Chấn Kinh Đồ Đệ Của Ta Lại Là Nữ Đế

Chấn Kinh Đồ Đệ Của Ta Lại Là Nữ Đế - Chương 301: Hủy diệt Vũ gia (length: 8603)

Một lúc lâu sau, Khương Thiên Sách mở miệng nói: "Đã như vậy, ngươi liền theo ta về Khương gia đi."
Đúng lúc này Khương Hồng Thược đột nhiên nói ra: "Hài nhi có cái đề nghị."
"Nói một chút." Khương Thiên Sách thản nhiên nói.
"Vũ gia công khai phản bội, hài nhi đề nghị, lập tức xuất binh diệt trừ Vũ gia.
Hiện tại Vũ gia cường giả phần lớn đã chết, Cung Trình hai nhà cường giả cũng trở về dưỡng thương.
Chúng ta có thể thừa dịp thời cơ này một lần chiếm lấy Vũ gia, chờ Cung Trình hai nhà kịp phản ứng, chắc chắn đã muộn.
Mà chúng ta thu được tài sản của Vũ gia về sau, liền có thể tiếp tục bồi dưỡng thêm nhiều Đạo Binh, để bù đắp tổn thất gần đây."
Khương Thiên Sách nghe xong, hai mắt tỏa sáng, hiện tại ra tay đúng là thời cơ tốt nhất.
Đánh một đòn bất ngờ.
Lập tức Khương Thiên Sách dẫn theo tất cả cường giả đi tới Vũ gia.
Đến Vũ gia, không nói lời thừa, chính là giết.
Đạo Binh Khương gia vốn đã giết người như ngóe, loại thời điểm này tự nhiên là càng thêm hung hãn.
Bọn hắn phải nhanh chóng chiếm lĩnh nơi này, không thì không bao lâu Cung Trình hai nhà sẽ chạy đến.
Vũ gia trực tiếp dùng nội tình của Vũ gia, nhưng những nội tình này trước thực lực tuyệt đối, không có tác dụng gì.
Dù sao cường giả Khương gia gần như đã tới đủ cả.
Rất nhanh cường giả Vũ gia toàn bộ bị diệt, Khương gia cũng thu hoạch lượng lớn tài nguyên tu hành.
Ngay khi Khương gia thu thập tàn cuộc, Trình gia cùng Cung gia chạy tới.
Khương Thiên Sách dẫn người ngăn hai nhà cường giả lại, sau đó nói ra: "Vũ gia công khai phản bội chúng ta, các ngươi đều biết.
Hiện tại ta mang quân diệt trừ Vũ gia, cũng xem như ân oán cá nhân.
Lẽ nào ân oán cá nhân các ngươi hai nhà cũng muốn quản sao?"
Cung Thánh một trận hối hận, lẽ ra nên sớm nghĩ đến Khương gia sẽ động thủ lúc này.
Như vậy đã có thể lợi dụng nội tình Vũ gia, liên hợp đối phó Khương gia.
Nhưng bây giờ có nói gì cũng đã muộn, dù sao mọi chuyện đã thành kết cục đã định.
Nghĩ đến đây, bọn hắn chỉ có thể tức giận rời đi.
Khương Thiên Sách nhìn lượng lớn tài nguyên tu luyện được thu vào trong túi, cũng vô cùng vui mừng.
Sau khi mọi chuyện kết thúc, Khương Thiên Sách nhìn Khương Hồng Thược nói: "Từ ngày hôm nay, Khương Hồng Thược là phó thống lĩnh Đạo Binh Khương gia, ban thưởng năm vạn Thần Vương bảo thạch, ba mươi viên thần đan."
Khương Hồng Thược vội vàng quỳ xuống cung kính nói: "Cám ơn phụ thân ban thưởng, ta nhất định sẽ toàn lực giúp phụ thân."
Khương Thiên Sách hài lòng gật đầu, sau đó mang theo mọi người rời đi.
. . .
Cửu Châu.
Trong mật thất Trấn Hồn Minh, khí tức trên người Tần Hạo không ngừng tăng lên.
Sau một lúc lâu, khí tức dần ổn định, sau nhiều năm như vậy, hắn rốt cục đột phá đến Thần Tướng.
Cũng cuối cùng có thể đi Thượng giới gặp phụ thân và mẫu thân.
Nghĩ đến đây tâm tình của hắn không khỏi thoải mái hơn.
Và đúng lúc này, một luồng uy áp kinh khủng quét sạch toàn bộ Trấn Hồn Minh.
Tần Hạo sắc mặt khẽ biến, sau đó đi ra khỏi mật thất.
Không bao lâu hắn liền thấy một nam tử đè ép ba Thần Tướng Trấn Hồn Minh đánh.
Tần Hạo trầm giọng nói: "Ngươi là người phương nào."
Ha ha ha!
"Ngươi chính là Tần Hạo phải không, danh hào của ta ngươi chắc đã nghe qua, ta chính là Phong Bất Kinh.
Năm đó ta tiếc thua phụ thân ngươi, hôm nay ta tới để trả thù.
Chờ giải quyết các ngươi, ta sẽ lên Thượng giới thu thập phụ thân ngươi."
Nghe vậy, Tần Hạo sắc mặt cổ quái nói:
"Phụ thân ta nói ngươi là đồng tử đưa bảo, không biết lần này ngươi tới mang theo bao nhiêu bảo vật đây."
Đồng tử đưa bảo? Toàn thân Phong Bất Kinh run rẩy, đây là bốn chữ hắn không muốn nghe nhất.
Kinh nghiệm bị Tần Thiên cướp sạch, là cơn ác mộng của hắn, bao nhiêu năm nay vẫn không sao quên được.
Hắn nhìn Tần Hạo hung tợn nói: "Muốn chết."
Nói xong lấy ra một thanh Chân Thần khí đại đao, hướng thẳng đến Tần Hạo chém tới.
Tần Hạo thần sắc bình tĩnh, một cây trường thương xuất hiện trong tay hắn, hắn dùng sức vung lên.
Xoẹt!
Phong Bất Kinh trực tiếp bị hắn chấn đến liên tiếp lui về phía sau.
Ổn định thân hình lại, hắn không thể tin nhìn Tần Hạo: "Không thể nào, sao ngươi có thể mạnh như vậy?"
Giờ phút này lòng tự tôn của hắn lần nữa bị đả kích, lão tử đánh không lại, bây giờ nhi tử cũng đánh không lại.
Nghĩ đến đây, hắn lại cầm đao xông lên.
Xoẹt xoẹt xoẹt!
Mấy chiêu liên tiếp của Phong Bất Kinh đều bị Tần Hạo ngăn lại.
Tần Hạo dường như hòa làm một với trường thương, ở vào một trạng thái cực kỳ thần diệu.
Mười mấy chiêu sau, Tần Hạo cảm thấy không có ý nghĩa, đối thủ cùng giai hoàn toàn không thể khơi dậy hứng thú của hắn.
Nghĩ đến đây hắn nhìn về phía chân trời, trong mắt hiện lên một tia hưng phấn, Thượng giới ta lập tức đến.
Sau đó hắn một thương đâm vào vai phải Phong Bất Kinh, trực tiếp cắt đứt cả cánh tay phải của hắn.
A!
Phong Bất Kinh phát ra tiếng kêu thảm thiết xé gan xé phổi.
Tần Hạo tay trái khẽ hút, hút chiếc giới chỉ không gian trên tay bị chặt tới.
Kiểm tra sơ qua, bên trong lại có hơn một ngàn Thần Vương bảo thạch, đây đối với Tần Hạo ở Cửu Châu, xem như một khoản tiền lớn.
Lúc này hắn không khỏi bội phục khí vận của Phong Bất Kinh, cái khí vận này nếu lên Thượng giới còn duy trì, vậy đúng là một đồng tử đưa tài siêu cấp.
Ngay khi Tần Hạo đang suy nghĩ, Phong Bất Kinh chọn cách chạy trốn.
Hướng bỏ chạy chính là Táng Thần thành.
Tần Hạo lớn tiếng nói: "Đạo Binh Trấn Hồn Minh nghe lệnh, theo ta cùng nhau nhập Thượng giới."
Rất nhanh mười bóng người xuất hiện, các nàng chính là Văn Nhân Mục Nguyệt, Yến Thanh Ti, Hạ Tử Nguyệt và những người khác.
Mười một người cùng nhau hướng Táng Thần thành bay đi.
Các cường giả Trấn Hồn Minh cùng nhau quỳ lạy: "Cung tiễn Tần minh chủ!"
Tần Hạo tốc độ không nhanh không chậm, cứ vậy đi theo Phong Bất Kinh, một đường đuổi hắn tới Thượng giới.
Đến Thượng giới Tần Hạo liền không tiếp tục đuổi theo, dù sao rau hẹ thành thục cũng cần thời gian.
Sau đó hắn mang theo mọi người hướng Thánh Vực tiến đến.
Trước đó ở hạ giới hắn cũng liên lạc với Thiên Tông qua tin tức, biết được đại khái tình hình Thượng giới.
Sau khi vào Thánh Thiên thành, bọn hắn đi thẳng tới Thiên Tông.
Nhưng khi đến sơn môn Thiên Tông, bọn họ lại bị ngăn cản.
Từ sau khi Thiên Tông thống nhất Thánh Thiên thành, một bộ phận đệ tử Thiên Tông không khỏi kiêu ngạo, trừ người Thiên Tông, những người khác tất cả đều không lọt vào mắt.
Thậm chí những đệ tử trông coi sơn môn, đều sẽ mượn quyền thế của mình, thu một ít lợi lộc.
Trong đó một tên đệ tử Thiên Tông dẫn đầu hỏi: "Các ngươi định đến bái sư à."
Vừa nói hắn vừa đưa tay phải ra, ngón cái và ngón trỏ xoa vào nhau.
Hành động này khiến Tần Hạo hơi khó hiểu, một bên Văn Nhân Mục Nguyệt ghé tai nói nhỏ: "Hắn muốn tiền trà nước đó."
Nghe vậy, sắc mặt Tần Hạo liền trở nên khó coi.
Phải biết Thiên Tông là ủng hộ phụ thân hắn hết mình.
Mẫu thân của nàng lại là người được nhắm chọn làm môn chủ tiếp theo.
Hắn nghĩ đến việc tới đây, lẽ ra sẽ giống như về nhà vậy.
Nhưng giờ có người muốn hắn cho lợi lộc, việc này sao hắn có thể đồng ý.
"Muốn lợi lộc, không có cửa đâu." Tần Hạo nghiêm nghị nói.
Lúc này một chấp sự đi tới, hỏi: "Có chuyện gì?"
Đệ tử Thiên Tông đáp: "Có một đám người tới bái sư, nhưng họ có vẻ không hiểu quy củ."
Không hiểu quy củ? Chấp sự sắc mặt lạnh đi, lập tức nhìn về phía Tần Hạo.
Khi ánh mắt hắn lướt qua từng người Văn Nhân Mục Nguyệt, Băng Nhược Hi, Bạch Sơ Tuyết và những người khác, trong mắt dần hiện lên vẻ mặt nôn nóng.
Những mỹ nhân tuyệt sắc trước mắt, cho dù ở Thánh Thiên thành cũng khó gặp, không ngờ hôm nay lại tới nhiều như vậy.
Bị một người đàn ông như vậy liếc nhìn, các cô gái đều lộ vẻ không vui.
Đúng lúc này, chấp sự khóa chặt ánh mắt vào Bạch Sơ Tuyết.
Bởi vì Bạch Sơ Tuyết là Hồ tộc, cùng Thiếu tông chủ Bạch Tiểu Như của bọn hắn cùng một chủng tộc, chỉ một điểm này, cũng đủ để khiến tâm hắn không ngừng dao động.
Vì Bạch Tiểu Như là người trong mộng của các đệ tử nam toàn tông.
Không chiếm được Bạch Tiểu Như, có được một mỹ nhân tuyệt sắc Hồ tộc cũng không tệ.
Hơn nữa hắn còn phát hiện, mỹ nữ Hồ tộc trước mắt, hình như còn có chút giống Bạch Tiểu Như.
Nghĩ đến đây, hắn càng không nhịn được sự kích động trong lòng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận