Chấn Kinh Đồ Đệ Của Ta Lại Là Nữ Đế

Chấn Kinh Đồ Đệ Của Ta Lại Là Nữ Đế - Chương 238: Truy sát Đế Huyền Nhất (length: 8316)

Sắc mặt Tần Hạo trong nháy mắt trở nên khó coi.
Trong nhà hắn không sợ ai, chỉ sợ mỗi mẫu thân và An Diệu Lăng.
Nhất là mẫu thân hắn, hồi nhỏ cơ bản đều là mẫu thân ở bên cạnh hắn.
Hắn lại tương đối nghịch ngợm, nên không ít lần bị dạy dỗ.
Bất quá dù sợ, nhưng hắn không hối hận, lần này tại Thông Thiên Hải trải qua mọi chuyện quá kích thích.
Cùng sinh hoạt trước đây hoàn toàn khác biệt.
Sau đó Tần Hạo đi đến bên cạnh Bạch Linh Huyên nói: "Tỷ tỷ, xin lỗi ta đã lừa tỷ, thật ra ta tên là Tần Hạo."
"Ta muốn đi theo tiểu di, nếu còn có thể ra ngoài, nhất định đến thăm tỷ."
Bạch Linh Huyên khẽ gật đầu, có chút luyến tiếc, sau những ngày này chung sống, nàng rất thích tiểu đệ đệ thật thà này.
Cũng rất trân trọng tình bạn này.
Bởi vì tình bạn trong thế giới mạnh được yếu thua này quá quý giá.
Tạm biệt xong.
Tần Hạo đi theo Vị Ương lưu luyến rời đi.
Vừa đi không lâu, một lão nhân tóc trắng xuất hiện bên cạnh Bạch Linh Huyên.
Bạch Linh Huyên lập tức vui mừng: "Linh Nhi chào lão tổ, ngài đến khi nào vậy?"
"Vừa xuất quan, chủ yếu là động tĩnh của các con lớn quá, nên ra xem."
Nói xong lão nhân xoa đầu Bạch Linh Huyên: "Con bé con chịu khổ rồi."
"Có ta ở đây, về sau sẽ không còn ai dám khi dễ con nữa."
"Vâng." Bạch Linh Huyên khẽ gật đầu.
Sau đó lão nhân nhìn về phía các cường giả Bạch gia xung quanh nói: "Sau này Bạch Linh Huyên là thiếu tộc trưởng của tộc ta, ai dám bất kính với nó, chết."
Đám người cùng quỳ xuống hô to: "Chúng con chào thiếu tộc trưởng."
Lão nhân khẽ gật đầu rồi nói tiếp: "Ta thấy quan hệ của con và công tử nhà họ Tần khá tốt, phải giữ gìn tốt mối quan hệ này, về sau rảnh rỗi, có thể để cha con dẫn con đến Trung Châu tìm hắn chơi."
Bạch Linh Huyên khẽ gật đầu, nàng hiểu ý của gia gia.
Hiện tại Bạch gia bọn nàng bị trọng thương, cường giả trong tộc chết gần hết.
Nên không tránh khỏi sẽ có kẻ đến nhòm ngó sản nghiệp của Bạch gia, nhưng nếu có chỗ dựa là Tần Thiên thì sẽ khác.
Câu này lão nhân nói là để cho Bạch Linh Huyên nghe, cũng là để các thế lực khác ở đây nghe thấy.
Nơi một hòn đảo nhỏ nào đó.
Vị Ương mang theo Tần Hạo hướng về Vị Ương Thần Quốc đi đến.
Đột nhiên nàng dừng lại, trong mắt lóe lên một tia ngưng trọng.
Khặc khặc!
"Không hổ là sát thần Vị Ương, ngươi quả nhiên rất cảnh giác."
Vị Ương nhìn về phía sau, năm người áo đen bước ra, đều là Thần Tướng.
Trong đó kẻ dẫn đầu rất mạnh.
Người dẫn đầu bước ra nói: "Ta là Đế Huyền Nhất của Đế Hồn tộc, mục đích chuyến này là Tần Hạo, giao hắn ra ta thả ngươi đi."
Vị Ương nhíu mày lạnh lùng nói: "Nằm mơ giữa ban ngày."
Nói xong nàng quăng Tần Hạo ra sau, ném đến chỗ Lâm thống lĩnh.
Sau đó nàng hóa thành một cái bóng giết tới.
Đế Huyền Nhất cười lạnh một tiếng, cùng bốn người bên cạnh tạo thành trận hợp kích, rồi hắn vung đao chém tới.
Xùy!
Vị Ương bị đánh lui.
Lúc này sắc mặt Vị Ương càng thêm ngưng trọng.
Bản thân Đế Huyền Nhất đã rất mạnh, lại thêm bốn Thần Tướng hợp lực tăng cường, nàng rất khó chiếm ưu thế.
Nghĩ đến đây, nàng bắt đầu sử dụng Nhiên Huyết Thuật.
Đế Huyền Nhất khinh thường nói: "Tăng phúc bí pháp sao, Đế Hồn tộc chúng ta cũng có."
Nói xong Đế Huyền Nhất năm người hai tay hợp lại, niệm thần chú bí ẩn.
Sức mạnh hồn lực khổng lồ bùng nổ, áo bào đen bay phấp phới, đồng thời khí tức trên thân cũng tăng lên dữ dội.
Vị Ương sử dụng Nhiên Huyết Thuật rồi lại lần nữa xông lên.
Đế Huyền Nhất lại vung đao phản công.
Vị Ương lại bị đánh lui.
Kiệt kiệt kiệt!
Đế Huyền Nhất cười nói: "Bỏ cuộc đi, thua trong tay Đế Hồn tộc bọn ta không tính mất mặt."
"Ta cho ngươi thêm một cơ hội, giao Tần Hạo ra."
Vị Ương vung một kiếm chém tới, biểu lộ thái độ của mình.
Nhưng vẫn bị đánh bật trở lại.
Lúc này năm người xếp thành một hàng, cùng xông đến giết Vị Ương.
Bọn hắn bao vây Vị Ương lại.
Liên tục xuất đao.
Đối với cái này Vị Ương chỉ có thể liên tục ngăn cản.
Xuy xuy xuy!
Tiếng va chạm không ngừng vang lên.
Thấy Vị Ương bị vây công, Tần Hạo cũng có chút lo, dù sao tiểu di vì mình mới bị người xấu khi dễ.
Thế là hắn điên cuồng liên hệ với cha hắn.
Đột nhiên một giọng nói truyền vào tai Tần Hạo.
"Về sau còn chạy loạn nữa không?"
Tần Hạo lập tức mừng rỡ, vội la lên: "Không chạy loạn, về sau ta khẳng định nghe lời, ngươi mau giúp tiểu di đi."
Trong hư không Tần Thiên nhìn phía dưới chiến đấu, sắc mặt lạnh tanh.
Sau một khắc, hắn xuất hiện sau lưng một Thần Tướng của Đế Hồn tộc.
Chấn Cực.
Oanh!
Thần Tướng Hồn Tộc không một chút phòng bị trực tiếp bị trọng thương.
Sự cố bất ngờ này khiến Đế Huyền Nhất và mấy người kia cũng sửng sốt.
Còn Vị Ương thì đã sớm chuẩn bị.
Chôn vùi.
Một kiếm này trực tiếp đâm vào giữa lông mày tên cường giả Hồn Tộc bị thương.
Còn Tần Thiên sau khi sử dụng Chấn Cực xong, tiếp theo đó thi triển Phá Pháp.
Một đạo bạch quang hiện lên, khí tức trên người Đế Huyền Nhất bọn hắn trực tiếp suy yếu đi mấy phần.
Sắc mặt Đế Huyền Nhất đại biến, quát: "Rút lui!"
Vị Ương đã là cường giả cấp bậc này rồi, bọn hắn đối phó một người thì còn được, mà có thêm một Tần Thiên như sát thủ thì không dễ đánh nữa.
Bốn Thần Tướng Hồn Tộc bỏ chạy tán loạn.
Tần Thiên nhìn về phía Vị Ương nói: "Ngươi mang Hạo nhi về trước đi, ta đuổi theo."
Vị Ương có chút do dự, nhưng vẫn gật đầu.
Sau đó một đạo kiếm quang phóng lên tận trời, bắn về phía hướng Đế Huyền Nhất đã chạy.
Tốc độ của Đế Huyền Nhất rất nhanh, hắn phải dùng độn thuật mới có thể miễn cưỡng đuổi kịp.
Đuổi theo một đoạn, Đế Huyền Nhất thấy chỉ có một mình Tần Thiên, liền dừng lại.
Tần Thiên thấy hắn muốn đánh, trực tiếp mở ra nhị trọng Nhiên Huyết Thuật.
Trước đó đánh lén, hắn chỉ dùng nhất trọng.
Rồi hai người giao chiến.
Đánh được một lúc, Đế Huyền Nhất cảm thấy tiếp tục như vậy không được, có một cỗ lực lượng thần bí đang áp chế hắn, nên bí pháp của hắn chỉ phát huy được một nửa tác dụng.
Đánh như vậy sớm muộn gì cũng bị mài chết.
Nghĩ đến đây, hắn quyết đoán chọn tiếp tục bỏ chạy.
Trong lòng hắn đã có một chỗ, ở chỗ đó có lẽ có thể giết chết Tần Thiên.
Cứ vậy mà đuổi, một ngày thời gian trôi qua.
Trên người Đế Huyền Nhất đã bị Tần Thiên chém mấy nhát kiếm.
Nhưng cũng may, đã đến đích.
Mục tiêu của Đế Huyền Nhất lần này là chiến trường thần thoại.
Năm đó, trận chiến ở chiến trường thần thoại là cuộc chiến khốc liệt nhất giữa Hồn Tộc và Cửu Châu, trận chiến này cũng là kẻ cầm đầu khiến bản nguyên Cửu Châu bị hao tổn.
Bản nguyên hao tổn làm Cửu Châu linh khí mỏng manh, thần lực tan biến.
Trong trận chiến này ngay cả cao thủ Thần Vương cảnh cũng chết trận không ít.
Sau khi linh khí Cửu Châu khôi phục, một ít tàn hồn và oán lực trong chiến trường thần thoại đã tạo thành oán linh.
Những oán linh này đều là của Hồn Tộc, nên bọn chúng sinh ra đã căm hận loài người.
Ngoài oán linh ra, nơi này còn có thánh linh, bọn họ là tàn hồn các cường giả Cửu Châu, cùng tín niệm bảo vệ Cửu Châu biến thành.
Nên ở nơi này, oán linh và thánh linh không ngừng giao chiến.
Đánh đến khi lẫn nhau tiêu tán, rồi lại lần nữa ngưng tụ, cứ lặp đi lặp lại.
Không ngừng kéo dài trận đại chiến năm xưa.
Mà mục đích của Đế Huyền Nhất, chính là dẫn Tần Thiên đến chỗ oán linh tái sinh.
Đến lúc đó oán linh tái sinh nhìn thấy Tần Thiên là con người, khẳng định sẽ ra tay.
Nghĩ đến đây, Đế Huyền Nhất có chút hưng phấn, kẻ thù lớn nhất của Hồn Tộc sắp phải chết.
Hoang Thần khí của hắn cũng sẽ thuộc về mình.
Tần Thiên chết, bọn chúng công phá Cửu Châu cũng chỉ là chuyện sớm muộn.
Nhìn vùng đất âm u trước mắt, Tần Thiên cảm thấy không ổn, âm u đáng sợ, bên trong hình như rất nguy hiểm.
Nhưng Tần Thiên hắn lại sợ kẻ nguy hiểm sao?
Trong cái giới này còn có kẻ nào có thể giết hắn không?
Hắn không tin.
Nên không chút do dự đuổi theo vào trong.
Bạn cần đăng nhập để bình luận