Chấn Kinh Đồ Đệ Của Ta Lại Là Nữ Đế

Chấn Kinh Đồ Đệ Của Ta Lại Là Nữ Đế - Chương 276: Khương gia (length: 7921)

"Sư tỷ yên tâm, ta nhất định cố gắng tu luyện." Tần Thiên chân thành nói.
Tần Linh vỗ vỗ vai Tần Thiên: "Phân thân này của ta lập tức sẽ tiêu tán, khuyên ngươi không nên ở chỗ này lâu."
"Sức hút của đạo khí lớn hơn ngươi tưởng tượng nhiều, kẻ mạnh lại càng muốn có được.
Cũng giống như những người đang bị kẹt ở đỉnh phong Thần Tôn kia.
Nếu bọn họ có được Đạo Khí, ngộ ra thêm chút, có lẽ liền có thể bước lên một tầm cao mới.
Một khi bọn họ phát hiện Đạo Khí không ở Thánh Tông, ngươi vẫn sẽ bị nhắm vào."
Nghe Tần Linh phân tích như vậy, Tần Thiên cũng ý thức được mức độ nghiêm trọng của sự việc.
Nếu thật sự đưa tới những cường giả Thần Tôn đỉnh phong kia, Chúc Yên La cũng không ngăn được.
Một bên Bạch Tiểu Như cẩn thận kéo ống tay áo Tần Thiên, có chút lo lắng.
Tần Thiên sắc mặt ngưng trọng nói: "Ta đã biết, thời gian tới ta sẽ rời khỏi nơi này, sau đó tìm nơi tu luyện, chờ ta đột phá Thần Vương cảnh, sẽ chuẩn bị đi Luân Hồi Vực tìm Diệu Lăng."
Nói xong hắn nhìn về phía Bạch Tiểu Như: "Cho ta chút thời gian, sau này chúng ta là người một nhà nhất định sẽ hạnh phúc bên nhau."
Bạch Tiểu Như chăm chú gật đầu: "Ta cũng sẽ cố gắng tu luyện, chúng ta cùng nhau cố lên." Trong khi nói, ánh mắt nàng lộ ra sự kiên định.
Tần Linh vui mừng gật đầu, thân thể trở nên hư ảo, nàng nói với Đồ Sơn Ảnh Liên: "Ngươi đã rời Thánh Tông rồi, vậy thì cùng Bạch Tiểu Như tạm thời ở lại Thiên Tông đi."
"Tiền bối phân phó, ta đương nhiên là đồng ý, chỉ là..." Đồ Sơn Ảnh Liên nói một nửa, nhìn về phía Chúc Yên La.
Chúc Yên La cười nói: "Hoan nghênh cô đến."
Đồ Sơn Ảnh Liên khẽ gật đầu: "Vậy ta ở lại Thiên Tông trước đã."
Thấy kết quả này, Tần Thiên cũng rất vui.
Đồ Sơn Ảnh Liên và Chúc Yên La liên thủ, chắc không thế lực nào dám dễ dàng trêu chọc Thiên Tông.
Bạch Tiểu Như cũng được an toàn bảo vệ.
Cuối cùng, Tần Linh nhìn Chúc Yên La nói: "Gần đây cô rất quan tâm sư đệ ta, ta sẽ tặng cô một Tạo Hóa vậy."
Nói rồi nàng chỉ tay vào trán Chúc Yên La.
Từng đạo bạch quang không ngừng tràn vào Thần Hải của Chúc Yên La.
Rất nhanh, cô hoàn toàn đắm chìm trong đó.
Cho đến khi thân thể Tần Linh hoàn toàn biến mất, cô mới mở mắt ra.
Cô cảm kích nhìn Tần Thiên: "Cám ơn, lần này thu hoạch được rất nhiều.
Ta muốn đi bế quan," nói xong liền biến mất khỏi tầm mắt mọi người.
Lúc này tông chủ Húc Dương đi đến, mặt tràn đầy kích động hỏi thăm Đồ Sơn Ảnh Liên.
Sau đó dẫn cô đi sắp xếp chỗ ở.
Còn Bạch Tiểu Như thì đương nhiên là đi cùng hắn.
Sau khi vào biệt viện, hai người lại ôm nhau.
Một tay ôm eo nhỏ, một tay vuốt ve tóc đen của nàng, ánh mắt lộ ra vẻ luyến tiếc.
"Ba ngày sau ta sẽ đi."
Bạch Tiểu Như khẽ run người, ôm Tần Thiên đáp lại, rồi khẽ gật đầu.
Sau đó hai người trải qua ba ngày ấm áp, không ai đến quấy rầy.
Ba ngày sau, là thời điểm ly biệt.
Bầu trời hiện một vầng sáng bạc, ánh nắng rạng rỡ tỏa hơi ấm.
Tần Thiên hôn lên người đẹp trong ngực: "Ta phải đi."
"Ừm." Bạch Tiểu Như cố gượng cười.
Tần Thiên chỉnh lại quần áo, lưu luyến nói: "Chia tay chỉ là để gặp lại tốt hơn."
Nói xong quay người rời đi.
Ra khỏi thành, hắn đến Kim gia mua thêm ba giọt tinh huyết Thần Đế.
Có thêm tinh huyết Thần Đế, hắn có thể thừa dịp Diệp Huyền Tử bị thương chưa lành mà giết hắn.
… Cổ Vực, Khương gia.
Một người đàn ông đầy vẻ uy nghiêm ngồi trên đại điện, ông ta là gia chủ Khương gia Khương Thiên Sách.
Sách Bên cạnh ông ta có hai cô thiếu nữ tướng mạo cực kì xinh đẹp.
Một cô thiếu nữ lớn tuổi hơn đang bẩm báo tình hình Thánh Thiên thành.
Nghe xong, Khương Thiên Sách hỏi: "Vậy là Đạo Khí ở Thánh Tông?"
Thiếu nữ lớn tuổi, Khương Hồng Thược nói: "Hiện tại nhiều thế lực gây áp lực lên Thánh Tông, nhưng tứ tổ Thánh Tông vẫn nói Đạo Khí ở chỗ Tần Thiên."
"Vậy ngươi cảm thấy ở trong tay ai?"
Khương Hồng Thược đáp: "Chắc là ở Thánh Tông, nhưng cũng có khả năng ở chỗ Tần Thiên, dù sao Đạo Khí là vật trong truyền thuyết, mọi thứ đều có thể."
Khương Thiên Sách gật đầu: "Hai con đi điều tra kỹ về Tần Thiên này, nếu xác định không có ở chỗ Tần Thiên, chúng ta sẽ xuất quân đến Thánh Tông ngay."
Sách Khương Hồng Thược cung kính nói: "Vâng, thưa phụ thân."
Tần Thiên mua xong tinh huyết Thần Đế liền tìm Chúc Yên La.
"Yên La tỷ, ta chuẩn bị đi rồi, nhưng trước khi đi ta muốn giết chưởng môn Thánh Tông Diệp Huyền Tử, lấy chút vốn.
Người này mấy lần dẫn người vây công ta, không giết hắn ta không thể nuốt trôi cục tức."
Chúc Yên La gật đầu: "Ngươi muốn ta giúp ngăn chặn tứ tổ Thánh Tông?"
"Đúng vậy."
Bàn bạc xong với Chúc Yên La, Tần Thiên mặc Đoạn Hồn Bào ẩn giấu khí tức lẻn vào Thánh Tông.
Trong đại điện Thánh Tông.
Diệp Huyền Tử vẻ mặt buồn rầu.
Sau khi trở về, ngẫm kỹ lại hắn hiểu ý của Tần Linh.
Giờ đây Thánh Tông đã thành mục tiêu công kích, nếu có người xâm phạm, người chịu trận đầu tiên chính là hắn, tông chủ.
Nhìn tượng tổ sư Tần Linh trước mặt, nét mặt ông ta trở nên giận dữ.
"Tổ sư người ta thì bảo vệ tông môn, người thì tốt rồi, lại đi giúp người ngoài tính toán tông môn của mình.
Ta cần cái người tổ sư như người làm gì."
Nói rồi ông ta vung kiếm chém.
Xoảng!
Tượng đá trước mặt vỡ tan tành, ông ta lại bật cười, có chút điên cuồng.
Bên khác.
Tần Thiên lẻn vào Thánh Tông thì thấy có mấy nhóm người cũng đang ẩn mình ở Thánh Tông, chắc là đến nghe ngóng tin tức.
Khóe miệng Tần Thiên hơi nhếch lên, cố tình tạo chút động tĩnh, giúp người Thánh Tông tìm ra những người đang ẩn nấp.
Ngay lập tức, Thánh Tông rối tung lên.
Tần Thiên thừa cơ tiến đến Thánh Điện.
Rất nhanh hắn chạm mặt Diệp Huyền Tử.
Diệp Huyền Tử kinh ngạc nhìn Tần Thiên trước mặt, có chút bất ngờ: "Ngươi đến giết ta?"
"Ngươi đoán đúng rồi." Lúc này Tần Thiên đã mở Vĩnh Hằng Kim Thân.
Tiếp đó, hắn lấy ra tinh huyết Thần Đế, dùng Nhiên Huyết Thuật.
Khí tức Tần Thiên không ngừng mạnh lên, Diệp Huyền Tử hơi sợ hãi, nhưng ông ta không bỏ chạy.
Vì ông ta biết Tần Thiên có thuấn di, nếu ông ta quay lưng bỏ chạy thì vô cùng nguy hiểm.
Nên ông ta chỉ có thể nhìn chằm chằm vào Tần Thiên.
Ở địa bàn của người khác, Tần Thiên không muốn dây dưa lâu, nếu không chờ bị vây thì phiền phức.
Hắn dùng Phong Lôi Bộ gia tốc trước, chớp mắt đã đến gần Diệp Huyền Tử.
Vung tay chém ngang.
Chấn Cực!
Xoảng!
Một kiếm của hắn bị cản lại, nhưng Tần Thiên không dừng lại, hắn mở Đại Địa Thủ Hộ, hoàn toàn bỏ phòng thủ.
Một kiếm rồi một kiếm, như mưa như gió không ngừng chém xuống.
Xuy xuy xuy!
Mỗi kiếm hắn đều dùng lực Chấn Cực, muốn nhân đó dẫn phát vết thương bên trong của Diệp Huyền Tử.
Chỉ cần ông ta sơ hở, hắn liền dùng Điệp Huyệt ngay.
Dưới công kích điên cuồng của Tần Thiên, dư ba quét qua, khu vực xung quanh hóa thành phế tích.
Không bao lâu, Diệp Huyền Tử cũng cảm thấy khí huyết cuộn trào, vết thương hai hôm nay mới hồi phục chút, lại bắt đầu nặng thêm.
Phụt!
Diệp Huyền Tử phun một ngụm máu tươi, cả người cũng bị đánh bay ra.
Diệp Huyền Tử giữa không trung hô lớn: "Tứ tổ cứu mạng!"
Đúng lúc này, một bàn tay băng giá khổng lồ từ trên trời rơi xuống.
Bạn cần đăng nhập để bình luận