Chấn Kinh Đồ Đệ Của Ta Lại Là Nữ Đế

Chấn Kinh Đồ Đệ Của Ta Lại Là Nữ Đế - Chương 18: Thánh Cảnh lão tổ (length: 8183)

Hư Minh đi vào Tàng Kiếm Các, vừa liếc mắt đã thấy An Diệu Lăng, vẻ tán thưởng trong mắt hoàn toàn không giấu được.
"Dòng máu thượng cổ quả nhiên không tầm thường."
"Ngươi tuổi còn trẻ như vậy mà đã tu luyện đến Tạo Hóa cảnh nhị trọng."
Mạc Vấn Thiên nghe xong cũng kinh ngạc.
Đệ tử đắc ý của hắn là Yến Thanh Ti, lớn hơn An Diệu Lăng bảy tám tuổi, nhưng cảnh giới cũng chỉ mới Niết Bàn cảnh tam trọng.
Tạo Hóa Cảnh nhị trọng đã tương đương với một số phong chủ tu vi.
"Ta nhận ngươi làm quan môn đệ tử, ngươi có đồng ý không?" Hư Minh mở lời với An Diệu Lăng.
An Diệu Lăng nghe xong lộ vẻ không vui, dù sao sư phụ của nàng vẫn còn ở đây!
Mạc Vấn Thiên vội vàng giới thiệu: "Đây là Thánh Cảnh lão tổ của tông ta, bế quan đã nhiều năm."
"Lão tổ chưa từng nhận đệ tử, ngươi có thể suy nghĩ kỹ, xem như bái thêm một người sư phụ."
"Không cần nghĩ, ta có sư phụ, các ngươi mời về cho." An Diệu Lăng lạnh lùng nói.
Nụ cười trên mặt Hư Minh cứng đờ, nhưng vì thấy An Diệu Lăng thiên tư, hắn vẫn tiếp tục nói:
"Cho dù ngươi có sư phụ cũng không sao, ta sẽ không để ý."
Nếu là nói thiên tài, hắn có lẽ sẽ mất mặt khi tranh đồ đệ với lớp trẻ.
Nhưng đây lại là dòng máu thượng cổ, có tư chất thành Đại Đế.
Ngay khi An Diệu Lăng chuẩn bị tiếp tục cự tuyệt thì Tần Thiên đi tới.
"Ta không đồng ý!"
Đây là ai? Hư Minh hơi bất mãn.
Là một Thánh Cảnh lão tổ, chưa từng có ai nói chuyện với hắn bằng giọng điệu này.
Mạc Vấn Thiên lúng túng nói: "Đây là Tần Thiên, sư phụ của An Diệu Lăng."
"Sư phụ?" Hư Minh đánh giá Tần Thiên từ trên xuống dưới.
"Linh Động cảnh?"
Hắn thật không hiểu vì sao sư phụ của một người ở Tạo Hóa cảnh lại là Linh Động cảnh.
"Thật là chuyện hoang đường!"
"Một người Linh Động cảnh cũng có tư cách nhận đồ đệ sao? Ngươi làm tông chủ kiểu gì vậy!" Hư Minh giận dữ nói.
Mạc Vấn Thiên giải thích: "Hắn là do Giang sư muội đưa về, sau khi Giang sư muội đi thì hắn thành phong chủ của Tàng Kiếm Phong, cho nên..."
Hư Minh khẽ gật đầu, vẻ mặt lúc này mới hòa hoãn lại, Giang Khinh Tuyết hắn biết.
Sau khi đột phá, Giang Khinh Tuyết còn đến chỗ hắn bế quan gặp hắn một lần.
Sau đó hắn không thèm để ý đến Tần Thiên nữa, mà nói với An Diệu Lăng:
"Lão phu không có một người đồ nhi nào, nếu con theo ta, con sẽ là đồ nhi duy nhất của ta."
"Đến lúc đó, lão phu sẽ dốc lòng dạy dỗ, tài nguyên tu luyện cũng không thiếu."
"Con ở lại cái Tàng Kiếm Phong này sẽ chỉ làm lỡ dở chính mình."
An Diệu Lăng vẫn không mảy may dao động, "Ta có sư phụ, mời về cho."
Liên tục bị cự tuyệt, Hư Minh có chút nổi nóng.
Khi hắn còn định nói gì đó thì Bạch Tiểu Như chạy tới.
Con ngươi Hư Minh co rút lại.
"Yêu Hoàng to gan, dám xông vào Côn Lôn Kiếm Tông ta!"
Vừa nói, hắn rút kiếm định động thủ, Bạch Tiểu Như vội trốn sau lưng Tần Thiên.
Nàng giờ mới chỉ là Bán Thánh cảnh nhất trọng, không phải là đối thủ của Hư Minh.
"Tránh ra." Hư Minh quát.
Tần Thiên quay người ôm lấy Bạch Tiểu Như, nói: "Đây là sủng vật khế ước của ta, tiền bối đừng cả kinh."
Sủng vật? Yêu Hoàng làm sủng vật?
Hư Minh và Mạc Vấn Thiên mặt mày kinh hãi nhìn tiểu hồ ly trong ngực Tần Thiên.
Bạch Tiểu Như dùng cái đầu nhỏ cọ xát vào ngực Tần Thiên hai cái.
Tần Thiên cũng tiện tay xoa lưng Bạch Tiểu Như vài cái.
Mãi một lúc lâu, Hư Minh và Mạc Vấn Thiên mới hồi phục tinh thần.
Hư Minh đánh giá Tần Thiên từ trên xuống dưới.
Ngoài đẹp trai ra, chẳng có gì khác.
Chẳng lẽ vì vẻ ngoài này mà Yêu Hoàng và An Diệu Lăng nguyện ý đi theo hắn?
Sau đó, hắn lại vận dụng bí thuật của Thánh Cảnh bắt đầu dò xét.
Nhưng kết quả là, hắn hoàn toàn không thể nhìn thấu Tần Thiên.
Điều này là do hệ thống đã giúp hắn ẩn giấu cảnh giới, để hắn khiêm tốn phát triển, không muốn làm loạn.
Chuyện đã như vậy.
Hư Minh cũng cảm thấy ở lại đây vô vị, liền quay người bỏ đi.
Mạc Vấn Thiên nói với Tần Thiên về chuyện Yêu Thánh muốn đến Côn Lôn để bắt An Diệu Lăng, sau đó liền đuổi theo Hư Minh.
Sau núi.
Hư Minh trầm ngâm nói: "Tiểu tử này có chút kỳ lạ, ta nhìn không thấu hắn."
Mạc Vấn Thiên nghe vậy thì sửng sốt, sau đó rơi vào trầm tư.
"Quả thực có chút kỳ lạ, trước đó đồ nhi ta thấy An Diệu Lăng đã lĩnh ngộ kiếm ý dưới sự dạy bảo của Tần Thiên."
Hư Minh thở dài một hơi: "Chuyện Tàng Kiếm Phong cứ gác lại, trước giải quyết chuyện Kim Long Yêu Thánh đã."
Tàng Kiếm Phong.
An Diệu Lăng oán giận: "Sư phụ, ngươi có thể nâng cao cảnh giới của mình một chút không? Toàn gây phiền toái cho ta."
Tần Thiên bất đắc dĩ: "Ta đây không phải sợ sau khi bại lộ, lão Mạc lại nhét cả đống đệ tử vào Tàng Kiếm Phong hay sao."
"Đến lúc đó Tàng Kiếm Phong một đám người, con quen sao?"
An Diệu Lăng nghĩ cũng thấy đúng.
Vì Tần Thiên thực lực yếu, nên không ai muốn đến Tàng Kiếm Phong, nếu hắn mạnh lên, chắc chắn sẽ có rất nhiều đệ tử chen chúc tới.
Nhất là mấy nữ đệ tử mê trai, nghĩ đến nàng đã thấy không thoải mái.
"Vậy thôi đi, sau này chúng ta khiêm tốn một chút." An Diệu Lăng nói.
Sau đó nàng nghĩ đến chuyện Yêu Thánh lại có chút lo lắng.
"Lão tổ có đánh thắng Kim Long Yêu Thánh không?"
Tần Thiên trả lời: "Chắc là không thắng được, long tộc có ưu thế rất lớn về mặt nhục thể."
"Nhưng con cũng đừng lo, thật không được thì vẫn còn vi sư."
"Ừm!" An Diệu Lăng nghĩ đến chuyện linh thể do Thời Không Lệnh triệu hoán trước đó.
Thực lực của linh thể chắc chắn có thể so với Thánh Cảnh.
Tin tức Yêu Thánh tấn công núi truyền ra khiến bầu không khí trong tông căng thẳng.
Dù sao đây chính là Thánh Cảnh, một sự tồn tại trong truyền thuyết.
Ngày hôm sau, Bồng Lai và Thái Bạch Môn đều phái cường giả đến giúp.
Ba tông đã bàn bạc cả đêm để đối phó với kế hoạch.
Sau khi bàn xong lại bố trí đại lượng trận pháp.
Đến ngày thứ ba, mọi người đều căng thẳng tinh thần, chờ đại quân yêu tộc đến.
Đến đêm, mặt trời không còn chói lọi, mà biến thành một quả cầu lửa treo ở phía tây, nhuộm đỏ cả Đông Châu, đúng lúc này yêu tộc cuối cùng cũng đến.
Ba tông chủ của Côn Lôn Kiếm Phái, Thái Bạch Môn, Bồng Lai đứng ở vị trí đầu tiên.
Đằng sau là một đám phong chủ, trưởng lão, gần năm mươi cường giả.
Đều là cường giả ở Tạo Hóa Cảnh.
Mà bên phía yêu tộc thì cũng đen nghìn nghịt một vùng.
Dẫn đầu là tam đại Yêu Hoàng, sau đó là hơn sáu mươi Yêu Vương.
Ngoài ra, trên không còn một chiếc kiệu vàng, chiếc kiệu do bốn con chim Yêu Vương kéo.
Ba người Mạc Vấn Thiên nhìn lên chiếc kiệu trên bầu trời lộ vẻ mặt ngưng trọng.
Bởi vì bọn họ cảm nhận được khí tức đáng sợ từ trong kiệu.
Nhưng khi nghĩ đến việc lão tổ cũng đang âm thầm theo dõi, họ cũng an tâm hơn một chút.
Thanh Bằng Yêu Hoàng mở miệng: "Người có dòng máu thượng cổ đâu?"
"Nhanh giao ra, chúng ta còn có thể đàm phán, bằng không Côn Lôn Kiếm Tông sẽ không một ai sống sót."
"Lũ súc sinh lông lá, ba tông chúng ta sợ các ngươi sao?"
Mạc Vấn Thiên cũng không chịu yếu thế, trong phút chốc hai bên căng thẳng như dây đàn.
"Giết!"
Một chữ 'Sát' truyền đến từ trong kiệu vàng.
Thanh Bằng và ba vị Yêu Hoàng nghe thấy mệnh lệnh thì lập tức giết lên.
Ba Yêu Hoàng đấu với ba Bán Thánh của ba tông, phía dưới là Tạo Hóa Cảnh đấu với Yêu Vương.
Ban đầu còn ổn, nhưng đánh về sau, các cường giả Tạo Hóa Cảnh của ba tông bắt đầu đuối sức.
Vì số lượng của bọn họ ít hơn, nên có không ít cường giả Tạo Hóa Cảnh bị ngã xuống.
Tình thế cực kỳ nguy hiểm, và đúng lúc này thì An Diệu Lăng đã tới.
Mục đích chính của đối phương là nàng, nên nàng không thể nào đứng ngoài cuộc.
Bạn cần đăng nhập để bình luận