Chấn Kinh Đồ Đệ Của Ta Lại Là Nữ Đế

Chấn Kinh Đồ Đệ Của Ta Lại Là Nữ Đế - Chương 165: Nhất Kiếm Lạc Phàm Trần (length: 8669)

"Ngươi... Ngươi đây là chiêu thức gì." Hồn Tộc Thiên Tôn run rẩy hô.
Hắn một tiếng kêu này thu hút không ít cường giả chú ý.
Bọn họ kinh ngạc phát hiện vị Thiên Tôn cảnh giới này, lại rơi xuống đến Chí Tôn.
An Diệu Lăng không nói nhảm, tiện tay vung kiếm chém tới, vị Thiên Tôn bị rớt cảnh giới này trực tiếp bị nàng chém giết.
Sau đó nàng di chuyển vị trí, lại đến trước mặt một Thiên Tôn Hồn Tộc khác.
Vẫn là một kiếm tương tự.
"Nhất Kiếm Lạc Phàm Trần."
Theo An Diệu Lăng khẽ quát, bạch quang lần nữa xuyên qua công kích của Thiên Tôn Hồn Tộc, đi vào cơ thể hắn.
Kết cục của hắn cũng tương tự là cảnh giới rơi xuống Chí Tôn cảnh, sau đó bị An Diệu Lăng một kiếm chém giết.
Một màn này, các cường giả trong sân đều nhìn rõ ràng.
Bọn họ bị chấn kinh tột độ.
Đây là loại sức mạnh quỷ dị gì?
Thật không thể tin nổi.
Lúc này An Diệu Lăng đã tới trên đỉnh đầu Thiên Tôn Hồn Tộc thứ ba.
Vị Thiên Tôn kia sợ đến hồn bay phách tán, xoay người bỏ chạy.
Nhưng hắn làm sao chạy thoát được kiếm chiêu của An Diệu Lăng.
Vút một tiếng.
Kiếm quang Nhất Kiếm Lạc Phàm Trần chui vào cơ thể hắn, sau đó thân thể hắn cứng đờ.
Sau đó An Diệu Lăng lại một kiếm giết chết.
Lúc này cường giả Hồn Tộc cũng kịp phản ứng.
Nhanh chóng rời xa An Diệu Lăng, bọn họ đều sợ An Diệu Lăng ra tay với mình.
Một kiếm một mạng, quá kinh khủng.
Bọn họ không sợ chết trận, nhưng nếu cứ thế mà chết thì không có ý nghĩa gì.
Đế Thiên từ xa hỏi, "Ngươi đây là sức mạnh gì?"
"Ngươi đoán xem." An Diệu Lăng chậm rãi phun ra hai chữ.
Mặt Đế Thiên tái mét, lập tức nói tiếp, "Với cảnh giới Chí Tôn của ngươi, loại chiêu thức này chắc là không dùng được mấy lần nhỉ?"
An Diệu Lăng lạnh lùng liếc Đế Thiên một cái, môi son khẽ mở: "Ngươi có thể thử xem."
Nói xong nàng chậm rãi đi về phía Đế Thiên.
Đế Thiên vô thức lùi về sau mấy bước.
Chiêu thức của An Diệu Lăng quá quỷ dị.
Hắn cũng không chắc mình có thể chống đỡ được không.
Nếu như không đỡ nổi, kết cục của mình sẽ giống như mấy người trước đó.
Mình là Thiếu chủ cao quý của Đế Hồn tộc, sao có thể lấy mạng mình ra mạo hiểm.
Nghĩ đến đây, hắn quyết định tạm lui, nếu như người phụ nữ này trước mắt vẫn còn có thể thi triển chiêu vừa rồi.
Như vậy việc bọn họ tiếp tục kiên trì, chính là hành vi ngu xuẩn.
Quan trọng nhất là, cường giả Hồn Tộc bên này đã sợ mất mật.
"Rút lui."
Theo tiếng hét lớn của Đế Thiên, cường giả Hồn Tộc ai nấy đều dùng thần thông, bỏ chạy về phương xa.
Đế Thiên hướng về tộc địa Đế Hồn tộc mà đi, hắn cần về hỏi rõ ràng, đây là loại sức mạnh gì.
Quá vô lý.
Cường giả Hồn Tộc vừa đi, thân thể An Diệu Lăng liền loạng choạng.
Trạng thái có chút không ổn.
Một nữ tu đứng khá gần nàng vội vàng chạy tới đỡ lấy nàng.
Băng Khung cũng nhanh chóng đến bên cạnh nàng.
Lúc này tóc xanh của An Diệu Lăng, dần dần biến trắng.
Sau ba hơi, đã là tóc trắng phơ.
"Không sao chứ?" Băng Khung lo lắng hỏi.
An Diệu Lăng khẽ lắc đầu, cho vào miệng một viên đan dược, sau khi thổ nạp hai lần, sắc mặt mới hơi tốt lên.
Nhưng tóc của nàng vẫn là màu trắng.
Các cường giả thở dài một hơi, cảm kích nhìn An Diệu Lăng.
Bọn họ suy đoán, mấy chiêu vừa rồi An Diệu Lăng sử dụng, hẳn là phải trả một cái giá không nhỏ.
Cái giá này có thể là tuổi thọ, nếu không sẽ không tóc biến trắng, còn suy yếu như vậy.
Lúc này một lão nhân trong Bất Tử Sơn bay tới, bên cạnh ông ta còn có Hắc Minh Thiên Sách.
Lão giả chắp tay nói: "Ân lớn của cô nương, Luyện Thi nhất tộc ta xin ghi nhớ."
An Diệu Lăng khẽ gật đầu, coi như đáp lại.
Hắc Minh Thiên Sách bên cạnh hơi do dự rồi nói: "Ngươi là đồ đệ của Tần công tử phải không."
"Ta phải nói cho ngươi một tin tức, Tần công tử rất có thể đã bị truyền tống đến Táng Thần thành."
Sau đó hắn đem sự tình cụ thể nói với An Diệu Lăng.
An Diệu Lăng nghe xong toàn thân run lên, mặt lộ vẻ lo lắng.
Truyền thuyết về Táng Thần thành, nàng cũng từng nghe qua.
Băng Khung bên cạnh cũng cau mày, đối với Trấn Hồn Minh bọn họ mà nói, đây không phải là tin tức tốt gì.
An Diệu Lăng hơi bình tĩnh lại rồi nói với Băng Khung, "Trở về thôi."
Nàng định quay về chữa thương, lần này nàng thực sự tiêu hao không ít tuổi thọ, thân thể cũng bị thương.
Còn về Tần Thiên, nàng cảm thấy sẽ không có chuyện gì, bởi vì Tần Thiên vốn là một sự tồn tại như kỳ tích.
Thực lực cũng mạnh, cho dù tiến vào Táng Thần thành cũng có thể sống tốt.
Chờ một thời gian, nếu Tần Thiên vẫn chưa về, nàng lại đi tìm, đến lúc đó vết thương cũng đã lành.
Ngay lúc nàng chuẩn bị xoay người rời đi.
Phong Bất Kinh, truyền nhân Độn Thế Tiên Cung đi tới.
"Cô nương, chào cô, ta là Phong Bất Kinh của Độn Thế Tiên Cung."
"Ta thấy trạng thái cô nương không tốt lắm, ta có một viên đan dược có lẽ có thể giúp được cô nương." Nói xong hắn lấy ra một viên đan dược.
Mọi người nhìn sang, phát hiện viên đan dược này cực kỳ bất phàm, nhưng ngay lập tức đã có một vị Thiên Tôn kỳ cựu nhận ra:
"Đây là Địa Hoàng Đan, dược chính là Địa Hoàng Thảo bảy vạn năm, có thể chữa thương phá cảnh".
"Không ngờ Phong Bất Kinh lại hào phóng như vậy."
Phong Bất Kinh lấy đan dược ra nhưng không đưa mà nói:
"Chi bằng cô nương theo ta đến Độn Thế Tiên Cung, đến lúc đó ta sẽ hộ pháp để cô nương chữa thương."
Nghe câu này, lông mày An Diệu Lăng cau lại.
Những người khác cũng nhìn ra ý đồ của Phong Bất Kinh.
Đây là muốn tán gái.
An Diệu Lăng lạnh lùng nói: "Không cần."
Nói xong xoay người rời đi.
Vết thương của nàng chủ yếu là tuổi thọ bị trôi qua, tổn thương đến căn bản, cho nên loại đan dược này không có tác dụng lớn.
Cho dù có tác dụng, nàng cũng không cần.
Sau khi An Diệu Lăng đi, Băng Khung nói, "Trấn Hồn Minh của ta cũng rất an toàn, nếu như công tử có lòng, thì đưa đan dược cho ta, chờ minh chủ nhà ta sau khi trở về tự có hậu báo."
Phong Bất Kinh liếc Băng Khung nói, "Loại đan dược này đối với Độn Thế Tiên Cung của ta, cũng vô cùng trân quý, dùng một viên là mất một viên."
"Đan dược quý giá như vậy, sao có thể tùy tiện giao cho người khác chứ."
Băng Khung nhíu mày nói: "Đan dược thì quý, nhưng đối với minh chủ nhà ta mà nói thì chẳng là gì, đan dược còn tốt hơn cái này, công tử nhà ta cũng có thể luyện ra."
Phong Bất Kinh cười lạnh một tiếng, nói: "Ta dễ bị lừa vậy sao?"
"Mặc dù Độn Thế Tiên Cung ta rất lâu không xuất thế, nhưng ta cũng biết truyền thừa luyện đan đã tuyệt."
Nói xong hắn thu lại đan dược, xoay người rời đi.
Băng Khung lắc đầu, trong miệng than thở: "Thật là ếch ngồi đáy giếng."
Sau đó hắn cũng vội đuổi theo An Diệu Lăng.
Đế Thiên trở về tộc liền vội đi gặp phụ thân là Đế Phi Dạ.
"Phụ thân, lần này chúng ta thất bại rồi."
Đế Phi Dạ lạnh lùng nhìn Đế Thiên, không giận mà uy.
"Không phải ngươi nói vạn vô nhất thất sao?"
"Khiến ta quá thất vọng, xem ra ta cần phải suy nghĩ kỹ xem, ngươi có đủ tư cách làm Thiếu chủ Đế Hồn tộc không."
Đế Thiên vội vàng quỳ xuống, giải thích: "Lần thất bại này là do xuất hiện một biến số."
"Biến số? Biến số gì?"
Đế Thiên dùng bí pháp chiếu hình ảnh An Diệu Lăng giết người trước đó ra.
Đế Phi Dạ sau khi thấy, lông mày dần dần nhíu lại, cuối cùng phun ra bốn chữ: "Luân hồi chi lực."
Luân hồi chi lực? Đế Thiên có chút không hiểu.
Đế Phi Dạ nói: "Về luân hồi chi lực, ta cũng không rõ lắm, ở Thượng Giới có một mạch luân hồi, bọn họ chuyên tu luân hồi đạo."
"Người này hẳn là truyền nhân luân hồi còn sót lại ở Cửu Châu."
"Vậy chúng ta cần phải ngăn cản như thế nào?" Đế Thiên hỏi.
"Loại chiêu thức này căn bản nàng không thể thi triển được mấy lần, nàng sau lần thi triển cuối cùng, đã đến cực hạn."
"Nếu không thì nàng đã không nói nhảm, để các ngươi chạy trốn."
"Cho nên ngươi đã bỏ lỡ cơ hội tốt nhất để giết nàng."
Nghe lời phụ thân, Đế Thiên cũng ảo não một hồi.
Những điều này trước đó hắn cũng từng nghĩ đến, nhưng hắn không dám mạo hiểm, cho nên đã bỏ lỡ cơ hội này.
Chờ lần sau muốn giết, e là lại phải tổn binh hao tướng.
Nếu tổn thất nhiều chiến lực đỉnh cao Thiên Tôn, thì Đế Hồn tộc của bọn hắn cũng không chịu đựng nổi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận