Chấn Kinh Đồ Đệ Của Ta Lại Là Nữ Đế

Chấn Kinh Đồ Đệ Của Ta Lại Là Nữ Đế - Chương 289: Hắc Tháp, Khốn Thần Võng (length: 8321)

Tần Thiên bất đắc dĩ nói: "Vậy ta sợ rồi được chưa, chúng ta hồi phục chút sức lực đi, nhanh thôi."
Lúc này An Diệu Lăng nhớ tới chuyện trước đó mình đột nhiên hồi phục thần lực.
Liền gật đầu.
Chờ Tư Nhuận Vạn Vật làm lạnh xong, hắn trước cho An Diệu Lăng hồi phục một chút.
Qua hai mươi giây lại cho mình hồi phục một chút.
Không nói phương diện khác, thần lực xem như cơ bản hồi phục, đối phó một cái chỉ còn lại bản nguyên hồn chủ, hẳn là không có vấn đề.
Hai người cùng đi vào Hắc Tháp.
Đi ra là một cái đại sảnh, bốn phía vách tường đều màu đen.
Ở chỗ này, Tần Thiên cảm thấy lực lượng thời gian, tốc độ thời gian trôi qua bên trong tựa hồ cũng không giống bên ngoài.
Là phía ngoài gấp ba, nói cách khác, bên trong qua ba ngày bên ngoài mới qua một ngày.
Phát giác được điểm này, hai mắt Tần Thiên tỏa sáng, lại còn có nơi thần kỳ như thế.
An Diệu Lăng bên cạnh cũng có chút kinh ngạc.
Hai người quan sát xong, hướng vào trong đại sảnh đi, mới vừa đi tới vị trí trung tâm thì.
Mặt đất đột nhiên vỡ ra.
Tần Thiên vô ý thức định kéo An Diệu Lăng bay lên.
Nhưng hắn phát hiện nơi này lại có cấm bay đại trận, căn bản không bay lên được.
Vội vàng không kịp chuẩn bị, hai người trực tiếp rơi xuống.
Chờ chạm đáy xong, Tần Thiên cùng An Diệu Lăng rơi vào một cái lưới lớn.
Lưới lớn trong nháy mắt co lại cùng nhau, trói hai người lại, đồng thời bốn phía có luồng năng lượng thần bí đang áp chế bọn hắn.
Kiệt kiệt kiệt ~ Một tiếng cười âm trầm vang lên, sau đó một đoàn tử sắc u hỏa phiêu phù trước mặt hai người.
Trong u hỏa có khuôn mặt, chính là hồn chủ trước đó.
An Diệu Lăng liếc qua, thần lực phát ra quanh thân, định xé mở tấm lưới này.
Nhưng mặc cho nàng làm sao dùng sức, đều không thể xé mở.
Hồn chủ tiếp tục nói: "Đừng phí sức, đây là Khốn Thần Võng.
Nếu như ngươi là trạng thái đỉnh phong, có lẽ còn có thể xé mở, nhưng bây giờ ngươi xé không ra.
Trừ phi ngươi sử dụng cấm kỵ chiêu số, nhưng nếu như ngươi dùng cấm kỵ chiêu số.
Tiểu nam nhân của ngươi sẽ bị dư ba đánh chết."
Sắc mặt An Diệu Lăng âm trầm, cái lưới này rất có thể là Hoang Thần khí.
Với trạng thái hiện tại của nàng, nếu muốn phá vỡ cái lưới này, quả thực cần không ngừng thi triển chiêu thức cấm kỵ cường đại.
Nhưng nếu như làm vậy, sợ là lưới còn chưa vỡ, Tần Thiên đã bị đánh chết, dù sao khoảng cách quá gần.
Cho dù có Đại Địa thủ hộ của hắn cũng không chống được mấy lần.
Thấy An Diệu Lăng im lặng, hồn chủ tiếp tục nói: "Cứ chờ đi, chờ ta tu luyện lại từ đầu ra hồn thể, chính là ngày giỗ của các ngươi."
Nói xong thân hình biến mất ngay lập tức.
Trong Khốn Thần Võng, hai người gần như là sát bên nhau, hai người đối mặt.
An Diệu Lăng nhíu mày, cứ thế nhìn chằm chằm Tần Thiên, cố nén nghĩ quay mặt đi.
Nàng cảm thấy lúc này mình cần biểu hiện tự nhiên một chút, không thể để Tần Thiên nhìn ra mình đang bối rối.
Nếu không với tính cách của hắn chắc chắn sẽ được một tấc lại muốn tiến một thước.
Mà bị An Diệu Lăng chăm chú nhìn, Tần Thiên có chút hưng phấn, cảm thấy đây là cơ hội trời cho để rút ngắn quan hệ của hai người.
Sau đó hắn mỉm cười, đầu chậm rãi tiến về phía trước, ý đồ muốn hôn.
Khi khoảng cách ngày càng gần, cuối cùng An Diệu Lăng vẫn quay mặt đi chỗ khác, đồng thời dùng hai tay chặn đầu Tần Thiên.
Tần Thiên càng cười tươi hơn, hắn ôm eo nhỏ, dùng sức kéo vào.
Hai người càng thêm sát lại gần nhau.
Còn tay kia thì đè tay An Diệu Lăng lên mặt mình.
Lúc này tư thế hai người cực kỳ thân mật.
An Diệu Lăng chỉ cảm thấy tim bắt đầu đập nhanh hơn, nội tâm trào dâng.
Nàng muốn hất Tần Thiên ra, nhưng vì Khốn Thần Võng nên nàng không thoát ra được.
Chỉ có thể cố không nhìn Tần Thiên.
Hương thơm dịu nhẹ, hơi thở như lan.
Khiến hắn có chút nóng người.
An Diệu Lăng trực tiếp cứng đờ cả người.
Tần Thiên cảm nhận được nàng khẩn trương, nên chỉ khẽ hôn lên trán nàng.
Cũng không làm ra chuyện gì quá đáng.
Sau đó Tần Thiên bắt đầu quan sát bốn phía.
Kết quả phát hiện lực áp chế bốn phía, thật ra bắt nguồn từ một cái trận pháp.
Nhìn ra được điểm này, Tần Thiên tựa hồ tìm được cách phá giải.
Sau đó hắn bắt đầu cẩn thận nghiên cứu.
Nhìn người đàn ông trước mắt cũng không có hành động quá đáng hơn, An Diệu Lăng cũng thở phào một hơi.
Đồng thời nàng cũng có chút không phục.
Mình đường đường Luân Hồi Chi Chủ, lại bị người như thế khinh bạc.
Sự kiêu ngạo trong lòng, khiến nàng khó mà tiếp nhận.
Rất nhanh Tần Thiên liền nhìn ra chút đầu mối.
Đột nhiên, hắn ôm chặt lấy An Diệu Lăng.
"Ngươi muốn làm gì?" An Diệu Lăng bị giật mình.
Tần Thiên nói: "Sức áp chế bên ngoài là do một trận pháp, trận nhãn hẳn ở sau bốn cây cột gần đây.
Chúng ta cùng dùng sức lắc về phía đông, như vậy ta có thể đánh vào trận nhãn phía sau cột.
Chờ đánh tan hết trận nhãn, chúng ta có thể thoát khốn."
Lúc này An Diệu Lăng cũng nhớ ra chuyện Tần Thiên tinh thông trận pháp.
Nên nàng bán tín bán nghi phối hợp Tần Thiên.
Cứ vậy, hai người khó tránh khỏi có chút tiếp xúc.
"Một, hai, ba." Đếm xong, hắn ôm chặt An Diệu Lăng cùng nhau lắc về phía đó.
Sau khi Khốn Thần Võng dịch chuyển, Tần Thiên liền thấy trận nhãn sau cây cột, hắn cũng chỉ vào phía trước.
Một đạo thần lực xuyên qua khe hở của Khốn Thần Võng bắn ra.
Ầm!
Nhưng chiêu này vẫn không đánh tan được trận nhãn.
Tần Thiên lúng túng nhìn An Diệu Lăng: "Hay là ngươi thử xem?"
"Cứ tấn công trực tiếp vào chỗ ta vừa mới nhắm là được rồi."
An Diệu Lăng gật nhẹ đầu, nàng cũng muốn mau chóng thoát khỏi tình cảnh lúng túng này.
Hai người lại lần nữa dính sát vào nhau lắc lư, khi trận nhãn xuất hiện trong thoáng chốc, An Diệu Lăng cũng chỉ vào một điểm.
Ầm!
Trận nhãn trực tiếp vỡ tan ra, lực áp chế xung quanh cũng giảm bớt không ít.
Sau đó bọn họ dùng cách tương tự giải quyết hết tất cả trận nhãn.
Đến khi giải quyết trận nhãn cuối cùng, Khốn Thần Võng đã mất đi nguồn thần lực, trực tiếp rơi xuống.
Khốn Thần Võng rơi ra. Hai người cũng thuận lợi thoát khốn.
Sau khi thoát khốn, phản ứng đầu tiên của An Diệu Lăng là kéo giãn khoảng cách với Tần Thiên.
Đồng thời cũng thở ra một hơi thật sâu.
Tần Thiên nhặt Khốn Thần Võng trên đất, đây đúng là một món đồ tốt.
Tuy rằng dùng nó rất khó vây khốn chính diện Thần Tôn, nhưng một khi khốn trụ, chỉ cần hắn không ngừng truyền vận thần lực, đối phương chắc chắn không thoát ra được.
Sau khi thoát khốn, hai người đi lên lầu.
Lên ba tầng, Tần Thiên nhìn thấy một hành lang.
Trên hành lang là một cây cột đá, có thể giẫm lên cột đá đi tiếp, Tần Thiên liếc mắt đã biết đây là một cái cơ quan.
Chỉ cần giẫm sai vị trí sẽ kích hoạt cơ quan.
Thế là hắn nói với An Diệu Lăng: "Phía trước là một cơ quan, nếu muốn an toàn đi qua, ta mang theo ngươi đi."
"Mang kiểu gì?" An Diệu Lăng nghi ngờ nói.
"Ta ôm ngươi, hoặc cõng ngươi, như vậy ta sẽ mang ngươi qua."
An Diệu Lăng trừng mắt, cảm thấy Tần Thiên muốn chiếm tiện nghi.
Và đúng lúc này, Tần Thiên chủ động tiến lên, ôm lấy An Diệu Lăng.
Thân thể An Diệu Lăng hơi cứng đờ, vô ý thức đẩy Tần Thiên ra, sau đó nói: "Không cần ngươi mang, tự ta có thể đi qua."
Sau đó nàng một phát bay vọt giẫm lên cột đá phía trước.
Khi nàng giẫm lên cột đá thứ ba, một đoàn u hỏa phun về phía An Diệu Lăng.
Khóe miệng An Diệu Lăng hiện lên một vòng khinh thường, nàng giơ kiếm chặn lại, một đạo bạch quang xuất hiện, ngăn được u hỏa có thể thiêu chết cả Thần Tôn.
Sau đó nàng vung kiếm, trang bị phun lửa trực tiếp bị chặt nát.
Về sau, An Diệu Lăng dùng cách bá đạo này, phá hủy hết tất cả các cơ quan.
Đến đầu bên kia hành lang, An Diệu Lăng nhàn nhạt nói: "Đi thôi."
Bạn cần đăng nhập để bình luận