Chấn Kinh Đồ Đệ Của Ta Lại Là Nữ Đế

Chấn Kinh Đồ Đệ Của Ta Lại Là Nữ Đế - Chương 117: Đạt thành giao dịch (length: 7673)

"Vậy ta có thể nhìn một chút đơn thuốc sao?" Văn Nhân Mục Nguyệt hỏi.
Mặc dù nàng không quá tin tưởng đây là sự thật, nhưng nàng vẫn ôm một tia hy vọng, bởi vì có Băng Phách Huyền Đan.
Nàng tương lai đột phá Thiên Tôn dễ như trở bàn tay.
Huyết mạch đẳng cấp Thiên Tôn, chính là thể chất mạnh nhất dưới Thần Thể.
Mà Thần Thể cũng không phải chỉ dựa vào đan dược có thể tăng lên.
Còn cần có công pháp luyện thành Thần Thể.
Mà hiện tại, truyền thừa luyện thể ở Trung Châu, cơ hồ đã tuyệt diệt.
Tần Thiên khắc đơn thuốc vào một cái ngọc giản trống không, sau đó đưa cho Văn Nhân Mục Nguyệt.
Văn Nhân Mục Nguyệt nhìn các loại linh dược cần đến, trong đó có hai loại cũng là Chí Tôn.
Nhưng hai loại linh dược này nàng có cách lấy được.
Không giống như Băng Phách Linh Căn, chỉ có Đại Đạo Chí Tôn Tháp mới có.
Những nơi khác, dù nàng tìm kiếm thế nào cũng không thể tìm thấy.
Xem hết đơn thuốc, Văn Nhân Mục Nguyệt ngưng trọng nhìn về phía Tần Thiên, "Ngươi xác định ngươi có thể luyện chế?"
"Xác định."
"Nếu như ngươi cần ta luyện chế, ngươi phải phát lời thề với thiên đạo, không được tiết lộ chuyện này, ta không muốn rước phiền phức vào mình."
Nghe Tần Thiên nói xong, Văn Nhân Mục Nguyệt trầm tư.
Nàng cảm thấy đây là một cơ hội.
Một cơ hội để nàng đi đến đỉnh phong.
Tần Thiên có thể sống sót ba ngày trong Đại Đạo Chí Tôn, bản thân đã là một kỳ tích.
Cho nên nàng muốn cho Tần Thiên một cơ hội, cũng cho mình một cơ hội.
Nghĩ tới đây, nàng đã có chủ ý.
"Nếu công tử đã nói như vậy, vậy ta liền tin tưởng công tử."
"Cho ta chút thời gian, ta đi thu thập linh dược, chờ thu thập đủ ta sẽ đến tìm ngươi."
"Nếu đến lúc đó luyện chế thành công, ta không chỉ có thể giúp ngươi tranh thủ cơ hội rửa tội ánh sáng, viên tinh phong tinh thạch này cũng là của ngươi."
"Ngoài ra, ta còn đáp ứng công tử một điều kiện, bất kể điều kiện gì đều được."
Nghe đến câu cuối cùng, Tần Thiên có chút xao động.
Cô nương này dáng dấp đẹp, tiếng đàn lại hay.
Nếu thỉnh thoảng kêu đến gảy đàn cho mình, cũng không tệ.
Thế là Tần Thiên cố ý kéo dài giọng hỏi, "Bất kể điều kiện gì đều đáp ứng?"
Văn Nhân Mục Nguyệt run người, phảng phất nghĩ đến điều gì, mặt đỏ bừng.
"Công tử, xin đừng đưa ra yêu cầu vô lễ, nếu công tử có ý với ta, chúng ta có thể thử kết giao."
Nói xong nàng cúi đầu, mặt đầy ngượng ngùng.
Câu nói này làm Tần Thiên bất ngờ, nhưng lập tức tỉnh táo lại.
Trong nhà mình còn hai nàng, còn chưa giải quyết, chuyện bên ngoài vẫn nên thôi đi.
Dù sao mình cũng không phải người dễ dãi, đến lúc đó gà bay trứng vỡ thì không hay.
"Cô nương hiểu lầm, ý ta là, cô nương thỉnh thoảng đến gảy vài khúc cho ta là đủ rồi."
Nghe Tần Thiên nói, Văn Nhân Mục Nguyệt luống cuống không thôi, nhưng nàng rất nhanh liền điều chỉnh lại tâm trạng:
"Chuyện này không thành vấn đề."
Hai người bàn xong, Văn Nhân Mục Nguyệt lại bắt đầu đàn cho Tần Thiên nghe.
Tần Thiên nghe đến khi trời tối, mới thỏa mãn rời đi.
Chờ Tần Thiên đi rồi.
Văn Nhân Mục Nguyệt lắc lắc cánh tay có chút mỏi nhừ, liền nghĩ tới chuyện vừa nãy.
Mình tài sắc vẹn toàn, một đại mỹ nữ vậy mà cho hắn cơ hội theo đuổi, hắn lại không muốn.
Đây có phải là đàn ông không.
Cuối cùng nàng cho là đơn giản chỉ có hai nguyên nhân.
Thứ nhất, là hắn không thích nữ nhân, thứ hai, là hắn đã có người thích.
Nghĩ đi nghĩ lại, nàng cảm thấy khả năng thứ hai lớn hơn.
Bởi vì lúc trước ở Đại Đạo Chí Tôn Tháp, nàng thấy Tần Thiên và hai nữ tử che mặt có quan hệ không tầm thường.
Nhưng chuyện này không sao cả, việc cấp bách vẫn là đi tìm dược liệu.
Nếu Tần Thiên thật sự có thể luyện chế đan dược Chí Tôn, thì một người đàn ông ưu tú như vậy, mình chủ động theo đuổi cũng đáng để cân nhắc.
Tần Thiên về phủ, phát hiện hai nàng vẫn còn bế quan.
Hắn đoán An Diệu Lăng và Bạch Tiểu Như, lần này có thể đột phá cảnh giới.
Sau đó hắn tự mình tu luyện, chờ hai nàng xuất quan.
Lần chờ đợi này mất ròng rã ba ngày.
An Diệu Lăng xuất quan trước, cảnh giới cũng thuận lợi đột phá lên Đế Cảnh nhị trọng.
"Chúc mừng." Tần Thiên cười nói.
"Cũng là nhờ đan dược của sư phụ."
Tần Thiên cười nói: "Với sư phụ còn khách sáo làm gì."
Sau đó hắn kể chuyện mình và Văn Nhân Mục Nguyệt đã thỏa thuận.
Đến lúc đó có thể luyện được hai viên đan dược, mình còn có thể giữ lại một viên.
An Diệu Lăng nghe xong, hỏi: "Tiếng đàn hay lắm sao."
"Hay."
Sau đó An Diệu Lăng không nói gì.
Tần Thiên giật giật ngón tay cho nàng gãi ngứa, ý muốn chọc nàng cười.
An Diệu Lăng uốn éo người nói, "Ngươi chắc là thấy nàng tốt lắm phải không, vừa xinh đẹp lại là nhạc sĩ số một Trung Châu."
Tần Thiên trả lời: "Trong lòng ta, nàng là tốt nhất."
Nói xong, Tần Thiên điều chỉnh đầu gối lên chân ngọc của nàng, sau đó đặt tay nàng lên đầu mình.
"Đến, ấn đầu cho ta đi."
"Ừm."
An Diệu Lăng đáp lời, nhẹ nhàng ấn.
Quần áo của An Diệu Lăng làm từ chất liệu cực kỳ mỏng manh.
Gối lên trên, cảm giác như là đang trực tiếp gối lên da vậy.
Tơ lụa, mềm mại.
Không lâu sau, Tần Thiên đã thoải mái ngủ thiếp đi.
Nhưng chưa được bao lâu, hắn đột nhiên tỉnh lại, nhìn về phía phòng của Bạch Tiểu Như.
Bên kia có linh lực ba động cường đại, có lẽ là Bạch Tiểu Như đột phá.
Đinh!
【 sủng vật của túc chủ Bạch Tiểu Như đột phá đại cảnh giới, thưởng giá trị phá cảnh 15%.】 【Giá trị phá cảnh hiện tại 26%.】 Đan dược luyện chế từ quả Đại Đạo Chí Tôn bảy vạn năm, dược hiệu quả thật không giống.
Hai nàng đều đột phá, mà trong người An Diệu Lăng còn giữ nhiều dược lực chưa hấp thu hết.
Vì vậy, nàng cần một khoảng thời gian rất dài, để chậm rãi tiêu hóa số dược lực này.
Thấy Tần Thiên tỉnh lại, An Diệu Lăng nhấc đầu hắn lên, "Ngươi đi xem Tiểu Như đi, ta muốn tu luyện."
Tần Thiên không cam tâm ngồi dậy, sau đó hôn lên mặt nàng một cái rồi chạy.
An Diệu Lăng bưng mặt hừ lạnh nói: "Nếu không phải ngươi chạy nhanh, ta đã cho ngươi nếm thử cảm giác băng hỏa lưỡng trọng thiên rồi."
Đêm xuống.
Tần Thiên ôm Bạch Tiểu Như.
Hắn chôn mặt xuống dưới.
Sau đó giật giật, cho thoải mái hơn chút.
Hành động này khiến Bạch Tiểu Như cạn lời.
"Ngươi có thể ngủ ngon không?" Bạch Tiểu Như tức giận nói.
"Đây không phải tại nàng đột phá, ta cao hứng sao."
"Cảnh giới của nàng bây giờ còn cao hơn ta, không chừng sau này ta phải nhờ vào nàng bảo vệ."
"Hả, ngươi đây là muốn ăn cơm chùa à?"
Tần Thiên lại giật giật, "Không được sao?"
"A!"
"Đương nhiên là được."
Bạch Tiểu Như cười trong veo.
Trong đôi mắt tuyệt đẹp, ánh lên một tia tinh nghịch.
Hàm răng khẽ cắn môi.
Bàn tay ngọc đưa ra phía trước, dùng sức nhấn đầu Tần Thiên vào trong ngực.
Tần Thiên nhất thời ngây ra.
Cảm giác bị chèn ép thế này.
Quá hạnh phúc.
Tần Thiên cảm thấy mũi nóng lên.
Thoải mái!
Nhưng không được lâu.
Nàng lại thấy hành động như vậy thật bất nhã.
Mà còn có vẻ như mình bị thiệt.
Nghĩ đến đây nàng mặt đỏ lên, rồi liền thả tay.
Hạnh phúc đến nhanh, đi cũng nhanh.
". . ."
Thời gian sau đó, Tần Thiên bắt đầu cố gắng tu luyện.
Hắn phải đuổi theo cảnh giới của Bạch Tiểu Như.
Không thể để mình trở thành kẻ ăn bám thật.
Bạn cần đăng nhập để bình luận