Chấn Kinh Đồ Đệ Của Ta Lại Là Nữ Đế

Chấn Kinh Đồ Đệ Của Ta Lại Là Nữ Đế - Chương 125: Thượng cổ phong ấn (length: 9744)

Tần Thiên nhìn sang, không ngờ lại là một thế lực quen thuộc.
Vẫn là thế lực có hiềm khích với mình.
Trước đó mình còn đánh bị thương Thiếu môn chủ của bọn họ.
Thạch Linh giới thiệu xong, Thạch Hiên vừa mới chuẩn bị đứng dậy.
Thạch Xuyên liền đứng lên, "Phụ thân ta lần này mời chính là Lôi tộc trưởng lão Lôi Chân."
"Tạo nghệ trận pháp của Lôi Chân ở trong cổ tộc chúng ta, là nổi tiếng xa gần."
Thạch Thiên khẽ gật đầu xong, đối Lôi Chân chắp tay nói, "Hoan nghênh trưởng lão Lôi Chân tới giải vây."
Lôi Chân cũng khẽ gật đầu ra hiệu.
Thạch Xuyên giới thiệu xong cũng không ngồi xuống, mà là nhìn về phía Thạch Hiên.
"Nghe nói lão tam tìm một người trẻ tuổi, mau giới thiệu cho mọi người, là thiên tài của thế lực nào."
Lúc này Thạch Hiên cũng không có khí thế, bởi vì huynh muội khác mời đều là các bậc trưởng bối có danh vọng.
Mà người này, nói thật hắn cũng không rõ sâu cạn thế nào.
Mời hắn, chẳng qua cảm thấy hắn là trưởng bối của cô bé kia, hắn cảm thấy chắc hẳn là rất lợi hại.
Nhưng đã đến nước này, hắn vẫn đứng lên nói:
"Ta mời là Tần Thiên Tần công tử, cũng là một cường giả." Nói xong hắn liền im lặng.
"Không có? Chỉ thế thôi?" Thạch Xuyên ra vẻ kinh ngạc nói.
"Lão tam à, không phải ta nói ngươi, đừng có ai cũng dẫn vào tộc."
Hoàng tử Thần quốc nghe thấy hai chữ Tần Thiên này, lập tức giật mình, sau đó nhìn sang.
Người trước mắt, đúng là Tần Thiên mà hắn nhận biết.
Đang lúc hoàng tử chuẩn bị giúp Tần Thiên chống đỡ tràng thì, Lăng Huyền đứng lên.
"Ngươi chính là Tần Thiên người đã đánh trọng thương cháu ta Lăng Vân Hiên?"
Tần Thiên khẽ liếc Lăng Huyền, nhàn nhạt nói, "Là ta, thế nào?"
Câu đối đáp này khiến mọi người kinh ngạc đến ngây người.
Lăng Vân Hiên bọn họ ai cũng nghe nói qua rồi.
Đây chính là Thiếu môn chủ của Thiên Đạo Môn.
Thiên kiêu như vậy, lại bị người trẻ tuổi trước mắt này đánh.
Bây giờ hắn đụng phải trưởng bối của người ta, thế mà còn dám ngông cuồng như vậy.
Thần sắc Lăng Huyền biến đổi liên tục, dường như đang giận dữ.
Thạch Xuyên chú ý sắc mặt Lăng Huyền xong, liền đứng dậy nói, "Ngươi to gan thật, lại dám đả thương Thiếu môn của Thiên Đạo Môn."
"Còn không mau quỳ xuống xin lỗi."
Tần Thiên lườm nguýt.
Thạch Hiên bên cạnh mặt mày đắng ngắt, tùy tiện mời một người về, không ngờ lại mời đến một vị thế này.
Hắn vừa định đứng lên giúp Tần Thiên nói đỡ, thì nghe một tiếng động lớn.
Ầm!
Hoàng tử Thần quốc phía trên vỗ mạnh xuống bàn, chỉ vào Thạch Xuyên nói, "Sao ngươi dám nói chuyện với Tần đại sư như vậy?"
"Ngươi rốt cuộc là người của Thạch Tộc, hay là chó của Thiên Đạo Môn?"
"Hôm nay ta tuyên bố luôn, kẻ nào đối đầu với Tần đại sư, chính là kẻ thù của Quang Minh Thần Quốc ta."
Lâm Tiên Chi ở một bên cũng đi theo đứng lên, biểu thị thái độ của mình.
Quang Minh thần truyền ý chỉ xuống, hắn cũng biết rồi.
Thạch Xuyên cùng Lăng Huyền ngây người, không ngờ Quang Minh Thần Quốc lại ủng hộ Tần Thiên như vậy.
Hai bên cứ giằng co như vậy, Lăng Huyền bây giờ đã đâm lao thì phải theo lao.
Nếu như cứ như vậy nhượng bộ, Thiên Đạo Môn còn mặt mũi nào nữa mà tồn tại.
Đúng lúc hắn đang xoắn xuýt thì Thạch Thiên đứng lên cười nói:
"Mọi người đều là khách của Thạch Tộc, mong các vị cho chút mặt mũi, chuyện này tạm gác lại."
"Mục đích của chúng ta lần này chủ yếu là chữa trị trận pháp phong ấn thượng cổ, đây là quan hệ tới sự an nguy của Trung Châu."
Thạch Thiên nói xong, hoàng tử Thần quốc và mấy người Lăng Huyền đều ngồi xuống.
Bọn họ cũng không muốn thực sự đánh nhau, có bậc thang để xuống là được.
Thạch Thiên tiếp tục nói, "Lần này ta phái con gái thứ bảy ra ngoài mời người, nhưng cuối cùng chỉ có bốn người trở về."
"Lão Ngũ, lão Lục, lão Thất Hồn thạch khóa đều nát rồi."
"Trước đó lão tam nói với ta là hắn bị một người áo đen truy sát, nhưng được một vãn bối là Tần công tử cứu."
"Mà sau khi người áo đen đó chết đi thì biến thành một đạo đạo hắc khí tiêu tán."
"Cho nên ta suy đoán, người giết ba đứa con gái của ta, chính là dư nghiệt Hồn Tộc."
"Trận pháp thượng cổ tông môn của ta xuất hiện hư hao, cũng có thể là do Hồn Tộc gây ra."
"Điều này nói lên."
"Có thể đã có Hồn Tộc trốn thoát."
Thạch Thiên nói xong, sắc mặt Lôi Chân, Lăng Huyền, Lâm Tiên Chi đều trở nên u ám.
Tần Thiên đứng lên hỏi thăm tình huống cụ thể.
Cuối cùng biết được một số bí mật thời đại thần thoại.
Thì ra thời đại thần thoại kết thúc đều là do Hồn Tộc gây ra.
Thế giới của Hồn Tộc sát cạnh Cửu Châu.
Nhưng hoàn cảnh sinh tồn ở thế giới của Hồn Tộc khá khắc nghiệt, cho nên bọn chúng mới bắt đầu xâm lược Cửu Châu.
Cuộc đại chiến này kéo dài vạn năm, cuối cùng Cửu Châu cũng bị trọng thương, linh khí cùng hoàn cảnh tu luyện nhanh chóng giảm xuống.
Chỉ có Trung Châu là hơi tốt một chút, còn tám châu khác đến nay vẫn là nơi linh khí mỏng manh.
Năm đó chúng thần Cửu Châu vì muốn bảo tồn Cửu Châu nên đã cùng nhau sáng tạo ra thượng tầng thế giới.
Cũng chính là đem vô số tiểu thế giới và mảnh vỡ thế giới ghép lại với nhau, tạo thành một thượng tầng thế giới lớn.
Sau đó dời chiến trường đến thượng tầng thế giới.
Chúng thần cũng đều đến thượng tầng thế giới.
Mà Cửu Châu thì được thả cho hồi phục chậm rãi, trải qua thời gian mười vạn năm mới hồi phục lại bộ dạng như hiện tại.
Sau khi chúng thần rời đi, vẫn còn không ít dư nghiệt Hồn Tộc trốn ở khắp nơi.
Chẳng qua những cường giả còn lại ở Cửu Châu cũng mạnh hơn dư nghiệt Hồn Tộc một chút.
Mặc dù đánh thắng được, nhưng các thế lực Cửu Châu đều không muốn đánh.
Con thỏ bị dồn ép còn cắn người, tiếp tục đánh nhau thì Cửu Châu sẽ bị phá hủy càng triệt để hơn.
Cho nên các cường giả Cửu Châu cùng dư nghiệt Hồn Tộc còn lại đạt thành hiệp nghị, chỉ cần dư nghiệt Hồn Tộc tự nguyện bị phong ấn thì sẽ không giết chúng.
Cuối cùng dư nghiệt Hồn Tộc vì mạng sống đã đồng ý bị phong ấn.
Sau đó các thế lực lớn Cửu Châu đều trấn áp một phần Hồn Tộc, đồng thời bày ra đại trận phong ấn thượng cổ để phong ấn chúng lại.
Cho tới bây giờ.
Mười vạn năm qua đều rất bình tĩnh, trận pháp phong ấn hầu như chưa xảy ra vấn đề gì, nhưng không ngờ gần đây lại có hư hao.
Bây giờ lại xuất hiện bóng dáng của Hồn Tộc.
Điều này chứng tỏ có Hồn Tộc đã trốn ra ngoài.
Tần Thiên biết những tin tức này xong cũng vô cùng kinh ngạc.
Đồng thời cũng có chút lo lắng.
Bởi vì hắn không biết thực lực cường giả Hồn Tộc ở mười vạn năm sau hôm nay như thế nào.
Nếu như mạnh hơn Trung Châu rất nhiều thì Trung Châu sẽ gặp nguy.
Sau khi hỏi rõ tình hình, mọi người liền cùng nhau đi đến địa điểm phong ấn thượng cổ.
Nơi phong ấn nằm sâu trong Thạch Tộc, vừa tới gần liền cảm thấy có khí tức âm lãnh.
Phong ấn thượng cổ là một trận pháp bát quái hình tròn khổng lồ.
Chỉ là vị trí khôn của Bát Quái đã bị khói đen bao phủ mờ mịt.
Những vị trí ly, đoài bên cạnh cũng có từng tia hắc khí.
Điều này cho thấy trận pháp đã tổn hại và bắt đầu lan rộng.
Phía trên đang dán mấy đạo bùa, miễn cưỡng đè lại hắc khí tràn ra.
Nhưng mấy đạo bùa này căn bản không thể trụ được bao lâu.
Thạch Thiên mở miệng nói, "Mọi người đã thấy tình hình rồi, bùa chú chỉ có thể chống đỡ được một ngày."
"Thời gian không còn nhiều, mong mọi người nỗ lực hết sức, đây không chỉ là vì Thạch Tộc ta mà còn là vì sinh linh Trung Châu."
Mấy người Lôi Chân, Lâm Tiên Chi đều chăm chú gật đầu.
Biểu thị đồng ý.
Bởi vì ai cũng không biết Hồn Tộc đã bị phong ấn mười vạn năm có lợi hại như thế nào.
Mọi người vây quanh, vòng tới vòng lui xem xét.
Vòng đi vòng lại, sắc mặt càng lúc càng u ám.
Bởi vì bọn họ không biết nên ra tay thế nào.
Nếu như tính sai, ngược lại sẽ khiến trận pháp sụp đổ.
Đến lúc đó đại quân Hồn Tộc xông ra, kẻ đứng mũi chịu sào chính là bọn họ.
Tần Thiên cũng đi vài vòng, lấy chỗ ngồi xuống trước vị trí khôn suy tư.
Bởi vì trận pháp này quá phức tạp, không thể một chốc một lát là có thể tìm được cách giải quyết.
Những người khác nhìn thấy Tần Thiên ngồi xuống đều chau mày.
Nhưng cũng không ai đi nói gì, chỉ coi như là hắn từ bỏ.
Sau ba canh giờ mọi người vẫn cau mày, chậm chạp không dám ra tay.
Thạch Thiên thấy cảnh này, mặt càng thêm buồn rầu.
Hắn thậm chí đã nghĩ đến chuyện từ bỏ tộc địa.
Nhưng từ bỏ tộc địa, đối với bọn họ mà nói là một đả kích cực lớn.
Bởi vì trong tộc rất nhiều gốc gác là không thể mang theo đi được.
Lại qua một canh giờ nữa, vẫn không ai lên tiếng, Thạch Thiên có chút nóng ruột.
"Mọi người có cách chữa trị nào không, nếu không thì chúng ta nên sớm tính toán thì hơn."
Lâm Tiên Chi nghĩ nghĩ mở miệng nói, "Ta thử xem sao."
Nói xong hắn đi tới vị trí khôn, bắt đầu khắc ấn đường vân trận pháp.
Nhưng vừa khắc ấn ra được mấy đường vân thì trong nháy mắt đã bị ăn mòn.
Nói cách khác, ở nơi đã bị ăn mòn thì rất khó khắc ấn thêm đường vân mới.
Sau đó hắn bắt đầu tăng tốc, chỉ cần tốc độ khắc của hắn nhanh hơn tốc độ ăn mòn thì sẽ có hy vọng chữa trị.
Tần Thiên nhìn thấy hành động này của hắn thì hai mắt sáng lên, đây cũng là một cách.
Chỉ là đối với trình độ của trận pháp sư yêu cầu tương đối cao.
Nhưng cho dù Lâm Tiên Chi có tăng tốc thế nào cũng không thể nhanh hơn hắc khí ăn mòn.
Cuối cùng hắn mệt mỏi đầu hàng.
Sau đó Lôi Chân và Lăng Huyền cũng dùng cách này để thử.
Nhưng cuối cùng vẫn kết thúc bằng thất bại.
Bạn cần đăng nhập để bình luận