Chấn Kinh Đồ Đệ Của Ta Lại Là Nữ Đế

Chấn Kinh Đồ Đệ Của Ta Lại Là Nữ Đế - Chương 591: Đánh hắn (length: 8270)

"Vô Cực Tông ta không phải có thể tùy tiện bêu xấu, cho dù là Tịnh Thổ Thánh nữ cũng không được, hiện tại các ngươi liền theo ta đi một chuyến đi." Sở Mục Lan lạnh giọng nói.
"Chúng ta dựa vào cái gì phải đi theo ngươi? Dựa vào cái gì ta xuất ra chứng cứ đến, ngươi còn có thể trái lại nói xấu ta?" Phạm Thanh Nguyệt nắm chặt nắm đấm, một mặt quật cường nhìn thẳng Sở Mục Lan.
"Ta không phục."
"Ha ha ~" Sở Mục Lan cười lạnh một tiếng, nói: "Không phục thì thế nào, ngươi ở trước mặt mọi người nói xấu Vô Cực Tông ta, ta tự nhiên có lý do mang ngươi đi."
Nói xong Sở Mục Lan liền muốn động thủ.
Lúc này một bên Mông Khiếu mở miệng nói: "Việc này e rằng có chút không ổn đâu, chi bằng chờ người của Tịnh Thổ tới rồi lại làm định đoạt."
Sở Mục Lan quay đầu nhìn về phía Mông Khiếu: "Đây là chuyện của Vô Cực Tông ta và Tịnh Thổ, chẳng lẽ ngươi muốn đại diện Mông gia đứng về phía bọn họ?"
Nghe vậy Mông Khiếu lập tức nghẹn lời, hắn chỉ là một trong rất nhiều tướng quân của Mông gia mà thôi, không đại diện được Mông gia.
Thấy Mông Khiếu im lặng, Sở Mục Lan cười cười, nhìn về phía Phạm Thanh Nguyệt: "Ngươi là tự mình đi theo ta, hay là muốn ta động thủ đây?"
Phạm Thanh Nguyệt trực tiếp lấy ra một thanh trường kiếm, cầm kiếm mà đứng, các đệ tử Tịnh Thổ khác cũng lấy ra vũ khí của mình, chuẩn bị nghênh chiến.
"Sâu kiến lay cây." Sở Mục Lan cười lạnh một tiếng, đưa tay hướng phía trước đè xuống.
Một luồng chưởng kình cường đại liền quét về phía Phạm Thanh Nguyệt và mọi người.
Ầm!
Người của Tịnh Thổ nhất thời bị chấn liên tiếp lui về phía sau.
Tất cả mọi người khóe miệng đều tràn ra một tia máu tươi.
"Trưởng bối của Tịnh Thổ ta đang trên đường chạy tới, chờ bọn họ tới, chắc chắn để ngươi trả giá đắt." Vũ Hân phẫn nộ nói.
"Cho dù người của Tịnh Thổ các ngươi đến thì thế nào, chung quy cũng không thoát được chữ lý, các ngươi ở trước bao nhiêu người nói xấu Vô Cực Tông đây là sự thật."
"Mà các ngươi lại không có chứng cứ xác thực nói rõ Sở Vân cấu kết với Địa Ma Vương tộc." Sở Mục Lan khinh thường nói.
Lập tức lại là một chưởng đè xuống.
Một chưởng này giáng xuống, ngoại trừ Phạm Thanh Nguyệt và Vũ Hân, những người khác đều ngồi bệt xuống đất.
Một bên Sở Vân và Âu Dương Bất Bại đều lộ ra vẻ vui sướng không giấu được.
Ngay khi Sở Mục Lan chuẩn bị tung ra chưởng thứ ba thì Tần Thiên đuổi đến, hắn lập tức di chuyển chắn trước mặt Phạm Thanh Nguyệt, nhìn thẳng Sở Mục Lan cả giận nói: "Lão bà, ngươi dám!"
Hai mắt Sở Mục Lan lạnh lẽo: "Ngươi là thứ gì, dám nhục mạ bản trưởng lão."
"Cút!" Tần Thiên nổi giận gầm lên một tiếng.
"Muốn chết." Sở Mục Lan vung chưởng đánh về phía Tần Thiên, muốn trấn sát hắn.
Ngay trong tình thế nguy cấp, Mông Hân nhanh chóng chạy đến, đối chưởng với Sở Mục Lan.
Oanh!
Sở Mục Lan bị chấn liên tiếp lùi về phía sau, nàng ổn định thân hình xong, nhìn về phía Mông Hân: "Là ngươi, ý của ngươi là gì?"
"Ngươi dám ra tay với... thúc thúc nhà ta, ngươi nói ta ý gì?" Mặt Mông Hân lạnh như băng nhìn Sở Mục Lan, nàng vốn định nói Thiếu chủ, nhưng nghĩ đến lời dặn của ông nội, liền đổi thành thúc thúc.
Ít thúc thúc? Sở Mục Lan chần chờ nhìn Mông Hân: "Hắn là người Mông gia nhà ngươi?"
"Không sai, hắn là huynh đệ kết nghĩa của cha ta, cũng chính là thúc thúc của ta." Mông Hân nghiêm mặt nói.
Lúc này Tần Thiên quay đầu nhìn về phía Phạm Thanh Nguyệt, thầm nghĩ: "Không sao chứ?"
"Còn tốt." Phạm Thanh Nguyệt nhẹ nhàng lắc đầu, có Tần Thiên ở đây, nàng không hiểu sao thấy có cảm giác an toàn.
Tần Thiên lần nữa nhìn về phía Sở Mục Lan: "Dám ra tay với người phụ nữ của lão tử, muốn chết." Nói xong hắn nhìn Mông Hân: "Đánh nàng."
"Vâng, thưa thúc thúc." Mông Hân lên tiếng xong liền lao thẳng về phía Sở Mục Lan.
Bởi vì huyết mạch cường đại của Mông gia, Sở Mục Lan lập tức bị áp chế, bất quá Mông Hân muốn chiến thắng cũng vẫn cần chút thời gian.
Thấy cảnh này, những người của các thế lực khác đều có chút choáng váng.
Sau đó bọn họ nhìn Tần Thiên có chút không hiểu, bởi vì đây chỉ là một kẻ Hư Động cảnh, mà cha của Mông Hân nghe nói là nửa bước Vực Chủ cảnh.
Thực lực của hai người chênh lệch lớn như vậy, mà lại có thể trở thành huynh đệ, thật sự là khiến người khó tin.
Sau khi ra mấy chiêu, Mông Hân nhìn về phía Mông Khiếu: "Đứng ngốc đó làm gì? Còn không mau qua đây hỗ trợ."
Mông Khiếu do dự một chút rồi nói: "Vâng, thưa tiểu thư." Nói xong thả người nhảy lên, bắt đầu vây công Sở Mục Lan.
Rất nhanh Sở Mục Lan đã bị đánh khắp người thương tích, mặt mũi đều bị đánh sưng lên, trông cực kỳ thảm hại.
"Các ngươi quá đáng lắm rồi." Sở Mục Lan phát ra tiếng gào giận dữ qua cái miệng sưng vù của mình.
Nhưng vừa nói xong, đã bị Mông Hân quạt cho một bạt tai kêu trời trên mặt.
Cảnh tượng này khiến đệ tử Tịnh Thổ vỗ tay khen hay.
Vũ Hân một lần nữa nhìn về phía Tần Thiên, trong ánh mắt lộ ra vẻ kính nể, người đàn ông này quá thần bí, vậy mà còn có mối liên hệ như thế với Mông gia.
Lập tức nàng đi đến bên cạnh Tần Thiên, nhỏ giọng nói: "Tần công tử, không thể bỏ qua cho ả đàn bà kia."
Nghe vậy, Tần Thiên khẽ gật đầu, sau đó nhìn về phía Mông Hân: "Mông Hân, ngươi qua đây một chút."
Mông Hân quay đầu nhìn thoáng qua, sau đó trở lại bên người Tần Thiên: "Sao thế?"
Tần Thiên chỉ về phía Sở Vân: "Bắt ả ta tới."
Mông Hân khẽ gật đầu xong, liền biến mất tại chỗ, khi nàng xuất hiện trở lại, trong tay đang mang theo Sở Vân.
Nàng ném Sở Vân xuống đất, liền quay lại tiếp tục đánh Sở Mục Lan.
Sở Vân ngồi bệt trên đất, hoảng sợ nhìn Tần Thiên: "Ngươi... Ngươi muốn làm gì?"
Tần Thiên không để ý tới, mà nhìn Vũ Hân: "Giao cho ngươi."
Vũ Hân nhẹ gật đầu, Tịnh Thổ bọn họ tu phật, nhưng cũng chú trọng có thù tất báo, không thế thì Tịnh Thổ cũng khó có ngày hôm nay.
Lập tức nàng tiến về phía Sở Vân, rất nhanh Sở Vân liền phát ra tiếng kêu thảm thiết.
Các thế lực khác cũng đứng nhìn náo nhiệt.
Ngay khi Mông Hân đánh hăng say, chân trời xuất hiện một vết nứt.
Một nam tử mặc đạo bào bước ra từ trong khe nứt.
Từ khí tức tỏa ra, có thể cảm giác được người này cực kỳ cường đại.
"Đại ca." Sở Mục Lan nhìn thấy nam tử đạo bào thì hưng phấn kêu lên, người có thể chống lưng cho nàng cuối cùng đã đến rồi.
Có đại ca là nửa bước Vực Chủ cảnh, nhất định có thể trấn áp cả đám người này.
Nam tử đạo bào nhìn thấy hình dạng của muội muội mình, giận tím mặt: "Người của Mông gia các ngươi quá đáng lắm rồi."
Nói xong hắn lao thẳng tới, một chưởng đánh lui hai người Mông Hân.
Mông Hân cũng đã đánh quá sướng, thế là cô liền ngoan ngoãn đứng bên cạnh Tần Thiên.
Nam tử đạo bào ôm Sở Mục Lan chữa thương, đợi nàng hồi phục một chút thì lần nữa nhìn Mông Hân: "Tại sao các ngươi lại đánh muội muội ta?"
"Ta thích thì đánh, ngươi làm gì được ta?" Mông Hân hai tay ôm bộ ngực sữa, ngạo kiều nói.
Lúc này Sở Mục Lan mặt đầy hung tợn chỉ về phía Tần Thiên: "Là hắn, tất cả đều do hắn người nhà họ Mông mới đánh ta, hắn không phải người nhà họ Mông, đại ca ngươi mau giết hắn báo thù cho ta."
Nghe vậy, nam tử đạo bào cũng nhìn về phía Tần Thiên, trong thông tin của hắn, người nhà Mông gia cũng không có ai thế này.
Lập tức hắn lao thẳng về phía Tần Thiên, Mông Hân nhanh chóng chắn trước người nam tử đạo bào, Mông Khiếu bất đắc dĩ chỉ có thể cùng Mông Hân đối diện với nam tử đạo bào.
Nam tử đạo bào nhìn Tần Thiên vẻ mặt thờ ơ phía sau Mông Hân rồi nói: "Ngươi nghĩ rằng hai tên Hắc Động Nhật cảnh là có thể ngăn được ta sao?"
"Lão già, ta khuyên ngươi thiện lương chút đi." Nói, Tần Thiên lấy ra Sơn Hà Ấn, có Sơn Hà Ấn trấn áp, Mông Hân và Mông Khiếu có lẽ có thể ngăn cản nam tử đạo bào này.
"Đồ con nít không được giáo dục, không hiểu tôn kính trưởng bối sao?"
"Còn giảng đạo lý tôn kính trưởng bối với địch nhân, ngươi là có vấn đề về đầu óc, hay là làm trưởng bối mà tự cho mình hơn người vậy?"
"Cha không dạy là lỗi của cha, nhìn bộ dạng của ngươi thì cha ngươi chắc cũng chẳng phải loại tốt đẹp gì."
"To gan!"
Nam tử đạo bào vừa nói xong, liền nghe thấy chân trời một tiếng quát lớn, sau đó một nắm đấm khổng lồ xé rách không gian, từ phía chân trời đánh xuống về phía mình.
Bạn cần đăng nhập để bình luận