Chấn Kinh Đồ Đệ Của Ta Lại Là Nữ Đế

Chấn Kinh Đồ Đệ Của Ta Lại Là Nữ Đế - Chương 2682: Tế tự (length: 7643)

Bọn hắn ở một tiểu trấn, tên là tiểu Hà trấn!
Người ở tiểu Hà trấn sống bằng nghề bắt cá, và hắn chính là một ngư dân!
Sau khi biết được những tin tức này, Tần Thiên mới hiểu ra thân phận ngư dân mà mình có được sau khi nhập mộng.
Tiếp theo, hắn lại phát hiện mình bây giờ chỉ là một người bình thường, không có chút sức mạnh nào.
Cùng lắm cũng chỉ khỏe hơn người bình thường một chút thôi.
Nếu vậy thì làm sao mình đi tìm truyền thừa đây?
Lập tức, sắc mặt của hắn trầm xuống. Tô Linh Linh thấy Tần Thiên sắc mặt không tốt liền hỏi: "Phong ca ca, huynh đang lo lắng cho hoạt động tế tự ngày mai sao?"
"Ta cũng có chút lo lắng đấy!"
"Nếu ta bị chọn, về sau sẽ không còn được gặp ca ca nữa!"
Nói đến đây, hốc mắt Tô Linh Linh đã ngấn lệ!
Tần Thiên nhíu mày hỏi: "Hoạt động tế tự gì?"
"Chính là tế tự hải thần đó!"
"Trong thôn chúng ta cứ mỗi trăm năm sẽ tổ chức một lần hoạt động tế tự hải thần!"
"Mà tế tự hải thần cần dùng người trẻ tuổi trong trấn làm vật tế!"
"Cho nên… đến lúc đó tất cả mọi người trong trấn sẽ rút thăm, ai rút được thì người đó chết!"
Tần Thiên nghe vậy lập tức nổi giận, vô thức muốn ngăn cản việc tế tự này.
Nhưng nghĩ lại, bây giờ mình không có thực lực.
Nghĩ tới đây, hắn trực tiếp kéo Tô Linh Linh đi ra ngoài: "Đi, chúng ta ra khỏi trấn trốn đi!"
Tần Thiên biết xác suất bị rút trúng rất thấp, nhưng dù thấp đến đâu, hắn cũng không dám mạo hiểm tính mạng của mình và Tô Linh Linh!
Bởi vì hắn không biết ở đây sau khi chết, mình có thật sự chết không!
"Ca, không ra được đâu, đường ra trấn đã bị phong tỏa một tháng trước rồi."
"Hơn nữa, ta nghe nói đi ra cũng vô dụng!" Tô Linh Linh vừa bị Tần Thiên kéo đi vừa nói.
"Thử xem sao!" Biểu lộ của Tần Thiên càng thêm khó coi!
Bởi vì hắn cảm thấy mình rất có thể sẽ bị chọn.
Dù sao hắn là người ngoài, vừa tới đã gặp ngay hoạt động tế tự.
Hắn cảm thấy không có sự trùng hợp như vậy.
Đây nhất định là một khảo nghiệm đối với mình!
Muốn vượt qua khảo nghiệm, nhất định phải còn sống!
Rất nhanh, hai người tới cửa thành.
Nhưng vừa tới, đã bị người tuần tra phát hiện.
Ngay sau đó, một tên thô lỗ vác đại đao đi tới, bộ dạng hung thần ác sát.
"Ca, chúng ta đi thôi, đó là ác bá trong thôn, chúng ta không trêu vào được đâu!"
Tần Thiên không nghe, mà đi về phía ác bá.
Tuy hắn không có cảnh giới và sức mạnh, nhưng sau bao năm, trải qua nhiều trận sinh tử chiến, kinh nghiệm chiến đấu của hắn vẫn rất phong phú!
Ác bá thấy Tần Thiên đi tới, liền cười: "Tần Phong, ngươi hôm nay bị điên rồi sao? Dám khiêu khích ta!"
Tần Thiên bày ra tư thế tấn công.
Ác bá thấy vậy lập tức cười: "Có ý, thật là có ý!"
Hắn cắm đao xuống đất, sau đó tung một quyền về phía Tần Thiên.
Tần Thiên phản ứng cực nhanh, né sang một bên, sau đó dùng gối thúc thẳng vào bụng ác bá!
Oanh một tiếng!
Tần Thiên lập tức cảm giác như bị va vào sắt, cảm giác đau đớn xông thẳng lên.
Chưa kịp suy nghĩ nhiều, hắn đã bị một quyền đánh xuống đất, khóe miệng rỉ máu.
Lúc này, Tần Thiên hiểu rõ.
Trước sức mạnh tuyệt đối, kỹ xảo chỉ là trò cười!
Tên ác bá này chắc đã luyện ra võ giả chân khí!
"Phong ca ca, đừng đánh nhau với Phong ca ca!"
Tô Linh Linh vội chạy tới bên cạnh Tần Thiên, ôm Tần Thiên vào lòng bảo vệ.
Ác bá quan sát Tần Thiên, cười lạnh: "Nể tình tế tự sắp bắt đầu, hôm nay lão tử tha cho ngươi một mạng, cút đi!"
Tần Thiên nghe vậy, cảm thấy vô cùng uất ức, thân xác phàm nhân khiến hắn ngay cả tư cách liều mạng cũng không có.
Tô Linh Linh thấy Tần Thiên có vẻ không cam lòng, vội xin lỗi ác bá, sau đó đỡ Tần Thiên rời đi.
Trở về nhà gỗ, sắc mặt Tần Thiên cực kỳ khó coi, đồng thời, hắn cũng đang suy nghĩ cách giải quyết.
Hắn đã thử dùng năng lực nhưng không có tác dụng.
Giờ khắc này, hắn cuối cùng cũng cảm nhận được sự bất lực của phàm nhân.
Bọn họ không thể tùy ý muốn làm gì thì làm như mình, không phục thì đánh!
Mà chỉ có thể cân nhắc thiệt hơn, nên sợ thì phải sợ, nếu không thì cái giá phải trả sẽ còn nghiêm trọng hơn.
"Phong ca ca, huynh đừng lo lắng, chưa chắc đã chọn trúng chúng ta đâu!" Tô Linh Linh thấy Tần Thiên cau mày thì cười an ủi.
Tần Thiên bất đắc dĩ gật đầu, cũng chỉ có thể như vậy.
Sau đó, Tô Linh Linh nấu cơm cho hắn ăn, cả nhà cùng ăn cơm, còn có cha mẹ của Tô Linh Linh.
Còn Tần Phong là trẻ mồ côi.
Bữa cơm này diễn ra rất hòa hợp.
Sau khi ăn xong, Tô Linh Linh líu ríu dẫn Tần Thiên chạy khắp nơi.
Đi những nơi trước kia hai người hay đến.
Nàng giống như một chú chim sơn ca, làm cho tâm trạng Tần Thiên vui vẻ hơn.
Đứa trẻ tốt như vậy, Tần Thiên thật sự không muốn mất nàng.
Hắn hy vọng tất cả điều này đều là thật, Tô Linh Linh không phải hư cấu.
Trong nháy mắt, đến thời gian tế tự hải thần.
Tất cả người trẻ tuổi bị gọi ra quảng trường.
Ác bá dẫn theo đội hộ vệ canh gác xung quanh, phòng ngừa có người chạy trốn.
Sau đó, trưởng trấn lấy ra một chiếc vảy rồng đặt lên một cái bàn ở bên cạnh.
"Các ngươi xếp hàng lên chạm vào vảy rồng!"
"Nếu vảy rồng phát sáng, có nghĩa là đã được chọn."
Nói xong, ác bá thúc giục đám người trẻ trong trấn lên chạm vào vảy rồng.
Ai lề mề thì hắn trực tiếp quất roi.
Chẳng mấy chốc, đã đến lượt Tần Thiên.
Tô Linh Linh nắm chặt tay Tần Thiên, nàng còn căng thẳng hơn cả Tần Thiên.
Vì nàng không muốn Tần Thiên xảy ra chuyện.
Tần Thiên mặt lộ vẻ đắng chát, hắn nhìn Tô Linh Linh với vẻ không nỡ!
Bởi vì hắn sợ bị chọn trúng rồi sẽ không còn được gặp Tô Linh Linh nữa.
"Thằng nhóc, mau lên, muốn ăn đòn hả?" Ác bá thúc giục.
Tần Thiên quyết định buông tay Tô Linh Linh ra, đi chạm vào vảy rồng.
Nhưng một khắc sau, vảy rồng không có phản ứng gì, điều này lập tức khiến Tần Thiên thở phào nhẹ nhõm.
Xem ra mình đã đoán sai rồi.
Sau đó, hắn nhìn Tô Linh Linh bước lên.
Tô Linh Linh cũng nhìn về phía hắn.
Đột nhiên, nàng cười ngọt ngào nói: "Ca ca, nếu em được chọn, huynh đừng quá đau lòng nha!"
Nói xong, nàng trực tiếp đặt tay nhỏ lên vảy rồng.
Lập tức, vảy rồng phát ra kim quang rực rỡ.
Kim quang xuất hiện, lập tức mọi người xung quanh đều thở dài một hơi.
Chỉ có sắc mặt Tần Thiên và Tô Linh Linh là khó coi.
Thân thể mềm mại của Tô Linh Linh run nhẹ, nàng nhìn Tần Thiên, cố nén nước mắt:
"Phong ca ca, em có thể ôm huynh một cái không!"
"Một lần cuối cùng!"
Nói rồi, nước mắt của nàng không ngừng rơi.
Tần Thiên nghe xong, trong đầu trong nháy mắt nhớ lại câu nói trước đây của Tô Linh Linh khi hiến tế mình.
"Thiếu chủ, ta có thể ôm một cái ngài sao?"
Trong nháy mắt, một cảm giác chua xót trào lên trong lòng Tần Thiên.
Giờ phút này, hắn có thể khẳng định Tô Linh Linh trước mắt chính là Tô Linh Linh đã từng hiến tế vì mình!
Linh Linh!
Tần Thiên có chút kích động ôm Linh Linh.
Giờ khắc này, thân thể mềm mại đang run rẩy vì sợ hãi của Tô Linh Linh được xoa dịu.
Tô Linh Linh dùng hết dũng khí hôn nhẹ lên má Tần Thiên, sau đó ngượng ngùng nói: "Ca ca, sau khi Linh Linh đi rồi, huynh nhớ tìm cho mình một nàng dâu nhé!"
"Nếu không, sẽ không ai nấu cơm cho huynh ăn, Linh Linh sẽ lo lắng..."
Bạn cần đăng nhập để bình luận