Chấn Kinh Đồ Đệ Của Ta Lại Là Nữ Đế

Chấn Kinh Đồ Đệ Của Ta Lại Là Nữ Đế - Chương 104: Mới gặp Bạch Vô Địch (length: 8047)

Giang Khinh Tuyết biến mất.
Tần Thiên liền chuẩn bị cùng Bạch Tiểu Như mấy người đi một chuyến Thanh Khâu.
Đem Dạ Phong đưa qua, hắn muốn đi gặp tàn hồn của Bạch Tiêm Tiêm.
Mặc dù đây không phải là toàn vẹn, nhưng cũng là một bộ phận của Bạch Tiêm Tiêm.
Tần Thiên cùng Diệp Phong liên hệ một chút, sau đó mấy người ngồi thuyền về tới Băng Hải thành.
Sau đó lại lên đường tiến về Thanh Khâu.
Trên đường Tần Thiên cũng biết được thực lực chân thật của Dạ Phong.
Thời đỉnh phong, hắn là ở cảnh giới Thiên Tôn, nhưng bây giờ tối đa cũng chỉ tương đương với Chí Tôn.
Tần Thiên cùng mấy người vừa mới vào Thanh Khâu không lâu, Bạch Hạo liền dẫn người ra đón.
Không đợi Bạch Hạo lên tiếng, đám cường giả Hồ tộc xung quanh đã hô lên, "Hoan nghênh cô gia về nhà."
Tần Thiên cười đáp lại mọi người.
Sắc mặt Bạch Tiểu Như thoáng chốc đỏ bừng, vô cùng lúng túng.
Bởi vì An Diệu Lăng cũng ở đó.
Tần Thiên liếc trộm An Diệu Lăng, nàng lúc này không có bất kỳ biểu lộ gì.
Nhưng Tần Thiên tỉ mỉ vẫn cảm nhận được nhiệt độ xung quanh giảm xuống một chút.
Điều này cho thấy nàng vẫn để tâm.
Tần Thiên cùng mọi người đi đến Thiên Hồ điện.
Các tộc trưởng khác cũng nghe tin chạy đến.
Đến Thiên Hồ điện, Dạ Phong nhìn pho tượng Bạch Tiêm Tiêm trên điện, có chút nhập thần.
Hắn từng bước một đi tới, nhìn pho tượng bắt đầu rơi lệ.
Một đám cường giả Hồ tộc phủ phục.
Chuyện gì thế này.
Lúc này Bạch Sơ Tuyết giải thích, "Vị này là đạo lữ của Thiên Hồ lão tổ, Dạ Phong Chí Tôn."
Nghe xong câu này, Bạch Giang Vũ cùng các tộc trưởng bị chấn kinh.
Dạ Phong Chí Tôn bọn hắn biết, đó là siêu cấp cường giả đã từng trấn áp một thời.
Cô gia lợi hại nhất của bọn hắn ở Thanh Khâu.
Đây là tổ tông sống a.
Sau đó đám cường giả cùng nhau đứng sau Dạ Phong, chuẩn bị chờ hắn biểu lộ xong tình cảm lại đi hành lễ.
Đợi một hồi Dạ Phong vẫn như cũ đắm chìm trong thương cảm, Tần Thiên hơi mất kiên nhẫn.
Liền lên tiếng: "Cũng đủ rồi, chúng ta còn muốn nghỉ ngơi chút chứ."
Nghe Tần Thiên nói, đám người giữa sân ngây ra, sau đó sắc mặt trở nên khó coi.
Bạch Giang Vũ quát mắng khiển trách, "Sao dám nói chuyện với lão tổ như thế?"
"Nhanh chóng xin lỗi lão tổ đi, không lão tổ trách tội xuống, chúng ta ngăn không được đâu."
Tần Thiên khoát tay.
Lúc này Dạ Phong quay đầu, áy náy nói với Tần Thiên:
"Xin lỗi Tần công tử, ta có chút khó kìm lòng."
Bạch Giang Vũ lúc này sửng sốt.
Dạ Phong lão tổ đang xin lỗi Tần đại sư sao?
Một đám cường giả Hồ tộc cũng vô cùng chấn kinh!
Dạ Phong nhìn Bạch Giang Vũ nói, "Ta muốn gặp tàn hồn của Bạch Tiêm Tiêm được không?"
Bạch Giang Vũ trả lời: "Cái này cần xin phép phụ thân ta một tiếng, không có sự cho phép của phụ thân ta, bất kỳ ai cũng không thể vào bí cảnh Hồ tộc."
"Mà tàn hồn của Hồ Tổ đang ở trong bí cảnh."
Dạ Phong khẽ gật đầu, nói: "Dẫn ta đi đi."
Tần Thiên rất hiếu kỳ về Bạch Vô Địch nên cũng đi theo.
Trên đường Bạch Giang Vũ lén lút hỏi thăm tình hình từ Bạch Sơ Tuyết.
Khi hắn biết Tần Thiên đồ tỷ của một vị thần, hắn lần nữa chấn kinh.
Nhưng lập tức lại vui mừng, có một cô gia như thế, còn lo gì Thanh Khâu không thể tiến thêm bước nữa.
Sau đó hắn liền truyền âm với Bạch Tiểu Như, "Con gái à, con cùng Tần đại sư phát triển đến đâu rồi?"
"Con mau nắm lấy hắn đi, người đàn ông như vậy mà bỏ qua, con sẽ phải hối hận cả đời."
"Nếu không qua mấy ngày, tổ chức lễ thành thân đi."
Nghe phụ thân thúc giục, Bạch Tiểu Như vô cùng xấu hổ.
Nhưng nàng từ đầu đến cuối vẫn cảm thấy loại chuyện này phải dần dần từng bước tiến tới.
Nàng cần một quá trình để từ từ tiếp nhận, mà mẫu thân nàng cũng nói với nàng, thứ gì dễ dàng có được, thường thường sẽ không biết trân trọng.
Nên mỗi khi bị chiếm tiện nghi, nàng đều giữ vững ranh giới cuối cùng.
Không bao lâu, mọi người đi đến trước bí cảnh Hồ tộc.
Bạch Giang Vũ lên tiếng: "Ta thử liên lạc với phụ thân một chút, nhưng ta không thể đảm bảo sẽ có hồi âm."
Sau đó hắn bắt đầu thử liên lạc với phụ thân mình.
Không bao lâu, một lão giả râu trắng bước ra từ bí cảnh.
Lão giả tinh thần phấn chấn, ánh mắt vô cùng sắc bén, hắn chính là Bạch Vô Địch mạnh nhất Thanh Khâu.
"Vội vàng gọi ta, có chuyện gì sao?"
Hắn vừa dứt lời, một giọng nói truyền vào tai hắn: "Nhóc da, còn nhớ ta không?"
Nghe được cách xưng hô này, Bạch Vô Địch sững sờ, đây là biệt danh hồi nhỏ của hắn.
Hắn hồi nhỏ rất nghịch ngợm, nên cô cô Bạch Tiêm Tiêm của hắn đặt cho hắn cái biệt danh này.
Mà Bạch Giang Vũ bọn người, sắc mặt thì trở nên cổ quái.
Không ngờ một người nghiêm nghị như phụ thân, lại có một biệt danh như vậy.
Bạch Vô Địch nhìn theo hướng giọng nói phát ra.
Khi hắn nhìn thấy Dạ Phong, thân thể run lên, sau đó kích động nói, "Ngài... Ngài là Dạ Phong cô gia?"
"Đúng vậy." Dạ Phong khẽ gật đầu đáp lời.
"Lần cuối gặp, là khi ngươi mười tuổi trộm rượu, bị cô cô ngươi bắt được giáo huấn một trận."
"Không ngờ một cái chớp mắt, mấy vạn năm đã trôi qua."
Bạch Vô Địch nghe xong thì xấu hổ, sao cứ khơi lại chuyện riêng tư thế.
Con cháu còn ở đây.
Sau đó Bạch Giang Vũ cùng mọi người bắt đầu chào hỏi vấn an với Bạch Vô Địch.
Tần Thiên cũng đi theo gọi một tiếng gia gia.
Lúc này Bạch Vô Địch mới chú ý đến Tần Thiên.
Bạch Giang Vũ liền vội vàng giới thiệu, "Hắn là luyện đan sư Đế giai thượng phẩm cộng thêm luyện khí sư Đế giai thượng phẩm."
"Ngoài ra, hắn còn là ý trung nhân của Tiểu Như, cùng tiền bối Dạ Phong cũng rất quen."
Nghe một loạt giới thiệu này, hắn có chút không tin.
Nhưng con trai nói, chắc không thể là giả được.
Sau đó hắn nhìn Tần Thiên.
Nhìn kỹ một chút, hắn càng xem càng vừa lòng, tư chất đạt Chí Tôn.
Sau đó ánh mắt biến thành hiền từ.
Lúc này.
Dạ Phong đưa ra yêu cầu muốn gặp tàn hồn của Bạch Tiêm Tiêm.
Bạch Vô Địch không từ chối, dẫn Dạ Phong đến gần bí cảnh.
Những người khác ai về chỗ nấy, Tần Thiên cũng đi theo rời đi.
Lần này hắn có phòng riêng, chắc là Bạch Tiểu Như cố ý sắp xếp.
Đêm xuống, khi mọi người đã yên giấc, Tần Thiên lén đến phòng An Diệu Lăng.
An Diệu Lăng từ sau khi ra khỏi mộ Chí Tôn vẫn buồn bã không vui.
Tần Thiên vừa mới vào, An Diệu Lăng liền giận dữ nói:
"Đi ra."
Tần Thiên không nghe, mà là đóng cửa rồi tiến tới.
An Diệu Lăng vô thức lùi về sau mấy bước.
Tần Thiên tiếp tục tiến tới, ôm lấy eo nhỏ của An Diệu Lăng.
"Ngoan đồ nhi, sư phụ đến bên cạnh ngươi, vui vẻ chút đi."
An Diệu Lăng vặn người nói, "Không cần."
Nàng càng vặn vẹo, Tần Thiên càng ôm chặt, "Sư phụ phải nói với ngươi hai chuyện."
"Một, ngươi mãi là người quan trọng nhất của sư phụ, hai, đừng tự gây áp lực cho mình quá nhiều."
"Mọi chuyện đã có sư phụ."
An Diệu Lăng ngừng vặn vẹo, trở nên yên tĩnh.
Tần Thiên lấy ra cái bình đựng tinh huyết Hỏa Phượng thượng cổ đưa cho An Diệu Lăng:
"Cầm cái này hấp thu, chắc sẽ có đột phá."
An Diệu Lăng nhận lấy bình, mở ra ngửi ngửi, lập tức vui vẻ.
Những muộn phiền trước đó tan biến hết.
Nếu hấp thu tinh huyết này, huyết mạch của nàng sẽ tiến hóa thành huyết mạch Băng Hỏa Phượng Hoàng.
Loại huyết mạch này hình thành, sẽ có sự tăng lên rất lớn đối với nàng.
Cất kỹ tinh huyết, nàng nhìn Tần Thiên nói: "Cảm ơn."
"Chỉ cảm ơn bằng miệng thôi à? Không có ban thưởng gì sao?"
An Diệu Lăng nắm lấy tay đang lung tung của Tần Thiên nói, "Ngươi thế này, còn chưa đủ?"
"Chưa đủ!"
Nói xong, Tần Thiên lấy hết can đảm hôn nàng.
Nhưng hắn vừa chạm vào đôi môi mềm mại, cả người đã bị đóng băng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận