Chấn Kinh Đồ Đệ Của Ta Lại Là Nữ Đế

Chấn Kinh Đồ Đệ Của Ta Lại Là Nữ Đế - Chương 232: Cầm kiếm đi thiên nhai (length: 7702)

Bóng đêm càng lúc càng đậm, ngoài cửa sổ, ánh trăng khuyết như lưỡi liềm.
Tần Hạo đang trùm chăn đọc tiểu thuyết.
Nhìn một lúc, hắn bỗng nhiên cảm thấy thế giới bên ngoài tràn đầy sức hấp dẫn và tò mò.
Hắn ngưỡng mộ nhân vật chính trong sách cầm kiếm ngao du thiên hạ.
Thế là hắn nhanh nhẹn bò dậy, men theo ánh trăng đi ra khỏi Trấn Hồn Minh.
Ngày thứ hai, hắn một mình bước vào một thành trì.
Trên đường phố, có người thấy hắn đáng yêu, liền đến bắt chuyện.
Thấy mỹ nữ, hắn liền cười, vô cùng lễ phép, đây là phong thái quý ông mà phụ thân đã dạy.
Bỗng nhiên, hắn bị một đám đông náo nhiệt hấp dẫn.
Đến gần hơn, hắn nghe được có người đang kể chuyện xưa.
Người ta kể chính là trận đại chiến của Tần Thiên tại Hư Không Quần Đảo với Thần Long tộc.
Thế là hắn tìm một chỗ ngồi xuống, say sưa lắng nghe.
Người kể chuyện kia cũng có chút tài năng.
Kể chuyện sinh động như thật, khiến người nghe cảm thấy nhiệt huyết sôi trào.
Nghe kể, Tần Hạo như thể mình đang ở trong đó, thì ra phụ thân cũng có một mặt bá khí như thế.
Sau khi nghe xong câu chuyện, mọi người thi nhau khen thưởng.
Bất quá người nghe đa phần là một vài Thiên Tôn và Chí Tôn.
Cho nên phần thưởng của họ cũng không nhiều, nhiều nhất cũng chỉ là một viên Thần thạch.
Đó là do hiện tại Cửu Châu đã hồi phục, phát hiện không ít mỏ thần.
Cho nên những thế lực mạnh một chút đều có chút Thần thạch.
Tần Hạo nghĩ một lát, trực tiếp ném ba trăm Thần thạch qua.
Vì hắn nghe rất thích, rất vui vẻ.
Hành động vung tay quá trán này lập tức thu hút sự chú ý của những người xung quanh.
Mọi người nhao nhao nhìn lại.
Con nhà ai mà ra tay xa xỉ như vậy?
Lúc này có người đã nảy sinh ý đồ xấu.
Một nữ tu bước tới, nói: "Tiểu đệ đệ ngươi là con nhà ai vậy, là Đỗ gia, Minh gia hay Trần gia?"
Nữ tu nhắc tới đều là những thế lực mạnh nhất trong thành trì này.
Tần Hạo lắc đầu nói: "Không phải, ta đến từ một nơi rất xa."
"Ngươi tới đây làm gì?"
"Ta ra ngoài du lịch, giống như nhân vật chính mà vị thúc thúc kia vừa kể ấy."
Nữ tu nghe xong liền hiểu ra, hóa ra là một đứa trẻ con bỏ nhà ra đi.
Thế là nàng nhìn chiếc nhẫn trữ vật trên tay Tần Hạo, lộ ra vẻ tham lam.
Đồng thời, còn có không ít người xung quanh cũng để ý đến Tần Hạo.
"Tỷ tỷ dẫn ngươi đi ăn đồ ngon, có đi không?"
Nghe vậy, Tần Hạo bỗng chốc cảnh giác: "Ngươi đang lừa trẻ con."
"Trong sách, người xấu đều lừa trẻ con như vậy."
Nụ cười của nữ tu chợt tắt ngấm, còn những người xung quanh thì cười vang.
Lúc này, một nam tử bước ra: "Tiểu bằng hữu, có phải ngươi muốn giống như Tần Thiên tiền bối, đánh bại người xấu không?"
Tần Hạo khẽ gật đầu.
"Vậy ngươi đi theo ta, ta sẽ dạy cho ngươi thần công, sau này ngươi sẽ mạnh mẽ như Tần Thiên tiền bối."
"Không đi." Tần Hạo lập tức từ chối.
"Vì sao? Chẳng lẽ ngươi không muốn trở nên mạnh hơn sao?" Nam tử nghi hoặc.
"Muốn, nhưng mà ngươi quá yếu, ngươi không dạy được ta, người gác cổng nhà ta còn mạnh hơn ngươi."
Nam tử lập tức sững sờ, sắc mặt cũng trở nên khó coi, hắn dù sao cũng coi như một thiên kiêu cảnh giới Thiên Tôn.
Bây giờ lại bị một đứa trẻ mười tuổi coi thường.
Làm sao có thể nhịn được?
Nghĩ đến đây, hắn chuẩn bị cưỡng ép bắt Tần Hạo.
Đương nhiên, đó là vì hắn không nhìn kỹ, cũng không nhìn thấu Tần Hạo.
Nếu không, hắn đã không có ý nghĩ này.
Nhìn nam tử từng bước đến gần, Tần Hạo nhíu mày, đang chuẩn bị phản kích thì một giọng nói trong trẻo truyền đến.
"Dừng tay."
Tần Hạo nhìn sang, một thiếu nữ tuổi trăng rằm từ trên chiếc xe ngựa bước xuống.
Thiếu nữ khoảng mười lăm tuổi, mặc một chiếc váy hoa nhỏ màu xanh nhạt, trông cực kỳ tinh xảo, dáng người cũng vô cùng thon thả.
Đôi mắt nàng rất có thần, một nụ cười thoảng qua cũng lộ vẻ cao quý, xem ra là người có thân phận.
Bên cạnh thiếu nữ còn có một nam tử trung niên đi theo, chắc là hộ vệ của nàng.
Hộ vệ tiến lên trước mặt nam tử quát: "Cút."
Vừa nói, thần lực bừng lên, trực tiếp khiến nam tử sợ hãi bỏ chạy.
Đám đông phát hiện hộ vệ này là Thần cảnh, nhao nhao tản ra.
Lúc này, thiếu nữ đi đến bên Tần Thiên, nói: "Chào ngươi, ta tên là Bạch Linh Huyên."
Tần Hạo nghĩ một lúc, rồi nói: "Tỷ tỷ chào, ta tên Hạo Tần."
Hắn đọc tiểu thuyết, thấy rất nhiều người đi ra ngoài xông pha giang hồ đều dùng tên giả, nên hắn liền đảo lộn thứ tự tên mình.
Hạo Tần? Bạch Linh Huyên nghe có chút quen tai.
"Người nhà của ngươi đâu?"
"Ở nhà a, ta ra ngoài xông pha." Tần Hạo trả lời.
" . ."
"Nhỏ như vậy mà đã một mình chạy đi, người nhà ngươi sẽ lo lắng cho ngươi." Bạch Linh Huyên cau mày nói.
"Hay là ta đưa ngươi về nhà?"
"Nhưng mà ta không nhớ nhà mình ở đâu nữa rồi." Tần Hạo yếu ớt đáp.
Bạch Linh Huyên liếc nhìn xung quanh, có chút bối rối.
Lúc này, hộ vệ lên tiếng: "Tiểu thư, lần này chúng ta đi đường nguy hiểm, mang theo nó không tiện đâu."
Bạch Linh Huyên nhìn Tần Hạo vẻ mặt ngây thơ, trong lòng không đành để Tần Hạo ở một mình chỗ này, vì như vậy quá nguy hiểm.
"Vậy ngươi cứ đi theo ta trước đã, đợi sau này tìm cách để tìm ra nhà của ngươi."
Tần Hạo khẽ gật đầu.
Sau đó, Bạch Linh Huyên nắm tay Tần Hạo, đi lên xe ngựa.
Trên xe, Tần Hạo hỏi: "Vậy chúng ta muốn đi đâu thế?"
"Đi Hư Không Quần Đảo Thông Thiên Hải."
Tần Hạo nghe xong liền mừng rỡ, đây chính là nơi mà hắn muốn đến.
"Thích quá!" Hắn không nhịn được vui mừng lên.
"Nơi đó rất nguy hiểm đấy, ngươi vui mừng cái gì chứ." Bạch Linh Huyên nói.
"Ta không sợ nguy hiểm, lúc trước ta nghe người kể chuyện kể chuyện xưa."
"Tần Thiên tiền bối trước đây cũng xông pha ở Hư Không Quần Đảo, nên ta cũng muốn đi."
"Ngươi ngưỡng mộ Tần Thiên tiền bối lắm sao?" Bạch Linh Huyên hỏi.
"Ừm." Tần Hạo không chút do dự trả lời.
Bạch Linh Huyên khẽ gật đầu: "Thật ra ta cũng rất ngưỡng mộ Tần Thiên tiền bối, người vì người yêu giận dữ xung quan, diệt tộc đỉnh phong Thần Long tộc."
"Loại đàn ông này ai mà chẳng thích."
Tần Hạo thật lòng nói: "Chờ ta lớn lên cũng sẽ giống cha...giống Tần Thiên tiền bối."
Nói xong, Tần Hạo vỗ vỗ ngực, suýt chút nữa đắc ý quên hình lỡ miệng.
Sau đó, trong lúc trò chuyện, Tần Hạo biết Bạch Linh Huyên đang cùng phụ thân đến dự tiệc mừng sinh nhật mười tuổi của mình.
Chỉ là bọn họ không thuộc thế lực quen biết với Trấn Hồn Minh, nên được sắp xếp ở bên ngoài viện, không thể gặp mặt mình.
"Vậy phụ thân của ngươi đâu?" Tần Hạo hỏi.
Nghe vậy, biểu hiện của Bạch Linh Huyên trở nên khó coi, trong mắt ứa nước.
Lần này làm Tần Hạo có chút luống cuống tay chân.
"Bạch tỷ tỷ đừng khóc, ta không hỏi nữa."
"Thật xin lỗi!"
Tần Hạo nói xin lỗi luôn, đó là điều mà hắn đã học được từ Tần Thiên.
Đối diện với những người phụ nữ có cảm xúc không tốt, nói xin lỗi với nàng sẽ không sai đâu.
Tần Hạo nói hai lần, Bạch Linh Huyên liền ngưng nước mắt, điều chỉnh cảm xúc rồi nói: "Không sao đâu, không liên quan gì đến ngươi, ngươi không cần xin lỗi."
"Trước đó chúng ta gặp người xấu, cha ta đã dẫn dụ bọn chúng đi rồi, cho nên ta hơi lo lắng."
Nghe xong, Tần Hạo dùng bàn tay nhỏ bé vỗ vai Bạch Linh Huyên: "Thúc thúc chắc chắn sẽ không sao đâu, có khi chờ ngươi về đến nhà thì đã gặp lại người rồi đấy."
Bạch Linh Huyên nghe vậy, hai mắt sáng lên, chăm chú gật đầu.
Lập tức nàng lại thấy buồn cười, mình lại được một đứa trẻ mười tuổi an ủi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận