Chấn Kinh Đồ Đệ Của Ta Lại Là Nữ Đế

Chấn Kinh Đồ Đệ Của Ta Lại Là Nữ Đế - Chương 228: Sư tỷ Tần Linh (length: 8160)

Dưới sự khống chế của Tần Linh, viên cầu màu lam từng chút một hòa vào trong đầu Tần Hạo.
Lúc này, Tần Hạo chỉ là một đứa trẻ sơ sinh, vậy mà bắt đầu đột phá cảnh giới.
. . .
Kim Thân cảnh.
Niết Bàn cảnh.
Tạo Hóa cảnh.
Bán Thánh.
Thánh Cảnh.
Đế Cảnh nhất trọng.
Chờ viên cầu màu lam hoàn toàn dung nhập, Tần Hạo trực tiếp trở thành Đại Đế.
Tần Thiên trực tiếp ngây người.
. . . Quá nghịch thiên.
Nhớ ngày đó, hắn phải bỏ ra tu luyện mấy chục năm mới tiến vào Đế Cảnh.
Mà con của hắn lại sinh ra đã là Đại Đế.
Một bên, Bạch Tiểu Như cũng kinh ngạc không kém.
Nhìn thấy con trai mình ưu tú như vậy, sự kích động kia thật khó diễn tả bằng lời.
Đôi mắt trong veo như lưu ly, tỏa ra ánh hào quang tình mẫu tử nồng đậm.
Đột nhiên, Tần Hạo nhắm mắt lại, bắt đầu ngủ say.
Tần Thiên sốt ruột kiểm tra tình hình.
Tần Linh ở bên nói: "Không sao, ngủ một giấc là sẽ khỏe thôi."
"Là do truyền thừa quá khổng lồ gây ra, nhưng ta đã tiến hành phong ấn."
"Phong ấn sẽ từ từ được gỡ bỏ theo cảnh giới của hắn tăng lên."
Nói xong, nàng vỗ vai Tần Thiên và bảo: "Ngươi phải cố gắng lên, đừng để con trai vượt mặt, vậy thì mất mặt lắm."
"Còn có, sở dĩ ta không cho ngươi truyền thừa của Tần gia là vì sư phụ nói ngươi có con đường riêng của mình."
Con đường riêng?
Tần Thiên nghĩ đến hệ thống, có lẽ là vậy.
Hắn cảm thấy truyền thừa vĩnh hằng của mình cũng không kém.
Hiện tại, Vĩnh Hằng Kim Thân chỉ có thể tăng phúc gấp mười là do bản thân hắn quá yếu.
Chờ sau này thực lực và cảnh giới tăng lên, số lần bội tăng còn có không gian phát triển rất nhiều.
Sau đó Tần Thiên nói: "Nếu không sư tỷ ở lại đây luôn đi?"
Tần Linh gật đầu nhẹ: "Ba năm."
"Ta sẽ ở lại đây ba năm, trong ba năm này, ngươi có vấn đề gì trong tu luyện đều có thể đến hỏi ta."
"Đồng thời, ta cũng sẽ dạy con trai ngươi tu luyện."
Bạch Tiểu Như ở bên nói: "Mới sinh ra đã tu luyện, có phải là quá sớm không?"
"Cũng không thể xem là tu luyện hoàn toàn, chỉ là một chút giảng giải và dẫn dắt thôi."
"Đứa trẻ mới sinh ra như tờ giấy trắng, lúc này nếu có sự dẫn dắt đúng đắn, đối với con đường tu hành sau này của nó có ích rất lớn."
Ở Thượng giới, rất nhiều đứa trẻ của các đại thế lực đều bắt đầu bồi dưỡng từ khi còn rất nhỏ.
Tần Thiên mặt tối sầm lại, nói: "Vì sao khi còn bé không có ai dẫn dắt ta?"
"Lẽ nào ta không phải con ruột?"
Tần Linh liếc Tần Thiên: "Sư phụ ngược đãi ngươi hay sao?"
"Hồi bé ta cũng từng đến thăm ngươi, ngày nào cũng vui vẻ như con khỉ ấy."
Tần Thiên cười gượng.
"Vẫn là câu nói đó, ngươi có con đường của mình cần đi."
"Cho nên sư phụ mới không dạy ngươi tu luyện, ông ấy sợ dạy ngươi rồi sẽ ảnh hưởng đến con đường vốn có của ngươi."
Tần Thiên miễn cưỡng chấp nhận câu trả lời này, không nói gì nữa.
Ngày thứ hai, Tần Thiên còn đang ngủ say sưa.
Bỗng nhiên cảm giác được một cỗ uy áp kinh khủng quét đến.
Tần Thiên giật mình ngồi dậy.
Lúc này, giọng Tần Linh vang lên bên ngoài cửa: "Một ngày tốt lành bắt đầu từ Thần, hãy tu luyện đi."
Tần Thiên bất đắc dĩ mặc quần áo vào, đột nhiên bị người quản thúc, vẫn có chút không quen.
Vừa ra cửa, đã thấy Tần Linh mặc y phục vàng.
Tần Thiên tiến lại: "Sư tỷ có gì chỉ giáo?"
"Ngươi chỉ dùng kiếm?"
Tần Thiên gật đầu nhẹ.
"Dùng chiêu mạnh nhất của ngươi tấn công ta."
Tần Thiên đầu tiên là ngẩn người, lập tức gật đầu.
Hắn biết Tần Linh rất mạnh, là người xé rách không gian Thượng giới xuống đây.
Cho nên hắn không lo mình sẽ làm bị thương nàng.
Tần Thiên nín thở ngưng thần, toàn lực sử dụng Chấn Cực.
Oanh!
Một kiếm này chém đến cách Tần Linh ba mét, đã bị một luồng khí tường vô hình chặn lại, đồng thời đẩy Tần Thiên văng ra.
Ở đằng xa, Tần Thiên mặt buồn bã bò dậy, rồi đi về.
Tần Linh lạnh lùng nói: "Lại đến."
Tần Thiên mặt mày tối sầm: "Không đến, ta chạm còn không chạm được vào ngươi."
"Ngươi tại sao muốn chạm vào ta chứ?"
"Chiêu này của ngươi không phải dựa vào chấn sao?"
Nghe vậy, Tần Thiên giật mình.
Đúng vậy, chiêu này chủ yếu là chấn.
Trước kia hắn dùng chiêu này, điểm mạnh nghiêng về công kích bản thân hơn.
Còn tác dụng chấn, hắn vô ý thức xếp thứ hai.
Bây giờ ngẫm kỹ, quả thật là sai.
Chấn thương có thể tác dụng trực tiếp vào bản thân đối thủ.
Mà sát thương vật lý của hắn còn phải tính đến khả năng phòng ngự của người khác.
Nếu mình nghiêng về chấn, vậy đối với những người mạnh hơn mình, sát thương sẽ cao hơn.
Nghĩ tới đây, Tần Thiên trực tiếp khoanh chân ngồi xuống, tiến vào trạng thái đốn ngộ, một lần nữa cảm nhận chiêu Chấn Cực này.
Thấy Tần Thiên vừa nói đã hiểu, Tần Linh rất hài lòng.
Lập tức nhìn Sơn Hà Ấn trên người Tần Thiên.
Nghĩ nghĩ, nàng trực tiếp tiến vào không gian Sơn Hà Ấn.
Ở một nơi nào đó trong không gian, nàng nhìn thấy một con thú nhỏ đang ngủ say.
Trong mắt lóe lên một tia kinh ngạc: "Lại là hung thú Hỗn Độn."
Nhưng xem ra trong chốc lát nó vẫn chưa tỉnh được.
Lập tức nàng đi ra ngoài, hướng chỗ Bạch Tiểu Như, chuẩn bị cho Tần Hạo khai sáng trí tuệ.
Không biết bao lâu, Tần Thiên thỏa mãn đứng dậy.
Trong khoảng thời gian này, hắn đã lĩnh hội một Chấn Cực hoàn toàn mới, thực lực tăng vọt.
Trước kia có thể làm trọng thương, hiện tại miểu sát là hoàn toàn không có vấn đề.
Tần Thiên vừa đứng dậy không lâu thì Văn Nhân Đông đi đến.
Văn Nhân Đông chắp tay cười nói: "Chúc mừng minh chủ, bây giờ trong minh đang truyền tai nhau."
"Thiếu minh chủ trời sinh Đại Đế, tư chất như vậy, sau này sợ là chứng đạo Thần Đế cũng dễ như trở bàn tay."
Tần Thiên gật đầu cười cười, nghe người khác khen con trai mình vẫn rất cao hứng.
Lập tức hắn nghĩ đến chuyện gì đó, "Ta tu luyện bao lâu rồi?"
"Khoảng nửa tháng rồi." Văn Nhân Đông trả lời.
Nửa tháng?
Bạch Tiểu Như mới sinh con xong, mình đã bế quan nửa tháng?
Tần Thiên cảm thấy mình có hơi quá đáng.
Thế là, hắn trực tiếp dùng thuấn di đi đến chỗ Bạch Tiểu Như.
Văn Nhân Đông ngơ ngác, bọn họ vốn định bẩm báo chuyện.
Tần Thiên đi vào phòng Bạch Tiểu Như, lúc này Bạch Tiểu Như, An Diệu Lăng và Tần Linh đang chơi đùa với Tần Hạo.
Thấy Tần Thiên đi tới, nụ cười trên mặt Bạch Tiểu Như thoáng tắt.
Cô giận dỗi: "Ngươi còn biết là mình có con trai hả?"
Tần Thiên cười xòa: "Xin lỗi, đột nhiên có chút cảm ngộ nên đốn ngộ luôn."
"Tiếp theo, mỗi ngày ta đều sẽ ở bên cạnh các nàng."
Tần Thiên mặt dày mày dạn dỗ ngọt một hồi, cuối cùng cũng dỗ dành được Bạch Tiểu Như.
Sau khi chơi đùa với bé Tần Hạo xong.
Tần Thiên nhìn Tần Linh ở một bên hỏi: "Ngươi biết Giang Khinh Tuyết không?"
Tần Linh gật đầu: "Biết."
"Nàng rốt cuộc có quan hệ gì với ta?" Tần Thiên hỏi.
"Nàng không nói cho ngươi sao?"
Tần Thiên lắc đầu: "Không có."
"Vậy ta cũng không nói, chờ ngươi gặp lại nàng rồi tự mình hỏi đi."
"Được rồi."
Sau khi chơi với con nửa tháng, Tần Thiên lại bắt đầu tu luyện, đồng thời đi tìm Tần Linh thỉnh giáo.
Sau khi chuẩn bị xong, Tần Thiên lại lần nữa thi triển Chấn Cực.
Vốn dĩ, hắn nghĩ dù không làm lung lay được nàng, thì mình cũng sẽ không quá chật vật.
Nhưng kết quả cũng giống lần trước, mình vẫn bị đánh bay.
Tần Thiên đi trở về, vừa định mở miệng thì Tần Linh đã nói: "Lần này vẫn được, so với lần trước mạnh hơn nhiều."
"Vậy ta tiếp tục cải tiến, có thể làm lung lay ngươi không?"
"Không thể."
"Vì sao?"
"Vì ngươi quá yếu."
Tần Thiên: ". . ."
"Ta cũng muốn mạnh lên chứ, nhưng mà..."
Tần Thiên ấp úng.
"Nhưng mà cái gì?" Tần Linh hỏi.
Tần Thiên nghiêm mặt nói: "Thực lực của ta yếu, muốn mau chóng tăng thực lực thì cần tài nguyên tu luyện, nhưng hiện tại ta rất nghèo."
Nói xong, hắn trơ mắt nhìn Tần Linh.
Tần Linh liếc Tần Thiên: "Nhìn ta làm gì?"
"Ta có những thứ ngươi cũng không dùng đến được, phẩm chất quá cao, sợ làm ngươi căng phồng lên mất."
Bạn cần đăng nhập để bình luận