Chấn Kinh Đồ Đệ Của Ta Lại Là Nữ Đế

Chấn Kinh Đồ Đệ Của Ta Lại Là Nữ Đế - Chương 60: Đánh giết Ngũ Trảo Kim Long (length: 8159)

Kim Long ngửa đầu thét dài, móng vuốt sắc bén hướng phía Tông Ngũ quét tới.
Oanh!
Hai người đều bị đẩy lui.
Lần này công kích mang tính thăm dò của hai người đều không chiếm được lợi thế.
Tông Ngũ ổn định thân hình sau lại lần xông tới, lần này hắn trực tiếp sử xuất tuyệt chiêu.
Vô Gian Trảm!
Xùy!
Móng vuốt Kim Long bị cắt rách, từng giọt long huyết lớn như trứng gà rơi xuống đất.
Tần Thiên nhìn mà có chút đau lòng, đây chính là đồ tốt a.
Kim Long bị thương bắt đầu có chút kiêng kị.
Nhưng vì lòng kiêu hãnh của long tộc, hắn không phục, ta sao có thể đánh không lại một nhân loại cùng cấp?
Sau đó hắn bắt đầu nhào lên lộn xuống trên không trung, trên mặt lộ ra vẻ dữ tợn.
Hắn kích hoạt một giọt nghịch long huyết duy nhất mà mình đã bồi dưỡng hơn ngàn năm.
Lập tức long uy tăng vọt, dưới áp bức long uy, người phía dưới đã không còn cách nào chiến đấu.
Không ít người tu hành và yêu tộc đều bị ép khom người xuống.
Ngao!
Ngũ Trảo Kim Long đột nhiên hướng Tông Ngũ lao tới.
Lúc này vẻ mặt Tông Ngũ nghiêm túc, khí chất toàn thân không ngừng biến đổi.
Khi thì tang thương, khi thì tràn trề sinh khí, hắn muốn dùng Phá Thiên Đao thức thứ ba.
Luân hồi trảm.
Sức mạnh luân hồi cường đại hướng phía Kim Long lao tới.
Oanh!
Tông Ngũ và Ngũ Trảo Kim Long đồng thời phun ra máu tươi.
Sau đó hai người tiếp tục đánh nhau ác liệt, không bao lâu cả hai đều đầy thương tích.
Nhưng thân thể người rốt cuộc không bằng long tộc, cho nên Tông Ngũ ở thế yếu.
Tần Thiên quyết định giúp một tay.
Hắn kích hoạt Vạn Cổ Bất Diệt Thể đến trạng thái mạnh nhất, sau đó lấy dao phay ra đột ngột ném mạnh về phía Ngũ Trảo Kim Long.
Ngũ Trảo Kim Long bị kích động, hắn khinh thường liếc nhìn Tần Thiên và con dao phay bay tới, rồi vung móng vuốt ra vồ.
Mà Tần Thiên đánh cược vào sự khinh thường và xem nhẹ của hắn.
Nhưng khi Kim Long cảm thấy dao phay không thích hợp thì đã muộn.
Bạch!
Dao phay cắm thẳng vào trong móng vuốt, lập tức máu tươi trào ra.
Ngao!
Kim Long thống khổ gào lên.
Lần này Lâm Châu và thành chủ bọn người đều kinh hãi. Tần Thiên lại có thể cách không một chiêu, dễ dàng trọng thương Ngũ Trảo Kim Long.
Những người tu hành còn sống sót kia, cuối cùng cũng biết ai mới là người lợi hại nhất Thanh Vân thành.
Trong đó bao gồm cả Ngưu Sơn, người đầu tiên Tần Thiên quen ở Trung Châu.
Nếu sớm biết người cứu mình lúc trước lợi hại như vậy, hắn nên thường xuyên đến giao hảo.
Ngũ Trảo Kim Long vừa trúng chiêu này, liền nghênh đón luân hồi trảm của Tông Ngũ.
Rõ ràng Tông Ngũ đã có sự chuẩn bị.
Phản ứng đầu tiên của Ngũ Trảo Kim Long là dùng móng vuốt ra ngăn cản, nhưng móng vuốt của hắn đã bị Tần Thiên phế đi.
Ngay khoảnh khắc do dự, hắn đã ngạnh sinh sinh gánh một trảm này.
Sau đó toàn bộ thân long rơi mạnh xuống đất, ánh mắt hắn vụt sáng mấy lần rồi nhắm lại trong sự không cam tâm.
Yêu Thánh còn sống thấy đại thế đã mất, vội vàng tứ tán chạy trốn, nhưng vẫn bị lưu lại một ít.
Thanh Vân thành thắng.
Tông Ngũ lấy dao phay ra, sau đó thu xác Ngũ Trảo Kim Long lại, bỏ vào một cái trữ vật giới chỉ trống không, cùng nhau giao cho Tần Thiên.
Về phần thi thể Yêu Vương, Yêu Hoàng, Yêu Thánh còn lại thì do Lâm Châu, thành chủ và những người khác thu vào.
Tần Thiên trực tiếp muốn bảy phần, để Lâm Châu mang đi phát triển thương hội.
Còn lại cho những người tham chiến, mỗi người sẽ được chia một ít.
Đây là một khối tài sản khổng lồ.
Ban đêm.
Thanh Hồng Minh của thương hội Thanh Mộc nhận được tin tức rồi chạy về Thanh Vân thành.
Dù sao sự nghiệp của hắn đều ở đây, hắn không thể bỏ được, trở về thương hội nghe nói trong thành đang cấp phát chiến lợi phẩm.
Ai ai cũng có phần!
Đó đều là thi thể Yêu Vương cảnh trở lên, nên hắn cũng rất động tâm, vì thế hắn liền bảo người phía dưới đi nhận.
Sau đó người của thương hội Thanh Mộc gia nhập hàng.
Đến lượt một quản sự của thương hội Thanh Mộc thì bỗng bị người nhận ra.
Lập tức đám người phẫn nộ!
"Ngọa Tào! Đây là người của thương hội Thanh Mộc, các ngươi còn mặt mũi đến nhận chiến lợi phẩm?"
"Đúng vậy đó, mặt các ngươi đâu?"
"Lúc chúng ta liều sống chết với yêu tộc các ngươi ở đâu?"
"Vì trận chiến này, cha ta và anh trai chết hết, mà các ngươi lại đến ngồi mát ăn bát vàng?"
Quản sự của thương hội Thanh Mộc mặt đầy mồ hôi lạnh nói, "Đông gia ta bảo người này người có phần nên mới kêu chúng ta tới."
Lời này vừa nói ra lại làm một trận chỉ trích nổi lên.
"Bình thường kiếm tiền của chúng ta kiếm không ít, gặp chuyện liền bỏ chạy, Thanh Vân thành chúng ta không cần loại thương hội này."
Sau đó có người tự giác vây quanh thương hội Thanh Mộc lại.
"Cút khỏi Thanh Vân thành!"
"Cút khỏi Thanh Vân thành!"
Một bên khác, thành chủ và thương hội Lâm Thị sau khi có được tin này liền đi tìm Tần Thiên báo tin vui.
Tần Thiên nghe được việc Thanh Mộc làm sau đó cảm thấy chán ghét.
Sau đó hắn phân phó, "Ngươi đi tìm Tông Ngũ, kêu hắn đi cùng ngươi một chuyến."
"Thương hội Thanh Mộc không cần thiết tồn tại nữa."
"Vâng, thuộc hạ đi làm ngay." Lâm Châu vui mừng khôn xiết, vội vàng đi mời Tông Ngũ.
Thương hội Thanh Mộc cũng là thương hội mấy ngàn năm, chắc chắn có không ít đồ tốt.
Không bao lâu, Lâm Châu và Tông Ngũ dẫn một đám người tới thương hội Thanh Mộc.
Thanh Hồng Minh cũng trực tiếp gọi hết những cường giả của thương hội Thanh Mộc ra.
Về số người, Thanh Hồng Minh nhiều hơn rất nhiều so với thương hội Lâm Thị.
Vì nhiều người của Lâm Thị đã chết trong cuộc đại chiến trước đó.
"Chỉ bằng các ngươi mấy người mà cũng dám đến đánh thương hội Thanh Mộc của ta?"
"Có phải đầu óc bị hư rồi không?" Thanh Hồng Minh cười nhạo nói.
Lúc này hắn cũng nảy sinh ý định chiếm đoạt Lâm Thị.
"Vậy mà ngươi lại đi tìm cái chết, vậy ta chẳng phải là không khách khí, con gái của ngươi ta sẽ thay ngươi chăm sóc."
Nói xong, Thanh Hồng Minh liền dẫn một đám người lao tới.
Tông Ngũ bước về phía trước, khinh thường nhìn đám ô hợp trước mắt.
Bát phương chém!
Dao vừa rơi xuống đất, không gian xuất hiện đao khí, giống như đạn pháo bắn tung tóe về phía trước.
A a!
Tiếng kêu thảm thiết liên hồi vang lên, lập tức xác chết đầy đất.
Một đám cường giả của thương hội Thanh Mộc chỉ còn Thanh Hồng Minh đang run cầm cập, đây là Tông Ngũ cố ý không giết hắn.
"Tiếp theo giao cho các ngươi xử lý." Tông Ngũ nói một câu rồi rời đi.
Ngày hôm sau, Lâm Châu tươi tỉnh rạng rỡ đến trước mặt Tần Thiên báo tin mừng, hắn đã tiếp nhận toàn bộ thương hội Thanh Mộc.
Đồng thời mang đến cho Tần Thiên một gốc linh dược vạn năm cùng một phần vật liệu luyện khí Đế giai hạ phẩm tìm được trong bảo khố thương hội Thanh Mộc.
Tần Thiên nhận lấy sau đó cho hắn thêm mấy viên đan dược Đế giai.
Thêm vào những thứ đã thu được trước đó, đủ để hắn mở rộng thương hội ra toàn bộ Hạo Thiên Đế Quốc.
Thanh Vân thành xem như đã yên ổn.
Tần Thiên liền lặng lẽ chờ mạch Thanh Long xuất hiện.
Đến lúc đó không chỉ có thể giải phong linh lực, hẳn là có thể nhận được phần thưởng phong phú.
Theo thời gian trôi qua, linh khí của Thanh Vân Sơn càng thêm nồng đậm, mọi người cho rằng là có bảo vật xuất thế.
Nên không ít người đã đi Thanh Vân Sơn Mạch tìm kiếm bảo vật.
Tần Thiên thấy thời gian không sai biệt lắm, cũng mang theo An Diệu Lăng và Tông Ngũ lên núi.
Còn Bạch Tiểu Như, nàng vẫn quyết định không đi, nhiều người quá dễ bị lộ thân phận.
Nàng không muốn gây phiền phức cho Tần Thiên.
Sau khi vào dãy núi, Tần Thiên bắt đầu tìm kiếm nơi có linh khí nồng đậm nhất.
Nơi này rất có thể là chỗ mạch long xuất hiện.
Tìm kiếm hồi lâu mới tìm thấy được một sơn cốc ở chỗ sâu nhất của Thanh Vân Sơn Mạch.
Sơn cốc này phảng phất như một chốn đào nguyên, núi xanh nước biếc.
Bạn cần đăng nhập để bình luận