Chấn Kinh Đồ Đệ Của Ta Lại Là Nữ Đế

Chấn Kinh Đồ Đệ Của Ta Lại Là Nữ Đế - Chương 1895: Giả heo ăn thịt hổ, chấn kinh đồ đệ của ta lại là Nữ Đế (length: 7932)

Tần Thiên rất thích thú nhìn hai cô gái đánh nhau.
Không thể không nói là rất đặc sắc.
Một lát sau, Thác Bạt Linh Nguyệt cũng phát hiện thực lực của Đinh Tiên Nhi mạnh lên, vì đánh nửa ngày mà mình không chiếm được chút lợi thế nào.
"Có phải ngươi đã thu được chỗ tốt gì trong cấm địa không?" Thác Bạt Linh Nguyệt hỏi.
"Chỗ tốt thì xác thực có một chút!" Đinh Tiên Nhi vừa múa cây thần châm trong tay, vừa cười nói.
"Coi như ngươi có tăng lên thì sao, ngươi vẫn không phải là một người què!" Thác Bạt Linh Nguyệt cười lạnh nói. Trong lòng nàng lúc này có chút suy tính, đã thực lực ngang nhau, thì muốn chiến thắng cần phải công kích vào nhược điểm của đối phương.
Nghĩ đến đây, nàng cười lạnh, bắt đầu tấn công vào hạ bàn của Đinh Tiên Nhi.
Nàng chém một đao về phía hai chân của Đinh Tiên Nhi.
Đinh Tiên Nhi cười lạnh, trực tiếp dùng bánh xe phụ trên ghế bật người vọt lên, cây châm dài trong tay trực tiếp đâm về mi tâm của Thác Bạt Linh Nguyệt.
Thác Bạt Linh Nguyệt phát hiện chân của Đinh Tiên Nhi đã lành thì có chút ngây người.
Chỉ một chút ngây người đó, cây châm dài trong tay Đinh Tiên Nhi đã đâm vào mi tâm nàng.
Ngay lúc nàng chuẩn bị phản kháng, nàng cảm thấy một luồng vận mệnh chi lực cường đại tràn vào cơ thể, bắt đầu phong ấn nàng.
Nàng vội vàng điều động lực lượng của bản thân để ngăn cản những lực lượng này xâm nhập.
Sau đó hai luồng lực lượng giao chiến trong cơ thể nàng, khiến nàng lập tức đau đến nghiến răng.
Cuối cùng, vẫn là bị Đinh Tiên Nhi phong ấn.
Bị phong ấn, Thác Bạt Linh Nguyệt trợn mắt nhìn Đinh Tiên Nhi, vô cùng không cam lòng "Thật không công bằng, ngươi đánh lén, ngươi giả què, ngươi..."
"Ngươi cái gì mà ngươi, trước kia ngươi không phải cũng ức hiếp ta chân què sao, lẽ nào cái đó công bằng à?" Đinh Tiên Nhi ngắt lời.
Thác Bạt Linh Nguyệt nghe vậy thì trực tiếp cạn lời.
Lúc này, Tần Thiên đi đến, hắn nhìn Thác Bạt Linh Nguyệt từ trên xuống dưới, vẫn là một cô nương rất thanh thuần, chỉ là có chút tính cách tiểu ma nữ.
Một bên, Đinh Tiên Nhi thấy Tần Thiên quan sát Thác Bạt Linh Nguyệt liền trêu chọc nói "Tần công tử có phải là coi trọng rồi không, nếu coi trọng có thể mang về nhà làm nha hoàn ấm giường nha!"
Thác Bạt Linh Nguyệt nghe vậy, lập tức tức giận đến tím mặt "Đinh Tiên Nhi, ngươi đừng quá đáng, ta liều mạng với ngươi!"
Nói rồi nàng giơ nanh múa vuốt xông về phía Đinh Tiên Nhi.
Nhưng với tu vi đã bị phong ấn, nàng ngay cả đến gần Đinh Tiên Nhi cũng không làm được.
Đinh Tiên Nhi mỉm cười, chỉ tay về phía Thác Bạt Linh Nguyệt một cái, Thác Bạt Linh Nguyệt lập tức bị định thân.
Nàng đi qua, nhéo nhéo khuôn mặt đáng yêu của Thác Bạt Linh Nguyệt, sau đó một tay kéo áo ngoài của nàng, lộ ra áo lót màu hồng cùng vóc dáng hoàn mỹ.
Tiếp theo, nàng lại nhìn về phía Tần Thiên "Thân thể này cũng không tệ!"
Nói rồi, nàng lại vỗ vỗ vào mông của Thác Bạt Linh Nguyệt "Mông to như này, rất có sức sống!"
"Đinh Tiên Nhi!" Thác Bạt Linh Nguyệt hét lớn một tiếng, tức giận đến toàn thân run rẩy, nhưng nàng căn bản không thoát được trói buộc.
Đinh Tiên Nhi cười với Thác Bạt Linh Nguyệt, sau đó quay sang nhìn Tần Thiên "Đã như vậy, ngươi vẫn chưa rung động sao?"
Tần Thiên lắc đầu, nói "Ta không phải là người tùy tiện!"
Đinh Tiên Nhi có chút bất ngờ, sau khi suy nghĩ một chút, nàng trêu đùa nói "Có phải là ngươi cảm thấy một mình nàng không thỏa mãn được ngươi không, vậy như vậy đi, ta cùng nàng chung nhau với ngươi!"
"Đinh Tiên Nhi, ngươi thật không biết xấu hổ, ta chết cũng không cùng ngươi hầu hạ cái tên đàn ông này!" Thác Bạt Linh Nguyệt trực tiếp tức khóc!
Tần Thiên nhìn biểu cảm của Đinh Tiên Nhi thì biết nàng cố ý chọc tức Thác Bạt Linh Nguyệt.
Thế là hắn mỉm cười, sau đó bước đến.
Hắn ôm Đinh Tiên Nhi, ôm Thác Bạt Linh Nguyệt "Ngươi đã nói như vậy rồi, vậy ta không khách khí, chúng ta đi động phòng thôi!"
Đinh Tiên Nhi nghe vậy, nụ cười trên mặt trực tiếp cứng đờ, lộ ra vẻ lo lắng.
Trước đó nàng nghĩ rằng, Tần Thiên đã từ chối cả tiền bối lợi hại như vậy thì hẳn là sẽ không để ý đến mình, cho nên nàng mới lớn gan trêu chọc một chút Tần Thiên.
Nhưng không ngờ, đối phương thế mà lại trực tiếp ra tay, bây giờ còn muốn động phòng!
Điều này không hợp lẽ thường!
Thác Bạt Linh Nguyệt thì lại sợ quá mà khóc!
Ô ô ~ Tần Thiên quay đầu lại nhìn, quát "Khóc cái gì mà khóc, lúc trước ngươi không phải còn muốn giết ta sao?"
"Ta… Ta không có muốn giết ngươi, ta chỉ là muốn dạy dỗ ngươi một chút tên trộm nhỏ này thôi!" Thác Bạt Linh Nguyệt ấm ức nói.
"Ta không tin, vẫn là đi động phòng rồi nói sau!" Tần Thiên ôm nàng, đi thẳng về phía trước!
"Thật… Thật mà, ta nói thật mà!" Thác Bạt Linh Nguyệt nức nở nói.
Tần Thiên nhìn về phía Đinh Tiên Nhi.
Đinh Tiên Nhi suy nghĩ một chút rồi nói "Lời nàng nói hẳn là thật, tuy nàng tính cách như một ma nữ nhưng bản tính vẫn lương thiện!"
"Trước đó, nàng còn nhiều lần chạy ra ngoài, giúp Nhân tộc liên minh quân chống lại Tinh Không Cự Thú!"
"Vậy hai người các ngươi sao vừa thấy mặt đã đánh nhau ầm ĩ vậy?" Tần Thiên hiếu kỳ hỏi.
"Hai nữ nhân ưu tú gặp nhau, đương nhiên là muốn phân cao thấp rồi, nhưng chúng ta từ trước đến giờ đều là điểm đến là dừng!" Đinh Tiên Nhi giải thích.
Tần Thiên khẽ gật đầu sau đó nhìn Thác Bạt Linh Nguyệt vẫn còn đang nức nở, hắn lau nước mắt cho nàng, rồi nói "Được rồi, đừng khóc, ta không làm gì ngươi đâu!"
Nói rồi hắn lùi lại hai bước, kéo dài khoảng cách với hai cô gái.
Thác Bạt Linh Nguyệt thấy thế thì cảm thấy bất ngờ, nàng cũng biết mị lực của mình.
Đàn ông ở giới Thiên Bảo này, cơ bản đều thích mẫu người như nàng, thanh thuần xinh đẹp, khí chất tốt, gia thế cũng tốt.
Sau đó nàng cúi đầu không nói gì.
Đinh Tiên Nhi cũng thở phào một hơi, tuy rằng Tần Thiên rất ưu tú nhưng nàng thật sự không có ý định hiến thân trực tiếp.
Bởi vì nàng cảm thấy, cho dù muốn tìm bạn trai thì cũng phải có một cuộc tình ngọt ngào!
Chứ không phải trực tiếp tiến đến bước cuối cùng, như vậy là không hoàn chỉnh!
Lập tức, nàng lại đến bên Thác Bạt Linh Nguyệt, véo véo mặt của đối phương, rồi nói "Ta thả ngươi, ngươi phải thành thật đấy!"
Thác Bạt Linh Nguyệt cắn răng không nói gì.
"Không nói gì thì ta sẽ không giải phong cho ngươi, ngươi tự cầu phúc đi, lát nữa nếu bị tên đàn ông thối tha nào đi ngang qua nhặt đi, mất trinh rồi thì đừng trách ta đấy!"
"Dù sao với nhan sắc của ngươi, người có thể cản được sự quyến rũ của ngươi, vẫn là rất hiếm có!"
Thác Bạt Linh Nguyệt nghe vậy, sợ hãi đến mức cả người run lên, lập tức cắn răng nói "Ngươi thả ta, ta không trách ngươi!"
Đinh Tiên Nhi khẽ gật đầu, sau đó trực tiếp giải khai phong ấn cho Thác Bạt Linh Nguyệt.
Sau khi giải phong, Thác Bạt Linh Nguyệt lập tức trở nên tự tin.
Nàng trừng mắt với Đinh Tiên Nhi rồi nhìn Tần Thiên "Có thể nói cho ta biết tại sao ngươi có thể thần không biết quỷ không hay trộm đi thương của ta không?"
"Ta không có trộm, đường đường nam nhi bảy thước, sao lại đi làm chuyện trộm cắp được, thương của ngươi là do ta tình cờ đoạt được!" Tần Thiên giải thích.
Thác Bạt Linh Nguyệt im lặng một lúc rồi gật đầu nói "Được, ta tin ngươi!"
Tần Thiên hơi ngẩn người "Dễ tin vậy sao?"
Thác Bạt Linh Nguyệt gật đầu "Ngươi có thể vượt qua được sự quyến rũ của sắc đẹp, chắc cũng không phải là loại người này!"
"À đúng rồi, ngươi từ đâu đến vậy, hình như giới Thiên Bảo của chúng ta không có nhân vật nào như ngươi!"
"Ta đến từ Nhân tộc liên minh!" Tần Thiên cười nhẹ nói.
"Nhân tộc liên minh sao?" Đôi mắt của Thác Bạt Linh Nguyệt có chút sáng lên, rồi lại ảm đạm xuống.
"Thực ra ta cũng muốn ra chiến vì nhân tộc lắm, nhưng người trong tộc không cho ta đi!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận