Chấn Kinh Đồ Đệ Của Ta Lại Là Nữ Đế

Chấn Kinh Đồ Đệ Của Ta Lại Là Nữ Đế - Chương 53: Huyết Vực lão tổ (length: 8400)

Nghĩ ngợi kỹ càng thật đáng sợ!
Hắn bắt đầu nghi ngờ Tần Thiên có thể sánh ngang sư phụ hắn, thậm chí còn vượt qua sư phụ hắn.
Nghĩ đến đây hắn cảm thấy Thiển Vi lừa hắn, còn nói là người bình thường!
Trở về nhất định hảo hảo tra tấn nàng.
Chỉ là đáng tiếc mấy ngàn năm bồi dưỡng bản mệnh cổ, hắn có chút khóc không ra nước mắt!
Sau khi trở lại Đọa Ma Cốc, hắn trực tiếp tìm đến Thiển Vi.
Bốp bốp bốp!
Hắn điên cuồng quạt cho mấy cái, sau đó nói với người bên cạnh một câu "hảo hảo chiêu đãi nàng", liền rời đi.
Hắn chuẩn bị dưỡng thương cho tốt, rồi đi tìm sư phụ hắn Huyết Vực lão tổ.
Cũng chính là một trong số kẻ thù của An Diệu Lăng.
Sáng sớm, Tần Thiên vừa rời giường đã nghe nói Tiêu Manh đến bái kiến.
Xem nàng là mỹ nữ nên mới cho vào.
Sau khi Tiêu Manh vào, liền bắt đầu bưng trà rót nước, còn bóp lưng cho Tần Thiên.
Cái này làm hắn có chút ngại, bất quá kỹ thuật của Tiêu Manh vẫn rất đáng khen.
Không bao lâu, Thiển Tuyết cũng đi lên, khi nhìn thấy Tiêu Manh đang bóp lưng cho Tần Thiên thì sắc mặt nàng tối sầm.
Một loại cảm giác nguy cơ ập tới, nàng nghĩ bụng không thể để nữ nhân này chiếm mất vị trí của ta.
Nàng việc đầu tiên nghĩ tới là bưng trà, nhưng phát hiện trên bàn đã có một chén trà nóng, liền có chút rối trí.
Cho nên trong chốc lát, nàng không biết mình nên làm gì.
Nghĩ một hồi, nàng cắn răng quyết định đi mách lẻo, chỉ có An Diệu Lăng mới quản được cái tên hoa tâm này.
Nàng đến trước cửa phòng An Diệu Lăng gõ cửa hô, "An tiểu thư, phía dưới có một tiểu tỷ tỷ xinh đẹp đến bóp vai cho công tử kìa!"
An Diệu Lăng đang nhập định đột nhiên mở mắt, lông mày hơi nhíu lại.
Sau đó nàng đứng dậy đi đến đại sảnh.
Lúc này Tần Thiên đang nhắm mắt hưởng thụ đột nhiên cảm thấy có một luồng khí lạnh bức tới.
Hắn đột ngột mở mắt, thấy An Diệu Lăng và Thiển Tuyết ở cửa.
Tần Thiên trấn định mỉm cười nói, "Tiêu tiểu thư, mang một chút điểm tâm tới, mọi người mau tới nếm thử."
An Diệu Lăng bước tới nghiêm túc nói, "Tiêu tiểu thư mang đồ đến thăm sư phụ, vậy là khách."
"Ngươi lại để khách bóp vai cho mình, có đúng không?"
Khi đang nói chuyện, nhiệt độ xung quanh lại giảm xuống vài phần.
Cảm nhận được nhiệt độ biến đổi, Tần Thiên liền biết cô bé dấm chua này đang giận rồi.
Thế là hắn quay đầu nói, "Đồ nhi nói rất đúng, là ta thất lễ, Tiêu tiểu thư mời ngồi đi!"
"Tần công tử khách khí rồi, ngài luyện chế Đế binh giúp cha ta đại ân, cha ta cũng nhờ vậy mà đại thắng từ biên cương trở về."
"Tiểu nữ không thể báo đáp, chỉ có thể hầu hạ công tử."
"Cái này..." Tần Thiên nhất thời không biết nói gì tiếp.
Nhưng vì nhiệt độ đang giảm, Tần Thiên vẫn đứng dậy tránh xa Tiêu Manh.
Sau đó nhiệt độ xung quanh lúc này mới khôi phục bình thường.
Thấy An Diệu Lăng và Thiển Tuyết ở đó, nàng cũng không còn cơ hội, cho nên cáo từ rời đi.
Trước khi đi nàng ôn nhu nói, lần sau ta lại đến.
Nghe nàng nói lần sau lại đến, Thiển Tuyết ngầm quyết tâm, sau này ta phải dậy sớm, làm một thị nữ chăm chỉ, không thể để nữ nhân này có cơ hội lợi dụng được.
Tần Thiên đến bên cạnh An Diệu Lăng nắm lấy bàn tay nhỏ của nàng nói, "Vi sư kiểm tra một chút tình trạng cơ thể của ngươi nhé?"
"Kiểm tra cơ thể?" An Diệu Lăng có chút không hiểu.
"Ngươi rõ ràng là muốn chiếm tiện nghi của ta." Nói xong, An Diệu Lăng mắc cỡ đỏ mặt rụt tay lại.
Dù sao người ngoài cũng đã đi, nàng liền quay về tu luyện.
Tần Thiên buồn chán định đi xem Bạch Tiểu Như, hiện tại nàng rất ít khi lấy hình dáng hồ ly gặp người.
Bởi vì nàng đã quen với hình dáng con người.
Sau khi Tần Thiên đến cửa, nghe thấy hai nữ nhân đang trò chuyện phiếm.
Thế là hắn trực tiếp đẩy cửa vào, một cảnh tượng đẹp đẽ hiện ra trước mắt Tần Thiên.
Bạch Tiểu Như và Bạch Tiểu Tiểu hai tỷ muội mặc áo lót trên giường cười đùa vui vẻ.
Cảnh tượng này, Tần Thiên cảm thấy cả đời đều không quên được, một người quyến rũ một người ngây thơ.
Hai loại khí chất mặc áo lót, hiện ra trước mắt hắn với tư thế vô cùng mê người.
A!!
Hai nàng đồng thời hét lên, sau đó vội vàng chộp lấy chăn mền che thân.
Đồng thời mặt cũng đỏ bừng.
Bạch Tiểu Tiểu thò đầu ra ngượng ngùng nói, "Tỷ phu sao lại vào không gõ cửa vậy?"
Tần Thiên cười cười xấu hổ nói: "Quen rồi!"
Bạch Tiểu Tiểu lập tức nhìn về phía tỷ tỷ, "Mấy người đều thế này, ngươi còn nói hắn không phải tỷ phu à?"
Bạch Tiểu Như thẹn thùng vô cùng, đuôi xòe ra như chim công.
"Oa! Tỷ tỷ động tình rồi!" Vì chỉ có hồ tộc động tình mới xuất hiện tình huống này.
Tần Thiên trực tiếp nhìn ngây người.
Bạch Tiểu Như vừa định giải thích thì Bạch Tiểu Tiểu đã hiểu chuyện biến thành hồ ly chạy ra ngoài cửa, "Ta không làm phiền hai người ân ái."
"Ngươi thật sự động tình với ta?" Tần Thiên có ý xấu hỏi.
"Không có! Đó là ngoài ý muốn."
Tần Thiên chậm rãi đi tới.
Bạch Tiểu Như dựa người vào tường sau lưng, yếu ớt nói, "Ta không có, ngươi không được qua đây."
Tần Thiên không hề động, trực tiếp nằm lên giường, chiếm hơn nửa cái giường.
Sau đó cầm một cái đuôi nghịch nghịch.
Bạch Tiểu Như giật giật đuôi mình, cố gắng kéo về.
Nhưng Tần Thiên không chịu buông.
Khi Bạch Tiểu Như đang suy nghĩ lung tung, Tần Thiên nói, "Yên tâm, chủ nhân sẽ không làm bậy."
Nói xong hắn đem đuôi Bạch Tiểu Như đặt lên mũi hít hít.
"Thế này còn không gọi là làm bậy?" Bạch Tiểu Như giận nói.
"Là chủ nhân của ngươi, ta chỉ là ngửi đuôi thôi mà."
Bạch Tiểu Như biết mình không cãi lại được, cũng không nói nữa, tiếp tục cố gắng kéo đuôi về.
Nhưng vừa kéo được đầu này thì Tần Thiên lại bắt đầu cái khác.
Cuối cùng Bạch Tiểu Như nổi giận, cáu gắt nói, "Ta liều với ngươi!"
Nói xong cắn một cái vào cánh tay Tần Thiên, nhưng cắn đến nỗi nước mắt sắp chảy ra mà vẫn không cắn động.
Cuối cùng nàng đảo mắt, điều khiển cái đuôi gãi ngứa cho Tần Thiên.
Lần này Tần Thiên có chút không chịu nổi, cuối cùng để Bạch Tiểu Như thuận lợi thu hồi cái đuôi.
Sau đó Bạch Tiểu Như thu mình trong góc giường ôm gối cảnh giác với Tần Thiên.
Tần Thiên chợt nảy ra một ý liền hỏi: "Hồ ly các ngươi có rụng lông không?"
"Ngươi hỏi cái này làm gì?"
"Ta muốn thu thập lông của ngươi làm gối đầu." Tần Thiên trả lời.
Bạch Tiểu Như hung dữ nói: "Ngươi biết làm một cái gối cần bao nhiêu lông không?"
Nghĩ đến đuôi của mình sẽ bị trọc, nàng không khỏi rùng mình.
Sau đó vội vàng bổ sung thêm một câu, "Ngươi đừng hòng nghĩ!"
"Được thôi!"
Sau đó hai người nói chuyện phiếm.
Cuối cùng Tần Thiên nói, "Chờ một năm nữa đi, đến lúc đó ta đưa ngươi về Thanh Khâu."
Nghe được ba chữ về Thanh Khâu nàng giật mình, bao nhiêu năm như vậy nàng đã nghĩ đến vô số lần.
Nhưng nàng đều cảm thấy về Thanh Khâu là chuyện rất xa vời.
Hiện tại đột nhiên, Tần Thiên cho nàng một ngày, còn nhanh như vậy.
Điều này khiến nàng vừa vui mừng vừa lo lắng.
Thực lực của đế trời nàng biết rõ, chủ yếu là phía sau đế trời có thế lực hùng mạnh.
Nghĩ đến đây, nàng ậm ừ cho qua một câu, "Đến lúc đó rồi nói."
Tần Thiên cũng nhận ra nỗi lo lắng của nàng, nhưng cũng không giải thích nhiều.
Ở lại một lúc thì Tần Thiên trở về tu luyện.
Tần Thiên vừa đi thì Bạch Tiểu Tiểu chạy trở về.
"Hai người nhanh xong việc vậy sao?" Bạch Tiểu Tiểu kinh ngạc nói.
"Nghe mấy tỷ tỷ trong tộc nói, họ đều chiến một ngày một đêm cơ."
Bạch Tiểu Như lập tức bóp cổ Bạch Tiểu Tiểu nói, "Ngươi nói linh tinh gì đó, xem ta thu thập ngươi thế nào."
Bạch Tiểu Tiểu vội vàng xin tha, chờ Bạch Tiểu Như buông tay ra thì nàng chăm chú nói:
"Tỷ à, buổi tối ta không ngủ với tỷ đâu, để tỷ phu không chê ta lắm chuyện, lại đuổi ta đi."
Bạch Tiểu Như có chút cạn lời, vì cô em này quá trưởng thành sớm rồi.
Xem ra khi mình không ở đây, nàng bị mấy người trong tộc làm hư rồi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận