Chấn Kinh Đồ Đệ Của Ta Lại Là Nữ Đế

Chấn Kinh Đồ Đệ Của Ta Lại Là Nữ Đế - Chương 38: Đế Cảnh lão giả (length: 9838)

Nghe được là Lâm Uyển, hắn liền đi mở cửa ra, dù sao hắn cùng Lâm Uyển là quan hệ hợp tác.
Lâm Uyển liên quan đến lấy hắn cái thứ hai nhiệm vụ, dương danh lập vạn.
"Có chuyện gì không?" Tần Thiên mở cửa hỏi.
Lâm Uyển ý cười đầy mặt nói, "Tiên sinh sách, chúng ta hôm qua in ra một ngàn sách, định giá một viên cực phẩm linh thạch, nhưng không bao lâu trực tiếp tiêu thụ hết sạch."
"Bây giờ còn có không ít người chờ mua, chờ 'Bạch Xà truyện' thanh danh truyền đi về sau, khẳng định sẽ còn càng thêm nóng nảy."
Tần Thiên mừng thầm trong lòng, xem ra cái thứ hai nhiệm vụ của chính mình không bao lâu cũng có thể hoàn thành.
"Hiện tại cố sự của ngài đến nước 'khắp núi vàng' nơi này liền không có, hy vọng ngài dành thời gian đổi mới một chút nội dung phía sau."
"Còn có, ta cũng rất thích cố sự này." Nói xong Lâm Uyển một mặt thẹn thùng, lộ ra vẻ tiểu nữ nhi.
Tần Thiên nhẹ gật đầu, đáp ứng.
Thanh Mộc thương hội, một nữ tử áo đỏ cầm 'Bạch Xà truyện' hấp tấp đi tìm phụ thân nàng.
Cũng chính là hội trưởng Thanh Mộc thương hội Thanh Hồng Minh.
Mà nữ tử áo đỏ chính là đại tiểu thư Thanh Mộc thương hội Thanh Ngọc, "Phụ thân, hôm qua Lâm thị thương hội phát hành 'Bạch Xà truyện', đưa tới Thanh Sơn thành nhiệt độ rất cao."
Nói xong Thanh Ngọc đem 'Bạch Xà truyện' đưa tới.
Thanh Hồng Minh mở ra xem, sau đó sắc mặt trở nên chăm chú, "Tình huống bây giờ thế nào?"
Thanh Ngọc trả lời: "Hiện tại 'Bạch Xà truyện' đã khuếch tán phạm vi nhỏ, về sau sẽ khuếch tán phạm vi lớn."
"Đến lúc đó người bị bọn hắn hấp dẫn tới, bọn hắn lại bán hạ giá đan dược và vũ khí."
"Đến lúc đó, chúng ta có thể sẽ rất bị động."
"Chúng ta mới mấy ngày trước thu mua một nhóm lớn hàng, nếu bán không được, thương hội chúng ta về sau có thể sẽ thiếu linh thạch quay vòng."
Thanh Hồng Minh nghe Thanh Ngọc phân tích sau cũng ý thức được mức độ nghiêm trọng của sự việc, liền nói ra: "Triệu tập mỗi người phụ trách quản sự họp."
Không bao lâu.
Mỗi người phụ trách chưởng quỹ cùng quản sự Thanh Mộc thương hội tụ tập tại đại sảnh hội nghị.
Thanh Ngọc lại lặp lại những chuyện trước đó.
Nói xong, người phía dưới liền bắt đầu thảo luận.
Có người nói chúng ta cũng làm sự kiện động, nhưng lập tức liền bị phủ nhận.
Đây là đả thương địch thủ một ngàn tự tổn tám trăm phương pháp, mà coi như làm vậy, bọn hắn cũng không chơi lại người khác.
Bởi vì người khác có dẫn lưu, mà bọn hắn không có.
Lúc này vị chưởng quỹ trước đó đã cự tuyệt Tần Thiên, nội tâm vô cùng ảo não, nhưng bên ngoài vẫn giữ trấn định.
Ngay lúc hắn may mắn không ai biết chuyện này, quản sự bên cạnh đứng lên.
"Đông gia ta muốn phản ánh một tình huống."
Phân chưởng quỹ tâm chợt lạnh, hắn đã nhìn ra, tên quản sự này chuẩn bị giẫm lên hắn để tiến thân, nhưng hắn không có cách nào.
Thanh Hồng Minh nhìn thoáng qua tên quản sự, "Tình huống như thế nào?"
"Trước đó có một vị công tử cầm 'Bạch Xà truyện', đến cửa hàng chúng ta nhờ chúng ta phát hành."
"Nhưng chưởng quỹ nhìn cũng không nhìn liền cự tuyệt."
Lập tức tất cả mọi người nhìn về phía tên chưởng quỹ kia.
Chưởng quỹ bị nhìn mồ hôi lạnh chảy ròng, hắn biết mình xong đời.
Thanh Hồng Minh nhìn chưởng quỹ hận đến nghiến răng, lúc này muốn một bàn tay vỗ chết hắn.
Ngược lại Thanh Ngọc mở miệng nói, "Phụ thân, vậy mà tác giả 'Bạch Xà truyện' trước đó tới tìm chúng ta Thanh Mộc thương hội, nói rõ hắn đối với Thanh Mộc thương hội chúng ta vẫn có hảo cảm."
"Con mang tên chưởng quỹ này đi thành khẩn xin lỗi, lại thêm chút linh thạch có lẽ còn có thể mời được hắn."
Thanh Hồng Minh vuốt vuốt râu nói, "Vậy vất vả Ngọc nhi đi một chuyến, nếu hắn cảm thấy xin lỗi chưa đủ thành khẩn thì đánh gãy hai chân hắn."
Sau đó Thanh Ngọc mang theo chưởng quỹ hướng họa trai của Tần Thiên đi tới.
Nha hoàn thiếp thân của Lâm Uyển là gian tế Thanh Mộc thương hội cài vào Lâm thị.
Cho nên Thanh Ngọc phân tích từ thông tin nhận được, tác giả 'Bạch Xà truyện' đang ở Ý Cảnh Họa Trai.
Sau khi đi vào họa trai, Thanh Ngọc liền bắt đầu gõ cửa.
Tần Thiên vừa mở cửa ra, chưởng quỹ liền nhận ra Tần Thiên, hắn trực tiếp quỳ xuống.
Nếu Tần Thiên tha thứ hắn, hắn vẫn có đường sống.
Lúc này Thanh Ngọc cũng lên tiếng, "Tiên sinh, trước đó là thủ hạ ta có mắt không biết Thái Sơn, cho nên ta mang hắn đến bồi tội."
"Xin lỗi ta tiếp nhận." Nói xong Tần Thiên chuẩn bị đóng cửa.
Thanh Ngọc lập tức chui vào trong khe cửa, dán vào Tần Thiên nỉ non, "Nếu chúng ta có thành ý như vậy, tiên sinh có thể cân nhắc lại một lần hợp tác không?"
Nói xong nàng còn hướng Tần Thiên nháy mắt, thả ra chút mị ý.
Nàng vẫn rất tự tin vào nhan sắc của mình.
Tần Thiên nhíu mày, lùi về sau một bước, một chưởng đẩy Thanh Ngọc ra, sau đó đóng cửa lại.
? ? ?
Thanh Ngọc tức giận cắn răng, nàng ở Thanh Sơn thành nói thế nào cũng là mỹ nữ hàng đầu, chỉ cần mình mở miệng, người theo đuổi có thể xếp hàng dài mấy con phố.
Mà Tần Thiên đối với câu dẫn của nàng còn có thể bất vi sở động, khiến nàng có chút nghi ngờ Tần Thiên có phải đàn ông không.
Một lát sau Tần Thiên chuẩn bị ra ngoài đi dạo chút, nếm thử quà vặt bên ngoài, mua ít sách kể chuyện, giết thời gian.
Đi trên đường, hắn bị một lão nhân thu hút.
Bởi vì Tần Thiên cảm nhận được tử khí nồng nặc trên người lão nhân, mặc dù nhìn bên ngoài có vẻ tinh thần phấn chấn.
Nhưng thực tế hắn chỉ đang cố gồng mà thôi.
Lão nhân dùng tu vi cường đại ép chết khí, tu vi lão nhân Tần Thiên đoán là Đế Cảnh, hơn nữa không phải Đế Cảnh nhất trọng. Bởi vì hắn đã từng giao đấu với Kiếm Vô Trần, khí tức của lão nhân còn mạnh hơn Kiếm Vô Trần, nhưng dù vậy tuổi thọ của hắn cũng không ngừng hao mòn.
Lão nhân đến nơi này hẳn là chuẩn bị an độ tuổi già, chờ chết.
Bên cạnh hắn còn có một thiếu niên mặc áo bào trắng, mặt mang vẻ lo lắng, hẳn là hậu bối của lão nhân.
Tần Thiên thấy lão nhân, suy nghĩ sâu xa.
Sau đó hắn đi đến quán rượu lớn nhất Thanh Sơn thành ăn một bữa, hương vị cũng được, chỉ là nguyên liệu kém chút, không có thịt Yêu Vương.
Nghĩ tới đây, hắn liền chuẩn bị tối nay đi Thanh Vân Sơn Mạch một chuyến, săn một Yêu Vương trở về.
Sau khi ăn uống xong, Tần Thiên đi đến Lâm thị thương hội.
Hắn thấy 'Bạch Xà truyện' có một kênh mua hàng riêng, còn có tu sĩ đang xếp hàng.
Hắn vẫn rất cao hứng vì tác phẩm của mình được công nhận.
Sau đó hắn mua một ít sách nhỏ khác, và tiểu thuyết rồi trở về.
Về đến họa trai hắn đặt đồ xuống, rồi mang dao phay lên đường đến Thanh Vân Sơn Mạch.
Tần Thiên dẫn dao phay một đường hướng chỗ sâu trong dãy núi đi tới, nhưng đi chưa được bao xa thì thời tiết đã thay đổi.
Trên trời mây đen kéo đến, khi thì có tia chớp lóe lên.
Rất rõ ràng sắp có mưa to.
Cho nên hắn muốn tìm một chỗ tránh mưa, hiện tại hắn không cách nào sử dụng linh lực.
Cho nên một khi trời mưa hắn chỉ có thể hứng mưa mà thôi.
Tuy không bị bệnh, nhưng cảm giác bị mưa dầm vẫn không dễ chịu.
Lúc này hắn nhớ trên đường vào thành gặp một trang viên nhỏ.
Thế là hắn vội vàng chạy về phía trang viên.
Mười phút sau, cuối cùng hắn cũng bước chân vào trang viên đúng vào lúc mưa to đổ xuống.
Trang viên chiếm diện tích hơn một ngàn mét vuông, trong sân còn trồng một ít hoa cỏ.
Tần Thiên đi qua sân, đến trước phòng gõ cửa.
Cộc cộc cộc!
"Có ai không? Mưa to, cho mượn quý địa tránh mưa một chút."
Lúc này trong phòng có một thiếu nữ xinh đẹp mặc váy dài xanh đang cầm 'Bạch Xà truyện' đọc say sưa.
Nghe tiếng gõ cửa, nàng đứng dậy mở cửa.
Mở cửa ra, nàng thấy quần áo Tần Thiên hơi ướt, nhưng không hề nhếch nhác, tướng mạo rất anh tuấn, cho người ta cảm giác thoải mái.
Chỉ là trên người không có chút linh lực nào, nên nàng đoán hắn là một phàm nhân đến tránh mưa.
"Mời công tử vào."
"Cám ơn cô nương." Nói xong Tần Thiên bước vào, tìm ghế ngồi xuống.
Nữ tử rót cho Tần Thiên một chén trà nóng rồi ngồi xuống một bên tiếp tục đọc 'Bạch Xà truyện'.
Tần Thiên thấy nữ tử đọc say sưa liền không làm phiền.
Không bao lâu.
Nữ tử đọc đến phần cuối, có một bài thơ, nàng không kìm được đọc ra.
"Quan Âm chỉ điểm, bạch xà báo ân.
Du lịch cầu gãy, nhìn trong hồ thấu bích, khi nào gặp lại?
Thán ân tình chưa mình, ngàn dặm tìm phu, bảo an Dược đường, tế thế tang thương..."
Đọc xong thiếu nữ trong mắt lóe lên nét đau thương nhàn nhạt, nàng bất bình cho rắn trắng.
Tần Thiên lên tiếng, "Cô nương rất thích đọc 'Bạch Xà truyện' sao?"
"Ừm! Chỉ là tác giả này cập nhật chậm quá, ta đã hỏi hai lần rồi mà chưa có chương mới."
Tần Thiên cười ngượng nói, "cũng nhanh thôi."
Thiếu nữ mừng rỡ hỏi, "Công tử sao biết vậy, lẽ nào công tử quen tác giả sao?"
"Tính là quen đi!"
Sau đó Tần Thiên cũng đọc lên vài câu thơ, xem như tiết lộ cốt truyện.
"Bạch xà giận dữ thương sinh khổ, sai dẫn Giang Triều phạm núi vàng.
Ngỗ nghịch thiên đạo cuối cùng giáng tội, Lôi Phong áp đỉnh trấn hồng nhan.
Thư sinh từ hối hận tin xem thường, sênh ca khó mà tại triền miên."
Nữ tử nghe xong muốn nói lại thôi, không biết nói gì cho phải.
Sau đó hai người trò chuyện, Tần Thiên biết nàng tên là Thiển Tuyết.
Không lâu sau, một nữ tử mặc váy trắng đẩy cửa bước vào.
Nữ tử váy trắng cũng vô cùng xinh đẹp, dáng vẻ và Thiển Tuyết giống nhau mấy phần, tên là Thiển Vi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận