Chấn Kinh Đồ Đệ Của Ta Lại Là Nữ Đế

Chấn Kinh Đồ Đệ Của Ta Lại Là Nữ Đế - Chương 250: An Diệu Lăng thức tỉnh (length: 8128)

Nói xong, Uất Trì cung như thiểm điện hướng phía hai nàng phóng đi.
Hai nàng cũng trực tiếp mở ra, Luân Hồi Chi Thể cùng Tổ Yêu Thần Thể để tăng phúc.
Tăng phúc hoàn tất, các nàng xuất ra Chân Thần khí, bắt đầu phản kích.
Xùy!
Uất Trì cung công kích giống như một đạo bạch quang quét qua, đem Bạch Tiểu Như cùng An Diệu Lăng quét bay.
Lúc này trong mắt Uất Trì cung tràn đầy kinh ngạc, bởi vì An Diệu Lăng vậy mà đã luyện thành Luân Hồi Chi Thể.
Đây là Thần Thể mạnh nhất của Luân Hồi Điện, liền như đương nhiệm điện chủ Mục Lan cũng không có luyện thành.
Giờ phút này hắn cũng hiểu vì sao điện chủ phải hao phí đại giới lớn như vậy để giết An Diệu Lăng.
Nếu đã lựa chọn động thủ, vậy thì nhất định phải giết chết đối phương, tránh hậu họa vô tận.
"Luân Hồi Âm Ba."
Uất Trì cung hét lớn một tiếng, một đạo sóng âm quét qua An Diệu Lăng, thân thể nàng trực tiếp cứng ngắc.
Một giây sau Uất Trì cung lấy ra một thanh kiếm, nhắm ngay ngực An Diệu Lăng đang chuẩn bị đâm mạnh tới.
Tần Thiên đang cùng Vân Tiêu đánh nhau sắc mặt đại biến.
Hắn không hề nghĩ ngợi, trực tiếp thuấn di tới trước người An Diệu Lăng.
Một kiếm này của Uất Trì cung, trực tiếp phá đầy vết rách Đại Địa thủ hộ, đồng thời đâm vào trước ngực Tần Thiên.
Ngay trong chớp mắt, Tần Thiên đột nhiên đẩy An Diệu Lăng ra, "Chạy mau."
Hô xong, Tần Thiên một chiêu Mẫn Diệt cùng Uất Trì cung đối chọi, kéo dãn khoảng cách.
Mà đúng lúc này, Vân Tiêu cũng đuổi theo.
Hắn vung tay lên, sáu cái táng thần đinh cấp Chân Thần khí hướng về phía Tần Thiên vọt tới.
Bá bá bá~ Sáu cái táng thần đinh trực tiếp đâm vào trong cơ thể Tần Thiên, đóng hắn ở trên mặt đất.
Tần Thiên thở hổn hển, không thể nhúc nhích.
Hắn cảm giác sinh mệnh của mình đang dần biến mất.
Đại cục đã định, Vân Tiêu chậm rãi đi tới, chuẩn bị giải quyết Tần Thiên.
Hắn một kiếm đâm tới, mà đúng lúc này, một thân ảnh đơn bạc lao đến.
Nhất Kiếm Lạc Phàm Trần.
Vân Tiêu cảm giác một kiếm này phi thường quỷ dị, cho nên hắn lựa chọn xuất kiếm ngăn cản.
Bạch quang hiện lên, Vân Tiêu cảm giác thần lực trong cơ thể mình, xuất hiện dao động khác thường, thế là hắn vội vàng cưỡng ép trấn áp.
Người xuất kiếm chính là An Diệu Lăng, một bên Bạch Tiểu Như cũng theo tới.
Các nàng nhân cơ hội này, bắt đầu nhổ táng thần đinh trên người Tần Thiên.
Nhưng vừa rút được hai cây, liền bị Vân Tiêu một chưởng hất tung.
Tần Thiên nhìn các nàng, muốn cho các nàng đi.
Nhưng giờ phút này ánh mắt các nàng phi thường kiên định.
Phảng phất là đang nói, muốn chết cùng chết.
Trước kia đều là Tần Thiên thủ hộ các nàng, lần này các nàng cũng muốn thủ hộ Tần Thiên.
Nếu không có Tần Thiên, các nàng đã sớm chết, cũng không trải nghiệm được yêu một người là cảm giác gì.
Tần Thiên mặt dày, bá đạo, chăm chú, tất cả các mặt các nàng đều thấy.
Mà những điều đó hấp dẫn đến các nàng.
Bạch Tiểu Như vì thụ thương quá nặng, dần dần đã hôn mê.
Luân Hồi Chi Thể của An Diệu Lăng tương đối cường đại, nàng chịu đựng tổn thương lần nữa bò lên, lần lượt xông đến bên người người nàng yêu, giống như thiêu thân lao đầu vào lửa.
Nàng muốn rút táng thần đinh trên người Tần Thiên, nhưng mỗi lần đều bị Vân Tiêu đánh bay.
Một bên Uất Trì cung dường như bị hành động của An Diệu Lăng cảm động, cho nên hắn không hề động, chỉ lẳng lặng nhìn, dù sao kết cục đã định.
An Diệu Lăng vẫn không chịu từ bỏ, bất chấp nguy hiểm xông lên, hết lần này đến lần khác sử dụng cấm kỵ chi thuật.
Nhất Kiếm Lạc Phàm Trần.
Tóc nàng từ từ trở nên trắng như tuyết.
Vì thực lực chênh lệch quá lớn, tác dụng của Nhất Kiếm Lạc Phàm Trần, đều bị Vân Tiêu áp chế lại.
Nàng hết lần này đến lần khác tiêu hao tuổi thọ sử dụng cấm kỵ chi thuật, nhưng đều là công vô ích, không khác gì muốn chết.
Nhưng nàng vẫn thi triển liên tục, không chịu từ bỏ.
Rốt cục Vân Tiêu mất kiên trì.
Hắn một kích toàn lực, một cái bàn tay khổng lồ hướng phía An Diệu Lăng đánh tới, đánh bay nàng.
Sau đó đập mạnh xuống đất.
"Diệu Lăng."
Tần Thiên quát ầm lên, trong mắt tràn đầy huyết lệ.
Hắn muốn đứng lên cùng Vân Tiêu liều mạng, nhưng hắn không cách nào thoát khỏi sự trói buộc của táng thần đinh.
Thần lực bị phong ấn, muốn dùng Đạo Khí liều mạng cũng không có cách nào thúc giục.
Nghe được người yêu kêu lên, An Diệu Lăng nương nhờ ý chí bắt đầu giãy giụa, muốn đi cứu hắn.
Nhưng thân thể của nàng đã đến cực hạn.
Nhưng cuối cùng.
Dưới sự điều khiển của ý chí, nàng vẫn đứng lên.
Sau đó từng bước một hướng bên người Tần Thiên đi đến.
Khoảng cách mấy chục mét này, phảng phất là một ngọn núi lớn, khó mà vượt qua.
Những người xung quanh đều sợ ngây người.
Trong miệng Tần Thiên không ngừng hô: "Không được qua đây, không được qua đây." Trong đầu hắn hiện ra quá khứ của hai người, những khoảnh khắc trong cuộc sống.
Tất cả đều tốt đẹp như vậy, nhưng tất cả những điều này sắp kết thúc, Tần Thiên có chút không cam lòng.
Hắn ngẩng đầu nhìn về phía chân trời, trong lòng hô: "Các ngươi đều ở đâu?"
"Vì sao còn chưa đến."
Vân Tiêu cũng có chút không thể lý giải, con kiến bị thương nặng trước mắt như vậy, vì sao còn liều mạng muốn đi cứu một người khác.
Hắn nhìn về phía An Diệu Lăng hỏi:
"Vì sao?"
"Biết rõ sẽ chết."
An Diệu Lăng cắn môi dưới, từng bước một tiếp tục đi về phía trước.
Vì sao?
Bởi vì Tần Thiên là người đầu tiên đi vào nội tâm nàng, cũng là người mang đến hơi ấm cho trái tim lạnh giá của nàng.
Mà đúng lúc này, một tiếng phượng hót vang lên.
Một con Phượng hoàng năm màu khổng lồ và một con chó đen tới.
Trong lòng Tần Thiên vui mừng, Tiểu Hồng và Đại Hắc tới rồi.
Được cứu rồi.
Uất Trì cung và Vân Tiêu nhìn sang.
Ánh mắt từ ngưng trọng lại trở nên khinh thường, vì bọn hắn phát hiện hai Thần thú trước mắt chỉ là phân thân, mà lại cực kỳ suy yếu.
Tiểu Hồng và Đại Hắc nhìn về phía Tần Thiên xin lỗi: "Thần lực còn lại của chúng ta đánh không lại hai tên Thần Vương, hiện tại chỉ có một biện pháp."
Nói xong bọn chúng hóa thành một đám lửa và một đoàn tử khí, xông thẳng vào trong cơ thể An Diệu Lăng.
Vẻ mặt An Diệu Lăng trở nên đau khổ, cuối cùng dần dần trở nên lạnh lẽo.
Khí tức cũng đang phát sinh biến đổi long trời lở đất.
Uất Trì cung là người của Luân Hồi Điện, hắn dường như nghĩ đến điều gì đó, sau đó hô lớn: "Nhanh, cùng nhau giết ả, nếu không chúng ta đều phải chết."
Một khắc sau, hắn xông về phía An Diệu Lăng.
Khi hắn đến vị trí cách An Diệu Lăng một mét, hắn phát hiện mình không thể nhúc nhích.
Đây là không gian chi lực, tối thiểu cũng phải là không gian chi lực cấp Thần Đế.
Thân hình An Diệu Lăng loạng choạng một cái, đến bên cạnh Uất Trì cung, sau đó bóp cổ hắn.
Âm thanh lạnh lẽo thấu xương, không mang theo một tia tình cảm: "Ta, ban cho ngươi cái chết."
Nói xong nàng đột nhiên dùng lực.
Thân thể Uất Trì cung bắt đầu phân giải, cuối cùng biến mất hoàn toàn trên thế gian này.
Vân Tiêu đang xông tới giữa đường dừng lại, mặt hắn tràn đầy vẻ không thể tưởng tượng nổi.
Chuyện gì xảy ra?
Uất Trì cung bị giết trong chớp mắt rồi?
Nghĩ đến đây hắn xoay người bỏ chạy.
Nhưng vừa chạy được vài bước liền bị không gian chi lực khóa lại, sau đó bị đè ép, cuối cùng biến mất hoàn toàn.
Giải quyết xong hai người, nàng liếc nhìn xung quanh, lộ ra vẻ miệt thị tất cả, tất cả mọi người sợ đến liên tiếp lùi về phía sau.
An Diệu Lăng đi đến bên người Tần Thiên, từ trong Thần Hải hắn lấy ra đạo kiếm nhìn một cái.
Trong mắt lộ ra vẻ tán dương: "Kiếm tốt."
Sau đó nàng nhìn về phía Tần Thiên, có chút do dự.
Nhưng cuối cùng nàng để đạo kiếm về lại Thần Hải của Tần Thiên: "Ngươi đã cứu ta, ta không lấy đồ của ngươi, đây là nhân quả luân hồi."
"Bây giờ ta đã độ kiếp thành công, cần phải trở về."
Nói xong tay ngọc nàng vung lên, táng thần đinh trên người Tần Thiên đều bị rút ra.
Bạn cần đăng nhập để bình luận