Chấn Kinh Đồ Đệ Của Ta Lại Là Nữ Đế

Chấn Kinh Đồ Đệ Của Ta Lại Là Nữ Đế - Chương 91: An Diệu Lăng đệ tử (length: 8503)

Ba người đều là Đế Cảnh nhị trọng, cho nên nữ tử ở vào thế yếu.
An Diệu Lăng nhìn kỹ lại, nữ tử kia chính là đồ đệ nàng, Lâm Âm.
Lúc này Lâm Âm đã bị thương, ánh mắt nàng lộ ra vẻ phẫn nộ.
Lập tức, nàng hạ gục nữ tử áo xanh, liền biến thành một đạo kiếm quang xông tới.
An Diệu Lăng đến, trong nháy mắt thu hút sự chú ý của mấy người giữa sân.
Kiếm quang hướng về một lão giả Đế Cảnh nhị trọng bắn tới.
Lão giả hoảng sợ vội vàng tránh né, nhưng An Diệu Lăng đã khóa chặt hắn.
Mặc hắn điều chỉnh phương hướng thế nào đều vô dụng.
Bạch!
Một cánh tay lão giả, trực tiếp bị kiếm quang chém đứt.
Đối mặt biến cố đột ngột như vậy, hai vị lão giả nhanh chóng lui thân.
Kéo dài khoảng cách với An Diệu Lăng.
Lâm Âm lộ vẻ vui mừng, cảm kích nói với bóng lưng An Diệu Lăng:
"Đa tạ tiền bối đã giúp ta."
Đồng thời nàng cũng đang nghi ngờ người trước mắt là ai, bởi vì nàng căn bản không biết có người mạnh như vậy.
An Diệu Lăng chậm rãi xoay người lại, nói: "Không biết vi sư sao?"
Vẻ mặt Lâm Âm có chút cứng đờ, sau đó biến thành mừng rỡ.
Nàng quỳ xuống, kích động hô: "Đồ nhi bái kiến sư phụ."
An Diệu Lăng khẽ gật đầu, khóe môi cong lên một nụ cười.
Cảm xúc gặp lại sau lâu ngày này, khiến nàng ngũ vị tạp trần, nhất là đối với người đã chết đi một lần như nàng.
Nghe được đối thoại của hai nữ, hai vị lão giả nhíu mày.
Không ngờ đối phương lại có quan hệ thầy trò.
Sau một lần giao thủ vừa rồi, bọn chúng cũng biết mình không phải đối thủ của An Diệu Lăng.
Cho nên bọn chúng chuẩn bị cầu hòa, "Hóa ra là sư phụ cô nương đến, vậy chúng ta coi như hòa được chứ?"
"Người của các ngươi ta cũng có thể trả lại."
Nói xong, hắn vẫy tay, một nam đệ tử áp giải một nữ tu Thánh Cảnh tam trọng đi tới.
Nữ tu dáng người thon thả, dung mạo khá thanh tú, chỉ là trên người có nhiều vết thương, quần áo hơi xộc xệch.
Thấy nữ tu bộ dạng này, An Diệu Lăng nhíu mày.
Cô gái này tu trước đó hẳn là bị ngược đãi.
Diệp Âm thấy đồ nhi thành bộ dạng như thế, cũng vô cùng phẫn nộ.
Cuối cùng nàng đưa mắt nhìn về phía An Diệu Lăng, để An Diệu Lăng quyết định.
Ý nghĩ An Diệu Lăng vừa động, Băng Ly Kiếm lao nhanh về phía nam đệ tử kia.
Con ngươi nam đệ tử kịch chấn, vừa định phản ứng, liền bị Băng Ly Kiếm cắt cổ.
Hai lão giả thầm kêu không ổn, lập tức xông lên cướp người.
An Diệu Lăng điều khiển Băng Ly Kiếm bức lui hai vị lão giả.
Lúc này Lâm Âm đã đến bên cạnh Diệp Âm đỡ lấy nàng.
Sau khi Băng Ly Kiếm trở lại tay An Diệu Lăng, nàng không còn kiêng kỵ gì nữa, ra tay chính là sát chiêu.
Toái Tinh Thần!
Băng Ly Kiếm mang theo uy thế phá nát sao trời, đâm tới.
Mục tiêu chính là lão giả cụt tay kia, An Diệu Lăng muốn thừa thắng xông lên, giết chết người này.
Lão giả cụt tay biết chiêu này không tránh khỏi, cho nên chỉ có thể lấy binh khí ra để ngăn cản.
Nhưng binh khí ngăn cản, đối với chiêu Toái Tinh Thần tác dụng không lớn.
Bởi vì tổn thương của Toái Tinh Thần tương đương với cách sơn đả ngưu.
Chỉ khi thân thể ngươi đủ mạnh, mới có thể ngăn được chiêu này.
Bính bính bính!
Lực của Toái Tinh Thần trực tiếp xuyên qua binh khí, nổ tung trên người lão giả.
Lão giả trực tiếp bị trọng thương.
Sau đó An Diệu Lăng tiến lên bổ một kiếm, chém đầu lão giả.
Lão giả còn lại, bay về phía chỗ sâu trong tông môn.
Miệng hô lớn: "Lão tổ, cứu mạng a!"
Nghe câu này, Lâm Âm biến sắc, sau đó sắc mặt nặng nề nói với An Diệu Lăng: "Lão tổ Viêm Ma Cốc là một cường giả Đế Cảnh tam trọng lão luyện."
"Người này ngàn năm chưa từng xuất hiện, không ngờ vẫn còn sống."
Lâm Âm nhìn ra thực lực sư phụ không bằng trước kia, cho nên có chút lo lắng.
"Giao cho vi sư." An Diệu Lăng thản nhiên nói.
Ba hơi sau.
Một thanh âm vang vọng sơn cốc truyền ra: "Là ai muốn diệt Viêm Ma Cốc ta?"
Sau đó một nam tử đầu tóc đỏ rực đột ngột bay đến giữa không trung.
Hơi thở hắn rất hùng hậu, An Diệu Lăng có thể cảm nhận được ngay, đây là một cường giả Đế Cảnh tam trọng.
Nam tử tóc đỏ nhìn về phía An Diệu Lăng, trong mắt mang theo một tia kinh hỉ.
"Nữ oa tử xinh đẹp thật, nếu như ngươi theo ta, ta có thể tha cho ngươi tính mạng."
"Bằng không, ngươi muốn chết cũng không dễ dàng đâu."
An Diệu Lăng lạnh lùng nói: "Ngươi là cái thá gì?"
Từ khi giải quyết hai cừu nhân xong, nàng không còn mang mạng che mặt nữa.
Cho nên mỗi khi ra ngoài, đều có người mơ ước vẻ đẹp của nàng.
Chỉ là đại đa số người e ngại thực lực của nàng, không dám tới bắt chuyện.
"Ha ha ha ha!"
"Vẫn còn rất mạnh mẽ, lão tổ ta thích." Nam tử tóc đỏ cười tà mị nói.
Sau đó hắn liếm môi một cái, liền xông đến giết An Diệu Lăng.
An Diệu Lăng chuẩn bị thử uy lực tấn công mạnh nhất của mình.
Nàng vận hành huyết mạch Băng Phượng thượng cổ đến cực hạn.
Sau đó mở Tụ Linh Châu, thi triển Toái Tinh Thần nghênh chiến.
Oanh!
An Diệu Lăng lùi nhanh, sau khi ổn định thân hình, nàng tiếp tục thi triển Toái Tinh Thần.
Dựa vào khả năng hồi phục của Tụ Linh Châu, nàng liên tiếp sử dụng năm lần Toái Tinh Thần.
Nhưng vẫn không phá được phòng ngự nhục thân của nam tử tóc đỏ.
Chỉ làm hắn đau đớn khôn nguôi.
Bị đánh đau, nam tử tóc đỏ cũng nổi giận.
Hắn nghiêm túc.
Oanh!
Lại một lần giao thủ, An Diệu Lăng bay ngược ra ngoài, sau khi nàng ổn định thân hình, một vệt máu tươi tràn ra nơi khóe miệng.
Lúc này nàng không thể không thừa nhận, mình không phải là đối thủ của người trước mắt.
Trừ phi đột phá đến Đế Cảnh.
"Sư phụ."
Lâm Âm lo lắng, đến bên cạnh An Diệu Lăng.
"Sư phụ, nếu không người đi trước đi, con đến ngăn cản hắn."
An Diệu Lăng nhìn sâu Lâm Âm một cái, không ngờ đã nhiều năm như vậy, đồ nhi vẫn còn trung thành như thế.
"Không cần." Nói xong nàng lớn tiếng: "Ra đi."
Lúc này một bóng đen từ xa bay tới, chính là Ma Nhị được Tần Thiên sắp xếp bảo hộ nàng.
Nhìn Ma Nhị, nam tử tóc đỏ lập tức cảnh giác.
Bởi vì hắn cảm nhận được một luồng khí tức nguy hiểm.
Ma Nhị xông đến bên cạnh nam tử tóc đỏ, một gậy nện xuống.
Hồng Phát lão tổ ra sức ngăn cản.
Sau mấy lần giao thủ, hắn thấy hắc bào nhân này không hơn không kém.
Đánh mãi không xong, Ma Nhị bắt đầu biến thân, lập tức biến thành một con cự viên cao mười mét, bổng tử trong tay cũng thay đổi lớn hơn.
Sự biến hóa này khiến tất cả mọi người ở hiện trường đều ngây người.
An Diệu Lăng cũng có chút kinh ngạc, đây cũng là lần đầu nàng thấy Ma Nhị biến thân.
Sau khi biến thân thành Ma Viên, thực lực mạnh hơn hẳn một mảng.
Mỗi lần nam tử tóc đỏ ngăn cản công kích của Ma Nhị, lực phản chấn đều mang đến thương tổn cho cơ thể hắn.
Lâm Âm kinh ngạc hỏi: "Vị tiền bối này là ai vậy?"
"Đây là ma thi sư phụ ta luyện chế." An Diệu Lăng đáp.
Ma thi? Lâm Âm lập tức kinh ngạc.
Có thể luyện chế người mạnh mẽ như vậy thành ma thi, vậy sư tổ này phải lợi hại đến mức nào chứ.
Nhìn vẻ mặt kinh ngạc của đồ đệ, An Diệu Lăng mỉm cười, rồi nói: "Chờ ngươi gặp sư phụ ta, sẽ còn ngạc nhiên hơn nữa."
Lâm Âm nhẹ gật đầu, trong lòng bắt đầu tưởng tượng bộ dạng của sư tổ.
Hẳn là một lão gia gia cao thâm khó lường nhỉ.
Trong lúc hai người trò chuyện, nam tử tóc đỏ đã lĩnh mấy gậy.
Bản thân bị trọng thương.
Lúc này An Diệu Lăng đưa mắt nhìn vào lão giả Đế Cảnh nhị trọng còn lại.
Người này vẫn phải giải quyết.
Nghĩ đến đây, An Diệu Lăng trực tiếp xông tới.
Lúc này lão giả muốn chạy cũng không thoát, sau khi giao đấu ngắn ngủi, lão giả bị chém dưới kiếm.
Phía bên kia, nam tử tóc đỏ cũng bị Ma Nhị một gậy đập chết.
Lúc này, đệ tử Ma Viêm Cốc khác bắt đầu chạy tán loạn.
Sau đó An Diệu Lăng để Lâm Âm đi thu chiến lợi phẩm.
Lâm Âm cất kỹ xong giao cho An Diệu Lăng, nhưng An Diệu Lăng không muốn.
Sau khi hai người trò chuyện một hồi, An Diệu Lăng nói: "Ta chuẩn bị về rồi, con ở lại đây, hay là theo ta?"
"Con nguyện đi theo sư phụ." Lâm Âm không chút do dự.
An Diệu Lăng gật đầu nói: "Vậy con theo ta đi gặp sư tổ của con."
"Dạ dạ!"
Nghe thấy muốn đi gặp sư tổ, Lâm Âm có chút chờ mong.
Nàng để đồ nhi và nữ tử áo xanh tự mình hồi cung, còn mình thì theo An Diệu Lăng chạy đến Tần phủ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận