Chấn Kinh Đồ Đệ Của Ta Lại Là Nữ Đế

Chấn Kinh Đồ Đệ Của Ta Lại Là Nữ Đế - Chương 252: Luân Hồi Chi Chủ (length: 7918)

Gặp ở đây, khóe miệng An Diệu Lăng hơi nhếch lên, lộ ra một tia khinh thường.
Nếu như nàng không khôi phục lại đỉnh phong, thật sự có chút phiền phức.
Nhưng bây giờ, nàng đương nhiên sẽ không xem ba người trước mắt ra gì.
Mặc dù ba người trước mắt đều là đỉnh phong Thần Đế.
"Ra tay đi, chờ ta ra tay thì các ngươi sẽ không có cơ hội ra tay nữa." An Diệu Lăng khinh miệt nói.
Ánh mắt Mục Lan ngưng tụ, ba người đồng thời mở ra bí thuật Luân Hồi Điện để tăng phúc cho bản thân.
Đồng thời bọn hắn dùng chiêu thức hợp kích tương hỗ liên kết, hai vị lão nhân truyền toàn bộ lực lượng cho Mục Lan.
Hô ~ Khí tức trên thân Mục Lan không ngừng tăng lên, luân hồi chi ý trên người nàng cũng càng thêm nồng đậm.
Sau đó thanh Luân Hồi Kiếm trong tay nàng phóng ra.
Tịch Diệt Luân Hồi.
Bá ~ Luân Hồi Kiếm mang theo kiếm ý luân hồi cuồng bạo, quét về phía An Diệu Lăng, không gian xung quanh cũng theo một kiếm này mà vỡ vụn từng khúc.
Một kích này của nàng gần như đạt đến sức mạnh của một kích Thần Tôn.
Ngay lúc Luân Hồi Kiếm sắp đâm trúng An Diệu Lăng.
Đột nhiên dừng lại, vẻ mặt An Diệu Lăng hòa hoãn, lộ ra một tia hoài niệm: "Lão bằng hữu, lại gặp mặt rồi."
Nghe câu này, Luân Hồi Kiếm rung lên một cái, sau đó bắt đầu giãy dụa kịch liệt.
"Ta đến giúp ngươi một chút." Nói xong, một cỗ luân hồi chi lực đặc hữu của nàng tràn vào trong Luân Hồi Kiếm, cộng hưởng với Luân Hồi Kiếm.
Ở đằng xa, Mục Lan phun ra một ngụm máu tươi.
Bởi vì Luân Hồi Kiếm đã mất liên hệ với nàng.
Nàng nhìn An Diệu Lăng, lộ vẻ oán hận.
An Diệu Lăng khinh thường nói: "Đồ vật ăn trộm vĩnh viễn không thuộc về mình."
Sau đó, Luân Hồi Kiếm dưới sự khống chế của An Diệu Lăng, quay đầu phản công.
Đâm về phía ba người Mục Lan.
Mục Lan lại lấy ra một thanh Chân Thần khí kiếm, ba người hợp lực chém một nhát, cố gắng ngăn Luân Hồi Kiếm.
Xùy!
Ba người trực tiếp bị đánh bay, Chân Thần khí trong tay cũng vỡ tan tành.
Sau khi ngã xuống, hai vị lão nhân đã thành hai cái xác chết.
Mặc dù Mục Lan không chết, nhưng nàng cũng bị trọng thương.
Nàng nhìn An Diệu Lăng lẩm bẩm: "Không thể nào, không thể nào!"
"Sao ngươi có thể khôi phục lại đỉnh phong nhanh như vậy, sao có thể?"
An Diệu Lăng di chuyển một cái, trong nháy mắt đến bên người Mục Lan: "Đây là di ngôn của ngươi sao?"
Trên mặt Mục Lan lộ ra vẻ không cam lòng, nàng lấy ra một bức tượng.
Bức tượng này là sư phụ của nàng lưu lại, bên trong có một đạo tàn hồn của sư phụ.
Nàng đột nhiên bóp nát bức tượng, một đạo tàn hồn bay ra.
Dần dần biến thành một mỹ phụ mặc thanh sam.
Sau khi xuất hiện, mỹ phụ kinh ngạc nhìn An Diệu Lăng, "Sư muội, muội đã trở về."
"Trở về." An Diệu Lăng nhàn nhạt trả lời.
Mỹ phụ nhìn thi thể bên cạnh và Mục Lan trọng thương, hỏi: "Đã xảy ra chuyện gì?"
An Diệu Lăng nói: "Nàng thừa lúc ta độ kiếp luân hồi, nhiều lần phái người giết ta."
Đôi mắt đẹp của mỹ phụ giật mình, sau đó nhìn Mục Lan: "Lời nàng nói có đúng không?"
Mục Lan vội vàng quỳ xuống đất nói: "Con chỉ nhất thời hồ đồ, con biết sai rồi, xin sư phụ cứu con với."
Mỹ phụ thở dài một hơi thật sâu, sau đó nói: "Có thể nể tình ta, thả đồ nhi của ta vào luân hồi được không?"
An Diệu Lăng lắc đầu: "Ta đã cho nàng cơ hội, nhưng nàng vẫn lựa chọn ra tay."
Sắc mặt mỹ phụ trở nên phức tạp, một người là sư muội sống chung hơn hai mươi vạn năm, một người là đồ đệ tựa như con gái của mình.
Sau một chút do dự, mỹ phụ quyết định: "Bây giờ ta cũng chỉ còn đạo tàn hồn này."
"Trước kia để lại đạo tàn hồn này, cũng là để bảo vệ đồ nhi của ta, nên hôm nay ta muốn bảo đảm nàng."
An Diệu Lăng nhìn mỹ phụ: "Ta ra một kiếm, nếu ngươi ngăn được nàng sẽ sống."
Mỹ phụ hơi kinh ngạc, dù sao trước kia nàng cũng là một vị Thần Tôn, nói không chặn được một kiếm của An Diệu Lăng, nàng thật có chút không tin.
Nhưng nàng cũng biết tính cách sư muội, chưa từng nói dối.
Mỹ phụ bày tư thế phòng ngự nói: "Xuất kiếm đi."
Đôi mắt đẹp An Diệu Lăng ngưng tụ, Luân Hồi Kiếm rung lên.
Bạch!
Luân Hồi Kiếm bay đi, đâm về phía mỹ phụ.
Những nơi nó đi qua, không gian trở nên hư ảo.
Hai mắt mỹ phụ trợn trừng, mặt tràn đầy không thể tin nổi, đến khi Luân Hồi Kiếm đâm vào cơ thể nàng, nàng mới phản ứng lại.
"Đạo vận, đây là chưởng khống đạo vận."
"Ngươi đột phá cực hạn Thần mức rồi?"
An Diệu Lăng lắc đầu nói: "Vẫn chưa hoàn toàn đột phá, nhưng sắp rồi."
Nghe vậy, vẻ mặt mỹ phụ trở nên cô đơn.
"Ta không bằng ngươi." Nói xong, trực tiếp hồn bay phách tán.
Thấy cảnh này, Mục Lan biết mình không có đường sống, thế là nàng lựa chọn tự bạo.
Nhưng nàng phát hiện trước mặt An Diệu Lăng, đến tự bạo nàng cũng không làm được.
Sau đó nàng cảm nhận rõ rệt sinh mệnh mình đang xói mòn.
Vẻ ngoài cũng dần dần già đi.
Cuối cùng chết già trong sự sợ hãi.
An Diệu Lăng phất ngọc thủ, một đạo luân hồi chi ý khuấy động, thi thể Mục Lan trực tiếp vỡ nát, không để lại một chút dấu vết.
Sau đó nàng bay đến đại điện luân hồi.
Một đám Thần Vương run rẩy quỳ xuống, cung kính nói: "Bái kiến Luân Hồi Chi Chủ."
An Diệu Lăng nhìn khắp bốn phía nói: "Chuyện lúc trước các ngươi có thể là thân bất do kỷ, ta tha cho các ngươi một lần, về sau mà phản bội nữa, sẽ vĩnh viễn không được vào luân hồi."
Nghe vậy, chúng thần Vương thở phào nhẹ nhõm, sau đó cung kính cúi đầu: "Thuộc hạ tất thề sống chết hiệu trung với Luân Hồi Chi Chủ."
An Diệu Lăng khẽ gật đầu rồi biến mất.
Ba hơi sau, nàng xuất hiện ở luân hồi bí cảnh, tại chỗ Tam Sinh Thạch.
Quanh Tam Sinh Thạch có mười hai cái quan tài.
Đây là nội tình của Luân Hồi Điện, chỉ có Luân Hồi Chi Chủ mới có thể mở ra.
An Diệu Lăng chạm vào Tam Sinh Thạch.
Tam Sinh Thạch ầm một tiếng, trôi nổi lên, tản mát ra đủ mọi màu sắc ánh sáng.
Sau đó vách của mười hai chiếc quan tài trực tiếp bị lật tung.
Mười hai người mặc áo trắng, đeo đao đứng lên.
Bọn hắn đi tới bên cạnh An Diệu Lăng, cùng nhịp điệu, đồng thanh quỳ lạy: "Tham kiến Luân Hồi Chi Chủ."
Cảnh tượng này, nếu có người ngoài ở đây, chắc chắn sẽ kinh ngạc đến há hốc mồm.
Bởi vì mười hai người mặc áo trắng trước mắt đều là cường giả cảnh giới Thần Đế.
An Diệu Lăng trước khi luân hồi, liền dùng Tam Sinh Thạch khóa chặt bọn họ, để bọn họ không ngừng chuyển thế tu luyện.
Việc này cũng tiêu hao gần như tất cả tài nguyên tu luyện của An Diệu Lăng.
An Diệu Lăng nhìn mười hai người, nói: "Sau này chúng ta sẽ tiếp tục chinh chiến."
"Truyền mệnh lệnh của ta, người cảnh giới Thần Vương trở lên không được tự mình đến hạ giới, nếu không giết không tha."
"Tuân mệnh." Mười hai người đồng thanh trả lời.
Sau đó một tin tức chấn kinh Thượng giới truyền ra.
Luân Hồi Chi Chủ trở về, đồng thời ban bố một mệnh lệnh, không cho cường giả cảnh giới Thần Vương trở lên xuống hạ giới.
Các thế lực trong các vực dù không hiểu, nhưng đều nghe theo.
Dù sao Luân Hồi Chi Chủ, không phải người nào cũng dám không nghe theo.
Sau khi ban bố mệnh lệnh này.
An Diệu Lăng cau mày lại, hình như mình có hơi quan tâm đến người nam nhân kia.
Quan tâm một người nam nhân, là cảm xúc mà nàng chưa từng có trong mấy chục vạn năm ở Thượng giới.
Nghĩ tới đây, hình bóng Tần Thiên hiện lên trong đầu nàng.
Nàng điên cuồng xóa bỏ, đồng thời tự an ủi mình, đây chỉ là di chứng sau chuyển thế, sớm muộn gì cũng sẽ khỏi.
Sau đó nàng chậm rãi bình tĩnh lại.
Tiếp tục tham ngộ luân hồi, nàng muốn nhanh chóng tiến vào cảnh giới trong truyền thuyết kia.
Đạo cảnh.
Trong truyền thuyết, phía dưới Đạo cảnh đều là sâu kiến.
Mỗi một cường giả của thời đại thần thoại đều muốn đạt tới cảnh giới này.
Năm xưa cứu vớt Cửu Châu Chí cường giả là một vị Đạo cảnh.
Bạn cần đăng nhập để bình luận