang tiến lên, Thông Thiên Hải quá rộng lớn, bọn họ đã đi thuyền trong biển gần ba ngày mà không thấy gì.
Chỉ có vô tận sóng biển và cá dữ quẫy đạp.
Đột nhiên.
Tần Thiên dường như nghe thấy tiếng ca của nữ tử, âm thanh này có vẻ có loại công hiệu mê hoặc nhân tâm.
Không đúng.
Tần Thiên cảnh giác, sau đó hắn vội vàng đi lên boong tàu, quan sát bốn phía.
Lúc này đã là buổi tối, trên bầu trời trăng sáng đã lên.
Nhưng trăng sáng này hơi quỷ dị, vì ánh trăng chiếu xuống thuyền của họ rõ ràng sáng hơn nhiều so với những nơi khác.
Sự tình bất thường tất có yêu.
Lúc này, Văn Nhân Bác và những người khác cũng chạy ra, hiển nhiên họ cũng nghe thấy tiếng ca.
Lúc này bọt nước càng lúc càng lớn, mơ hồ có thể thấy không ít hải thú điên cuồng vây quanh tới.
Các cường giả chạy đến mạn thuyền, chuẩn bị chiến đấu bất cứ lúc nào.
Hải thú càng ngày càng gần.
Sau đó một trận tiếng nổ lớn vang lên, từng con hải thú khổng lồ nổi lên mặt nước, bay nhào tới.
Những hải thú này rõ ràng đều là cấp Thiên Tôn và Chí Tôn.
Nhưng may trên thuyền cường giả đông đảo, xung quanh cũng có không ít thuyền của các thế lực khác, chia sẻ bớt hỏa lực.
Tần Thiên và vài người cũng lập tức tham gia chiến đấu.
Chẳng mấy chốc, nước biển xung quanh đã bị máu tươi nhuộm đỏ.
Sau khi họ đánh chết mấy trăm con hải thú.
Hải thú lúc này mới dần rút lui, các cường giả thế lực bắt đầu thu thập chiến lợi phẩm, dù sao thân thể của hải thú cũng là vật liệu cực kỳ tốt.
Tần Thiên cũng tiện tay thu một con tôm biển màu đỏ cấp Thiên Tôn.
Khi mọi người đang thu thập chiến lợi phẩm, nhịp điệu của tiếng ca đột nhiên tăng tốc.
Một số Thiên Tôn thực lực yếu thế mà bị tiếng ca này trực tiếp khống chế.
Sau đó chậm rãi bao vây Tần Thiên.
Tần Thiên bay lên không trung, quát to: "Là ai đang giả thần giả quỷ?"
Lúc này, Tần Thiên nhìn thấy một nữ tử yêu mị xuất hiện trên mặt biển.
Nữ tử này có đường cong đầy đặn, mặc một bộ lân y màu lam.
Lấp lánh lấp lánh.
Nhưng lân y này hoàn toàn không che hết vẻ tự nhiên vốn có của nàng.
An Diệu Lăng cũng bay lên.
Nàng thấy Tần Thiên nhìn chằm chằm đối phương không rời, không khỏi bĩu môi.
Nữ tử cười, nụ cười mang vẻ mị hoặc khó cưỡng.
Nàng đưa vỏ ốc lên môi, nói: "Chuyến này ta đến để xin công tử một vật."
"Nếu công tử chịu nhường vật yêu thích, ta lập tức rút lui."
"Vật gì?" Tần Thiên hỏi.
"Cực Linh Băng Phách."
Nghe vậy, Tần Thiên khép hờ mắt, nói: "Không cho được."
Sắc mặt nữ tử lập tức biến khó coi: "Đã ngươi không cho thì ta chỉ còn cách đoạt thôi."
Trong khi nói, khí tức cường đại trên người nữ tử tỏa ra, đúng là cường giả Thần cảnh.
Từ trước đó, Tần Thiên đã cảm giác chỗ sâu trong Thông Thiên Hải không tầm thường, vì nồng độ linh khí nơi đây hoàn toàn có thể so sánh với Táng Thần Thành.
Cho nên việc xuất hiện Thần cảnh cũng có thể hiểu được.
Nữ tử dừng thổi sáo, các cường giả cũng lấy lại thần trí.
Nhưng khi cảm nhận được khí tức phát ra từ nữ tử, họ cũng kinh hãi.
Sau đó nhao nhao trốn sau lưng Tần Thiên.
Nhìn về phía Vị Ương.
Hiện trường có lẽ chỉ có Vị Ương mới cứu được bọn họ.
Tần Thiên cũng nhìn về phía Vị Ương, thần huyết của hắn đã dùng hết, cho nên tạm thời hắn không có cách nào đối kháng với Thần cảnh.
Vị Ương tiến lên, một kiếm chém tới.
Một đạo kiếm khí cường đại khuấy động xé gió.
Nơi kiếm khí đi qua, nước biển trực tiếp tách ra, hình thành một đường rãnh lớn.
Nữ tử đồng tử co lại, lập tức tạo ra một cột sóng lớn, hướng kiếm khí của Vị Ương đập tới.
Oanh!
Kiếm khí trực tiếp bổ tan sóng lớn.
Nữ tử cấp tốc lui lại, trong khi lui lại, nàng liên tục triệu hồi sóng biển đánh vào kiếm khí của Vị Ương.
Sau ba lần đập mới miễn cưỡng cản lại được.
Sau khi thân hình nữ tử ổn định lại, vẻ mặt trở nên vô cùng ngưng trọng.
Vị Ương lạnh giọng nói: "Đón thêm ta một kiếm."
"Chôn vùi."
Lập tức, một đạo kiếm khí cuồng bạo, mang theo sát khí ngập trời, lao về phía nữ tử.
Sắc mặt nữ tử đại biến, ngửi thấy khí tức tử vong.
Thế là nàng phun ra một ngụm tinh huyết, thi triển bí pháp.
Từng cột sóng liên tục bị ý niệm của nàng khống chế, lao vào kiếm khí "chôn vùi" của Vị Ương.
Ầm ầm ầm!
Bảy cột sóng liên tiếp nhau, hợp thành một trận, vỗ vào kiếm khí của Vị Ương.
Nhưng cuối cùng vẫn không thể ngăn cản, nhưng may mà cũng tiêu hao không ít lực đạo.
Oanh!
Nữ tử bị đánh bay, khi nàng rơi xuống mặt biển, Vị Ương đã xuất hiện trước mặt, trực tiếp bắt lấy nàng.
Sau đó mang về boong tàu, ném xuống trước mặt Tần Thiên.
Nữ tử bò dậy, nhìn về phía Tần Thiên chuẩn bị cầu xin tha thứ.
Nàng cũng nhận ra Tần Thiên là người cầm đầu.
"Công tử ta biết sai rồi, ta chỉ nhất thời tham của." Trong khi nói, mị ý bắn ra tứ phía, ý định mê hoặc Tần Thiên.
"Ngươi là người Na Già tộc?" Tần Thiên hỏi.
Vì hắn nhớ ra mình có xích mích với Na Già tộc.
Nữ tử lắc đầu, nói: "Ta là Mê Thất Nữ Vương của Hải Yêu nhất tộc."
"Xin ngươi tha cho ta đi."
Tần Thiên trầm mặc, nhìn thấy mỹ nữ cầu xin tha thứ, Tần Thiên thực sự có chút không ra tay được.
Thấy Tần Thiên không nói lời nào, nhưng vẻ mặt vẫn âm trầm, Mê Thất Nữ Vương hơi sợ hãi.
Lập tức, nàng suy nghĩ đến một vài truyền thuyết về đàn ông loài người.
Thế là nàng nói: "Nếu ngươi chịu thả ta, ta làm gì cũng được."
Tần Thiên không trả lời.
Nữ tử tiếp tục nói: "Ngươi không muốn nếm thử hương vị Hải yêu cấp Thần sao?"
Trong khi nói.
Mê Thất Nữ Vương hướng về phía trước ưỡn ngực một cái.
Sau đó ném cho Tần Thiên một cái liếc mắt đưa tình.
Tần Thiên nháy mắt, dường như đang suy nghĩ điều gì.
Mê Thất Nữ Vương thấy thần sắc của Tần Thiên có chút dao động, trong lòng vui mừng.
Một bàn tay nhẹ nhàng gỡ lân y.
Vẻ đẹp tự nhiên lồ lộ.
Bây giờ đã hoàn toàn phơi bày.
Sau đó nàng khẽ rên lên một tiếng…
Bạn cần đăng nhập để bình luận