Chấn Kinh Đồ Đệ Của Ta Lại Là Nữ Đế

Chấn Kinh Đồ Đệ Của Ta Lại Là Nữ Đế - Chương 527: Lý Tuyền Cơ hương vị (length: 7836)

Lý Tuyền Cơ nhìn khuôn mặt Tần Thiên đầy vẻ ham muốn chiếm hữu, khẽ nhíu mày.
Giờ phút này, nàng có thể cảm nhận được rõ ràng Tần Thiên càng ôm càng chặt.
Nghĩ ngợi một chút, nàng mở miệng nói: "Bản cô nương mắt nhìn rất cao, sẽ không có nam nhân nào lọt vào mắt ta."
Tần Thiên nhìn thẳng Lý Tuyền Cơ nói: "Nói cho ta đáp án, ta cần một cái đáp án chắc chắn."
Lý Tuyền Cơ nhéo nhéo mặt Tần Thiên, tức giận nói: "Ngươi tiểu nam nhân này lòng ham chiếm hữu vẫn mạnh thật, ta đáp ứng ngươi là được chứ."
Nghe được câu này, Tần Thiên có chút cúi đầu, hôn lên đôi môi thơm của nàng.
Cái xúc cảm này lập tức khiến thân thể Lý Tuyền Cơ mềm nhũn, cảm giác rất kỳ lạ.
Sau một khắc, nàng đột nhiên ngồi dậy.
Trở tay khóa chặt Tần Thiên lại.
Tần Thiên sắc mặt biến đổi, nghi ngờ nhìn về phía Lý Tuyền Cơ.
Chỉ thấy Lý Tuyền Cơ môi son khẽ mở: "Tỷ, muốn làm kỵ sĩ..."
Cái lời nói sói lang này, nghe Tần Thiên trợn mắt há mồm.
Lập tức hắn thở dài một hơi, đã không phản kháng được vậy thì chỉ có thể hưởng thụ, ai bảo mình thấp hơn người ta ba cảnh giới chứ.
Bất quá chuyện này Tần Thiên nhớ kỹ, chờ mình tu hành có thành tựu về sau, nhất định phải ăn miếng trả miếng.
...
Đi ra khỏi phòng, Tần Thiên hít hà bàn tay mình, cùng cả người.
Đều là hương vị của Lý Tuyền Cơ.
Như vậy là không được, nếu như bị An Diệu Lăng ngửi thấy mùi hương này thì cái bình dấm chua này sẽ lật mất.
Lập tức hắn vội vàng tìm chỗ để xua tan mùi trên người.
Mặc dù là bị người hạ thuốc, nhưng cũng coi như là hành vi ăn vụng.
Xua tan mùi trên người xong, liền chuẩn bị đến Luân Hồi Tháp gặp An Diệu Lăng.
Trong một căn phòng.
"Đau... Đau đau, đang giật râu ta muốn bị ngươi kéo rụng mất." Lý Thượng Thiên khom người cầu xin tha thứ.
"Ngươi già rồi không đứng đắn, có ai lại đi hố cháu gái mình như vậy không?"
"Rốt cuộc ta có phải cháu gái ruột của ngươi không vậy?" Lý Tuyền Cơ nắm râu Lý Thượng Thiên, vẻ mặt giận dữ nói.
Bởi vì ông nội tính kế, lần đầu tiên vậy mà trong vô ý thức đã mất đi, vậy làm sao mà không tức giận cho được.
"Ngươi đương nhiên là cháu gái ruột của ta rồi, ông nội đây cũng là vì tốt cho ngươi mà, con xem bây giờ chẳng phải là con đã đột phá cảnh giới rồi sao?"
"Ông không thể nói thẳng với con, nhất định phải dùng cái loại thủ đoạn hạ lưu này?" Lý Tuyền Cơ nghiến chặt răng chất vấn.
"Ông không phải sợ con không tiếp thu được sao, con thử nghĩ xem, ông mà nói trước với con thì con có đồng ý không?"
"Hừ!"
Lý Tuyền Cơ hừ lạnh một tiếng rồi rơi vào trầm mặc, nếu nói thẳng thì mình quả thực rất khó tiếp nhận.
Trước đó, nàng tuy nhìn chuyện nam nữ rất nhạt, nhưng không có nghĩa là nàng không quan tâm.
Không có người phụ nữ nào có thể thật sự không quan tâm đến chuyện đó.
Thấy Lý Tuyền Cơ im lặng, Lý Thượng Thiên tiếp tục nói: "Ta thấy bây giờ con có vẻ cũng đã chấp nhận hắn, kết quả này chẳng phải rất tốt hay sao?"
"Trong thế giới người tu hành, thực lực mới là quan trọng nhất, con có được Tần Thiên, sau này thể chất và thiên phú của con nhất định sẽ càng ngày càng mạnh, tương lai con sẽ có năng lực báo thù cho phụ thân con."
Nghe ông nội nhắc đến phụ thân, Lý Tuyền Cơ buông tay ra, sau đó quay người rời đi.
Trong Luân Hồi Tháp.
Tần Thiên ôm An Diệu Lăng hỏi: "Phu nhân có nhớ ta không?"
An Diệu Lăng tự nhiên rúc vào lòng Tần Thiên, chiếc mũi nhỏ khẽ động đậy không để lại dấu vết.
Một màn này bị Tần Thiên phát hiện qua vẻ mặt cẩn trọng của An Diệu Lăng.
Hắn may mắn mình có chút thông minh, nếu không... nếu không hắn cũng không biết sẽ thế nào nữa.
Đối với Lý Tuyền Cơ, hắn cảm thấy hai người sớm muộn sẽ lâu ngày sinh tình.
Chỉ là muốn An Diệu Lăng chấp nhận Lý Tuyền Cơ, chắc chắn sẽ rất khó khăn.
Chỉ có thể từ từ tiến tới, chuyện sau này hãy nói.
Nhưng bất kể thế nào, An Diệu Lăng trong lòng hắn vĩnh viễn là vị trí thứ nhất, tiếp theo chính là Bạch Tiểu Như.
Sau đó mới là Phạm Thanh Nguyệt và Lý Tuyền Cơ.
An Diệu Lăng không phát hiện ra điều gì, cũng có chút thở phào nhẹ nhõm.
Tần Thiên nâng khuôn mặt xinh đẹp của An Diệu Lăng lên rồi hôn, dịu dàng nói: "Em mãi mãi là người ta yêu nhất."
An Diệu Lăng đôi mắt đẹp hơi nhếch lên, tự nhiên toát ra vẻ hạnh phúc.
Ôm ấp hàn huyên một hồi, Tần Thiên liền đứng dậy đi thăm Bạch Tiểu Như.
Tuy rằng tính cách nàng tương đối tốt, nhưng cũng không thể không để ý tới cảm xúc của nàng.
Sau khi dỗ dành Bạch Tiểu Như xong, Tần Thiên đi ra khỏi Luân Hồi Tháp, chuẩn bị đi gặp Lý Thượng Thiên.
Khi Tần Thiên đến nơi ở của Lý Thượng Thiên thì Lý Tuyền Cơ cũng có mặt ở đó.
Hắn có chút thi lễ với Lý Thượng Thiên: "Xin ra mắt tiền bối."
Lý Thượng Thiên vung tay phải, mười sợi Huyền Hoàng chi khí xuất hiện trong tay ông, ông đưa Huyền Hoàng chi khí cho Tần Thiên, nói: "Đây là đưa cho con một chút phí đổi giọng, sau này muốn gọi là gia gia."
Tần Thiên nhận lấy Huyền Hoàng chi khí, cười hô: "Gia gia tốt."
"Tốt tốt." Lý Thượng Thiên vuốt râu cười nói.
Hai người khách sáo vài câu, Lý Thượng Thiên nói: "Vì con đã trở thành con rể của Lý gia, nên có một số chuyện ta muốn nói với con."
"Đại thế giới Huyền Hoàng chia làm âm dương hai giới, chuyện này chắc con cũng biết."
"Sở dĩ âm dương hai giới chúng ta thường xuyên đại chiến là vì dãy núi Huyền Hoàng, trong dãy núi Huyền Hoàng có nhiều nơi có thể phun ra Huyền Hoàng chi khí."
"Mà Huyền Hoàng chi khí là nhu yếu phẩm tu luyện cho những người trên cảnh giới Kiếp Cảnh, nếu như không có Huyền Hoàng chi khí thì việc tăng lên cảnh giới sẽ khó như lên trời."
"Giống như những thiên kiêu của ba nhà chúng ta, bình thường đến Tử Kiếp Cảnh đã có thể bắt đầu hấp thụ chút ít Huyền Hoàng chi khí để nâng cao cảnh giới của mình."
Tần Thiên khẽ gật đầu.
Lý Thượng Thiên tiếp tục nói: "Dãy núi Huyền Hoàng chiếm khoảng một phần năm diện tích của đại thế giới Huyền Hoàng, nằm giữa hai giới âm dương."
"Ngoài mạch chính lớn ra, còn có không ít chi mạch, những chi mạch này cũng có thể phun ra một chút Huyền Hoàng chi khí."
"Trong đó chi mạch lớn nhất là Hi Hòa chi mạch."
"Hi Hòa chi mạch này là nơi mà thế hệ trẻ tuổi của âm dương hai giới chúng ta tranh giành."
"Vậy nên bây giờ con có hai lựa chọn, một là vào chi mạch bình thường trấn thủ, mỗi năm được một sợi Huyền Hoàng chi khí."
"Hai là đi Hi Hòa chi mạch cùng âm giới tranh giành."
"Con giành được tám phần thì thuộc về mình, hai phần còn lại cần phải nộp cho gia tộc."
"Vì có cường giả gia tộc ở đó nên mới có thể hạn chế cường giả đời trước tiến vào Hi Hòa chi mạch."
Nói đến đây, Lý Thượng Thiên nhìn thẳng Tần Thiên, trầm giọng nói: "Ổn định hay là tranh giành, con tự quyết định."
Tần Thiên không trả lời, mà nhìn về phía Lý Tuyền Cơ: "Nàng muốn đi Hi Hòa chi mạch sao?"
Lý Tuyền Cơ không chút do dự gật đầu, bởi vì với thực lực của nàng mà đến Hi Hòa chi mạch, chắc chắn sẽ là một con ngựa ô, có thể thu hoạch được lượng lớn Huyền Hoàng chi khí.
"Vậy ta đi cùng nàng." Tần Thiên cười nói.
Lý Tuyền Cơ khẽ mở môi son: "Được, vậy thì cùng nhau đi."
"Con cũng đừng nghĩ chuyện này đơn giản quá." Lý Thượng Thiên nhìn về phía Tần Thiên nhắc nhở.
"Hiện tại, ở Hi Hòa chi mạch, người dẫn đầu Lý gia là Lý Hiên, thiên kiêu của một mạch Lý Tứ, hắn cũng là Hư Động Cảnh."
"Vì Lý Mộc Âm đã chết cùng với thái độ của Lý Tứ, cho nên Lý Hiên sẽ không cho con sắc mặt tốt, thậm chí có thể còn sẽ nhằm vào con."
"Ngoài ra, con còn đánh tàn phế Gia Cát Binh trong hôn lễ ngày hôm qua, hắn là em trai ruột của người dẫn đầu Gia Cát gia tại Hi Hòa chi mạch, cho nên con cũng phải cẩn thận hắn."
"Thêm nữa, toàn bộ cường giả âm giới sẽ rất căm thù con, dù sao con đã từng giết vào âm đô, điều này đối với những thiên kiêu của âm giới mà nói là vô cùng nhục nhã."
Bạn cần đăng nhập để bình luận